Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 536: Ngươi đừng nói nàng đã chết rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:29:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tư Phùng Thời sắc mặt âm trầm, bước nhanh trường lang. Chợt chạm mặt đại quản gia đang dẫn Kiều hội trưởng cùng đoàn ngoài. Kiều hội trưởng thấy Tư Phùng Thời, mặt lập tức nở nụ niềm nở. Y bước nhanh tới chắp tay: "Kiều mỗ mắt Thế tử điện hạ!"

 

Tư Phùng Thời khẽ dừng bước, ánh mắt sắc bén quét qua Kiều hội trưởng và tùy tùng phía y, lượt dò xét. Y lạnh giọng : "Kiều hội trưởng giờ ở ngân hiệu trông coi việc ăn, tới Vương phủ việc gì?"

 

"Ai, tự nhiên là vì chiến sự, nên mới đặc biệt tới bái kiến," Kiều hội trưởng thở dài một tiếng, nụ khẩn thiết, "Hiện giờ chiến sự rối ren, đường buôn bán thông, những thương nhân như chúng tiểu nhân cũng bước khó khăn."

 

"Chỉ mong Vương gia và Thế tử điện hạ sớm ngày thắng trận, kết thúc chiến loạn. Tiểu nhân Vương gia mắc bệnh, trong lòng thực sự bất an, liền nghĩ nên góp chút sức mọn, quyên ít ngân lượng để cung cấp quân nhu, cũng là để cảm tạ công lao vất vả của Vương gia và Thế tử khi trấn giữ biên quan."

 

Ánh mắt Tư Phùng Thời càng lạnh thêm vài phần: "Quyên ngân giúp quân? Kiều hội trưởng vì đến Binh bộ, ngược trực tiếp tìm đến hậu viện Vương phủ? Thời cơ , há chẳng quá trùng hợp ?"

 

Kiều hội trưởng nhất thời lộ vẻ hoảng sợ: "Thế tử minh giám! Kiều mỗ tuyệt đối ý khác! Chỉ là nghĩ Binh bộ thủ tục rườm rà, mà Vương gia bệnh tình nguy cấp cần lương d.ư.ợ.c an ủi, nên mới mạo tới cửa."

 

"Tiểu nhân chỉ bày tỏ tấm lòng, tuyệt ý định bám víu mưu lợi. Nếu Thế tử cảm thấy , Kiều mỗ lập tức sẽ rời , tuyệt dám gây phiền phức cho Vương phủ!" Y lời lẽ khẩn thiết, thái độ cực kỳ khiêm nhường.

 

Một phen tình thật ý thiết, cứ như thể chỉ là một thương nhân nhiệt huyết nhưng hiểu quy củ. Tư Phùng Thời y một lát, nghi ngờ trong đáy mắt tan, nhưng rốt cuộc cũng truy hỏi thêm. Y chỉ sốt ruột phất tay áo: "Tấm lòng của Kiều hội trưởng Vương phủ nhận, ngân lượng cần. Kiều hội trưởng xin hãy về , việc gì thì đừng đến nữa."

 

"Dạ , đa tạ Thế tử chỉ điểm, Kiều mỗ xin cáo lui ngay." Kiều hội trưởng như đại xá, vội vàng cúi hành lễ, dẫn nhanh chóng rời .

 

Đợi Kiều hội trưởng xa, sắc mặt Tư Phùng Thời chùng xuống, hỏi đại quản gia bên cạnh: "Bọn họ đây, còn chỗ nào khác ?"

 

Đại quản gia cung kính đáp: "Bẩm Thế tử, hề. Đoàn của Kiều hội trưởng chỉ uống ở chính sảnh, tiểu nhân luôn túc trực bên cạnh, từng đặt chân tới nơi nào khác."

 

Tư Phùng Thời nhíu mày, ngữ khí vui: "Đại chiến kết thúc, cục diện rõ, những kẻ liên quan như thế , tuyệt đối phép phủ. Ai lớp da thương nhân , cất giấu tâm tư gì."

 

"Dạ, tiểu nhân xin ghi nhớ lời Thế tử dạy bảo." Đại quản gia vội cúi đầu đáp lời.

 

Bỗng nhiên, đại quản gia nhớ : "Kiều hội trưởng còn tặng một pho tượng thần khai quang, vì thực sự thể từ chối nên đưa hậu viện ."

 

Tư Phùng Thời quả nhiên vui, quát: "Hồ đồ! Thứ gì cũng nhận trong."

 

Đại quản gia sợ hãi cúi đầu: "Tiểu nhân , sẽ lập tức đuổi theo Kiều hội trưởng, trả thứ đó cho y!"

 

Mấy ngày nay, Bắc Uy Vương thương nặng khó chữa, các thế lực tứ phương đều nhân cơ hội mà đưa lễ vật lấy lòng. Đại quản gia vốn tưởng nhận thì cứ nhận, ngờ Thế tử vui đến .

 

Thấy đại quản gia vội vã rời , Tư Phùng Thời thu ánh mắt sắc bén, mặt âm trầm về phía hậu trạch. Khi ngang qua một viện lạc, bước chân y vô thức dừng . Cửa viện khóa chặt, bên phủ một lớp bụi mỏng. Y cánh cửa đóng kín, sâu thẳm trong mắt thoáng qua một tia bi thương cực nhanh cực sâu, ngay lập tức vẻ âm trầm lạnh lẽo bao phủ.

