Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 538: Tựa sát ôm nhau, đêm dài chưa dứt!

Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:29:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm nay, đối với Tiêu Hạ Dạ mà , kỳ thực cũng khó lòng chịu đựng. Phòng của y và phòng Hứa Tĩnh Ương chỉ cách một bức tường. Tiêu Hạ Dạ dựa giường, lắng tiếng rên rỉ nghèn nghẹn thỉnh thoảng truyền đến từ phòng bên. Đôi mắt mỏng của y càng thêm sâu thẳm.

 

Trong tâm trí y vang vọng vẻ mặt của lang trung khi xem xong phương t.h.u.ố.c của y, và lặp lặp những câu hỏi. Lang trung ——

 

"...Công tử kê đơn cho nữ lang trong nhà chăng? Thuốc d.ư.ợ.c tính mãnh liệt, chỉ ức chế kinh nguyệt, ảnh hưởng đến việc sinh nở, mà còn vô cùng đau đớn. Nếu nữ lang tuổi đời còn trẻ, tuyệt đối dùng t.h.u.ố.c , e rằng sẽ hại thể."

 

Tiêu Hạ Dạ nhắm mắt , đôi mày kiếm nhíu thật sâu, thật sâu.

 

Khi Hứa Tĩnh Ương đầu uống thứ t.h.u.ố.c , hẳn nàng mới mười lăm mười sáu tuổi chăng? Tiêu Hạ Dạ bao giờ hối hận đến . Nếu khi y sớm đến biên quan, quen nàng, hẳn để nàng sống khó khăn đến thế.

 

Tiếng rên rỉ nghèn nghẹn đầy ẩn nhẫn truyền đến từ phòng bên. Nàng hẳn là thực sự đau. Tiêu Hạ Dạ mấy sang xem xét, nhưng nghĩ đến tính cách quật cường, mạnh mẽ của Hứa Tĩnh Ương, y đành cố nén nỗi lòng quan tâm .

 

Chẳng mấy chốc, phòng bên chợt truyền đến tiếng "lạch cạch", dường như vật gì đó rơi vỡ. Tiêu Hạ Dạ hầu như lập tức bật dậy, phá cửa bước .

 

Bước trong phòng, y thấy Hứa Tĩnh Ương nửa quỳ bên cạnh bàn, đất là một ấm vỡ tan. Chân nến bàn gần tàn. Khi nàng ngước mắt lên, đôi phượng mâu vương chút lệ quang.

 

"Ta uống nước..." Giọng nàng khàn đặc, khiến nảy sinh lòng thương xót vô hạn.

 

Tiêu Hạ Dạ lập tức sải bước tới, ôm ngang nàng dậy: "Nàng yên giường, đừng động đậy." Y chạm cánh tay Hứa Tĩnh Ương, lạnh buốt và ướt đẫm mồ hôi. Y phục nàng gần như mồ hôi thấm ướt hết!

 

Tiêu Hạ Dạ dùng chăn quấn nàng , khuôn mặt sắc sảo, khí thường ngày của nàng, giờ phút mang vẻ yếu ớt cùng nỗi đau đớn ẩn nhẫn.

 

Lúc , tiếng động truyền đến từ cửa: "Khách quan, chuyện gì ? Tiếng động gì thế ạ!" Là tiểu nhị của quán.

 

Tiêu Hạ Dạ dậy, dùng bàn tay lớn kéo màn giường xuống. Y mở cửa, tiểu nhị trong, thoáng thấy cảnh hỗn độn đất. Tiểu nhị kêu lên một tiếng "Ôi da!", "Ấm tử sa của chưởng quầy nhà !"

 

Từ trong màn giường truyền tiếng quát lạnh lùng của Hứa Tĩnh Ương: "Ấm tử sa nào? Ngươi xem?" Nàng đang khó chịu mà vẫn uy nghiêm đến thế.

 

Tiêu Hạ Dạ lạnh mặt, trực tiếp đưa hai thỏi bạc, tiếng kêu của tiểu nhị tắc nghẹn trong cổ họng.

 

"Câm miệng. Thay một ấm mới đây, hai ấm nước nóng, và chuẩn thêm một cái túi chườm nóng."

 

"Vâng, khách quan, ngài đợi chút, tiểu nhân ngay." Tiểu nhị cầm lấy bạc, bước chân thoăn thoắt.

 

Chẳng mấy chốc mang đồ đến, còn nhanh nhẹn dọn dẹp những mảnh vỡ trong phòng. Tiểu nhị liếc tấm màn giường buông xuống, ánh mắt dời sang khuôn mặt lạnh lùng đang chằm chằm của Tiêu Hạ Dạ.

 

"Tiểu nhân quấy rầy hai vị nữa, hai vị nghỉ ngơi cho ." Tiểu nhị nịnh nọt , đóng cửa rời .

 

Tiêu Hạ Dạ đến bên giường, bàn tay lớn vén màn giường lên, nhét túi chườm nóng trong chăn của Hứa Tĩnh Ương.

 

"Ôm lấy, sẽ ấm hơn một chút." Y .

 

Tóc mai vì mồ hôi mà dính bên mặt Hứa Tĩnh Ương, nàng vô thức giải thích: "Thuốc d.ư.ợ.c tính mãnh liệt, nội lực của tạm thời thể phát ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-538-tua-sat-om-nhau-dem-dai-chua-dut.html.]

 

Tiêu Hạ Dạ ngẩng đôi mắt đen thẳm nàng: "Nàng cần giải thích vì nàng yếu ớt, Hứa Tĩnh Ương, hiện tại, hãy yên lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi." Hứa Tĩnh Ương mím môi, quả nhiên chịu lời.

 

Nàng ôm lấy túi chườm nóng, khi xuống, chăn cũng kéo trùm qua đầu. Tiêu Hạ Dạ dùng bàn tay lớn kéo chăn xuống, nàng lén lút đẩy lên. Lại thêm một , Tiêu Hạ Dạ giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Đừng động nữa, ngột ngạt ?"

 

Hứa Tĩnh Ương gì, nhưng lộ đôi phượng mâu mờ nước chằm chằm y, vẫn cố gắng giữ tỉnh táo. Tiêu Hạ Dạ còn cách nào với nàng, đành kéo ghế sang một bên xuống.

 

Qua một lúc lâu, chân nến cháy hết, Tiêu Hạ Dạ động đậy, để căn phòng chìm bóng tối. Có lẽ như Hứa Tĩnh Ương sẽ cảm thấy an hơn.

 

Quả nhiên, qua gần nửa canh giờ, Hứa Tĩnh Ương cuối cùng cũng chịu ngủ, nhưng chỉ là nửa tỉnh nửa mê. Dược tính từng đợt phát tác, nàng thế nào cũng cảm thấy bụng đau như cắt. Túi chườm nóng gần như cầm nổi nữa.

 

Ngay lúc , một bóng cao lớn vén màn giường, nghiêng lên giường. Hứa Tĩnh Ương chợt giật cảnh giác, giọng yếu ớt hỏi: "Vương gia, ?" Tiêu Hạ Dạ giọng điệu lạnh nhạt: "Đừng ."

 

Bàn tay lớn của y khẽ kéo, kéo Hứa Tĩnh Ương đang cuộn trong chăn lòng, để nàng tựa y. Hứa Tĩnh Ương lập tức giãy giụa, nhưng Tiêu Hạ Dạ chiều theo ý nàng, mà dùng hai cánh tay ôm chặt lấy nàng. Sau đó, y nhét túi chườm nóng .

 

Có y giúp giữ ấm, Hứa Tĩnh Ương cần tự cố sức nữa. Nàng thực sự còn sức lực để giãy giụa, liền kiệt sức tựa lòng y, khẽ thở dốc.