 

Tư Phùng Thời khẽ thở dài. Cuối cùng y , xoay rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-536-nguoi-dung-noi-nang-da-chet-roi.html.]

 

Mà lúc , Hứa Tĩnh Ương và Tiêu Hạ Dạ, tránh thị vệ Vương phủ, trèo tường rời .

 

Trong phòng khách điếm, ánh nến lung lay. Hứa Tĩnh Ương đặt vò rượu mang về lên bàn. Phá lớp đất phong, một mùi rượu nồng nàn thuần hậu tức thì lan tỏa khắp phòng. Nàng rót rượu bát, màu rượu vàng óng. Hứa Tĩnh Ương cầm vò rượu rỗng, cẩn thận bên trong, đáy vò trống .

 

Tiêu Hạ Dạ một bên, thu hết thần sắc khẽ nhíu mày của nàng đáy mắt. Đôi mắt lạnh lẽo đen như hồ nước sâu tĩnh lặng của , giọng trầm : "Nàng là cho rằng Cửu sẽ để tin tức trong vò rượu ?"

 

Hứa Tĩnh Ương đặt vò rượu xuống, đôi phượng mâu ánh nến chiếu rọi, lộ vẻ buồn bã. "Ta chỉ cảm thấy, Bảo Huệ sẽ cứ thế mà biến mất một tiếng động." hôm nay lẻn hậu trạch Vương phủ, những gì cần xem đều xem qua, dấu vết thuộc về Tiêu Bảo Huệ sớm xóa sạch. Viện tử nàng từng ở tuy khóa, nhưng đồ đạc bên trong đều dọn dẹp sạch sẽ. Những hầu hạ Tiêu Bảo Huệ khi xưa, phần lớn cũng lành ít dữ nhiều.

 

Hứa Tĩnh Ương nhíu mày trầm ngâm: "Tư Phùng Thời thể giấu nàng chứ."

 

Tiêu Hạ Dạ im lặng nàng một lát, cảm xúc trong mắt khó phân biệt. Chốc lát, mở miệng, giọng mang theo một tia dịu : "Ta cho rằng, Tư Phùng Thời lẽ cũng nàng sống c.h.ế.t ."

 

Hứa Tĩnh Ương ngẩng mắt : "Vương gia ý gì?"

 

Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của Tiêu Hạ Dạ đang đùa nghịch một chén trong khách điếm, gân xanh mu bàn tay tự nhiên nổi rõ, tựa như rồng uốn lượn. "Nếu Cửu lúc đó còn một thở, và thể tự do hành động, với tính cách của nàng, nhất định sẽ tìm cách để tới gần đại quân của chúng , nhưng lâu như trôi qua, nàng bặt vô âm tín, của nàng và đều đang điều tra, nhưng vẫn bất kỳ manh mối nào."

 

Tiêu Hạ Dạ , ngẩng mắt Hứa Tĩnh Ương, ánh mắt thâm sâu bình tĩnh, nhưng lời phần tàn nhẫn. "Bản điều , lẽ chính là một đáp án." Chàng nhẹ nhàng đặt chén xuống.

 

Một tiếng "đông" trầm đục vang lên, Hứa Tĩnh Ương hiểu cảm thấy lòng cũng chùng xuống. Nàng cũng ý trong lời . Tiêu Bảo Huệ thể thật sự còn đời nữa.

 

Hứa Tĩnh Ương siết chặt răng, bỗng nhiên cầm lấy chén rượu vàng óng rót , một uống cạn. Ánh mắt Tiêu Hạ Dạ thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

 

Chợt thấy Hứa Tĩnh Ương uống rượu xong, "đông" một tiếng đặt chén xuống, hai tay chống lên mép bàn. "Vương gia, cần thêm nữa." Hứa Tĩnh Ương dùng mu bàn tay lau vết nước khóe môi, giọng khàn: "Quy củ của là sống thấy , c.h.ế.t thấy xác, nếu , nàng chết."

 

Tiêu Hạ Dạ đầu ngón tay nàng đang siết chặt cuộn , cuối cùng thêm gì. Chàng nàng chấp nhận khả năng .

 

Tiêu Hạ Dạ hiểu nàng, nên gật đầu, cầm lấy chén rượu khác, uống cạn. "Rượu mừng công mà Cửu để cho nàng, hóa ngọt ngào đến ."

Mèo Dịch Truyện

 

Cẩn thận nếm thử, đây thậm chí thể gọi là rượu, mà là rượu trái cây từ nước ép trái cây. Có lẽ Tiêu Bảo Huệ khi đó vẫn nhớ, Hứa Tĩnh Ương nàng uống rượu.

 

Sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, Hứa Tĩnh Ương điều chỉnh tâm trạng. "Vương gia, về phòng nghỉ ngơi đây, ngày mai chúng sẽ khởi hành trở về doanh."

 

Ra ngoài gần một tháng, phần còn nên giao cho Ám Kỵ Vệ tỉ mỉ điều tra. Tuy nhiên, Hứa Tĩnh Ương tới cửa, bỗng nhiên ôm bụng, hình khẽ lay động gần như thể nhận . Sắc mặt nàng theo đó trở nên kỳ lạ.

 

Tiêu Hạ Dạ vẫn luôn chú ý tới nàng, lập tức dậy: "Sao ?"

 

 

Loading...