 

Tiêu Hạ Dạ mím môi: "Đừng động nữa, thứ t.h.u.ố.c , ngày mai đừng uống nữa." Lang trung , uống liên tục ba thang mới tác dụng. Hứa Tĩnh Ương đương nhiên đồng ý: "Đã uống , nếu từ bỏ, nỗi đau đêm nay chẳng chịu uổng phí ."

 

Tiêu Hạ Dạ lạnh giọng : "Nàng nên nghĩ như , thể nàng, tính mạng nàng, trân quý hơn cái giá, uống t.h.u.ố.c mà nàng thể dễ chịu hơn, thì đáng để từ bỏ."

 

"Ta nếu đến kỳ kinh nguyệt..."

 

"Bổn vương sẽ cùng nàng ở kinh đô dưỡng vài ngày mới về đại doanh, trì hoãn mấy ngày đáng là gì."

 

Hứa Tĩnh Ương còn , nhưng Tiêu Hạ Dạ mạnh mẽ lệnh: "Nhắm mắt , ngủ ." Lúc nàng mới im lặng.

 

Thái độ của Tiêu Hạ Dạ tưởng chừng lạnh lùng, nhưng chỉ y mới , trong lòng y xót xa cho nàng bao. Đêm nay y ở bên, nhưng những năm tháng Hứa Tĩnh Ương cha tòng quân, nàng uống loại t.h.u.ố.c , một chịu đựng qua?

 

Y hỏi nàng vì thể chịu đựng chuyện đau khổ đến . nhanh, Tiêu Hạ Dạ cần hỏi, trong lòng cũng câu trả lời. Bởi vì nếu nàng nhẫn nhịn, sẽ những chuyện đau khổ hơn chờ đợi nàng.

 

Thì , hơn hai mươi năm cuộc đời của Hứa Tĩnh Ương, kỳ thực đều ở chiến trường. Đấu với , đấu với bản , đấu với mệnh. Nghĩ đến đây, Tiêu Hạ Dạ khỏi siết chặt vòng tay.

 

Tóc nàng áp cằm y, bất động, thể cứng đờ như một khúc gỗ. Tiêu Hạ Dạ vỗ nàng một cái: "Cố sức gì? Dựa bổn vương." Hứa Tĩnh Ương quả thật thoải mái, dừng một lát, liền từ từ thả lỏng cứng đờ.

 

Nàng gần như ngửa đầu, tựa vai y, khẽ nghiêng đầu, môi và mũi sẽ cọ cổ Tiêu Hạ Dạ. Hơi thở hai hòa quyện , Tiêu Hạ Dạ cũng vô thức cúi đầu xuống, thỉnh thoảng liếc nàng một cái, thấy Hứa Tĩnh Ương nhắm chặt mắt, mới nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

 

Trong lòng Hứa Tĩnh Ương dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Màn giường buông xuống, giam giữ nàng và Tiêu Hạ Dạ trong một gian nhỏ hẹp. Xung quanh tối tăm, trong phòng thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c đắng, nhưng nàng từng cảm giác an đến thế .

 

Mèo Dịch Truyện

Nàng cần lo lắng khi yếu ớt sẽ khác tập kích, cũng cần lo lắng vẻ thoải mái của sẽ khác chán ghét. Dần dần, Hứa Tĩnh Ương thật sự ngủ .

 

Cảm nhận thở đều đặn của nàng, Tiêu Hạ Dạ mới mở đôi mắt mỏng, ánh mắt sâu thẳm nàng. "Hổ dù lợi hại đến cũng lúc mệt mỏi, thỉnh thoảng một chú mèo con, cũng đáng yêu." Nói , Tiêu Hạ Dạ khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn cực kỳ, cực kỳ nhẹ lên tóc Hứa Tĩnh Ương. "Ngủ ngon." Giọng y chìm bóng tối.

 

 

Loading...