Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 530: Vương gia, chúng ta chia đường
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:28:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên mặt Mông Tuy hiện rõ vẻ âm lãnh. “Triệu Yến, ngươi lén lút cầu xin Lục hoàng tử giải dược, còn hứa sẽ vu oan Đại công chúa. Ngươi thật sự nghĩ những chuyện thể qua mắt Công chúa ? Chúng từng thực sự tin tưởng ngươi.”
Triệu Yến đồng tử khẽ run, nhíu chặt mày.
Mông Tuy dùng chủy thủ chỉ y: “Tên tiểu nhân vô sỉ, ngươi vốn là kẻ phản bội, dám khác là gian tế!”
Triệu Yến đầu Hứa Tĩnh Ương, chợt bật tiếng lạnh lùng.
“Đại tướng quân Thần Sách lừng danh, thì cũng vì thắng mà bất chấp thủ đoạn! Câu kết với địch quốc, trong ứng ngoài hợp, chuyện , Hoàng thượng ?”
Hứa Tĩnh Ương lạnh lùng y: “Ngươi còn xứng bản tướng giải thích.”
Dứt lời, nàng dứt khoát tay, quyền ảnh giao thoa. Triệu Yến vội vàng né tránh, Mông Tuy thì lùi xa, tiến lên cản trở. Triệu Yến rút nhuyễn kiếm trong tay áo , định phản kích, nhưng Hứa Tĩnh Ương căn bản cho y cơ hội vung kiếm. Chỉ thấy nàng giơ tả quyền , giáng một đòn chuẩn xác cổ tay y!
Triệu Yến chỉ cảm thấy cả cánh tay tê dại, kiếm tuột khỏi tay, rơi 'binh' một tiếng xuống nền tuyết. Y kinh hãi trong lòng, định giơ tay chống đỡ, nhưng Hứa Tĩnh Ương áp sát. Nắm đ.ấ.m của nàng nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, hình linh hoạt như du long. Không là đường quyền cương mãnh, nhưng chiêu nào cũng chuẩn xác, mỗi cú đ.á.n.h đều nhắm các khớp xương và gân mạch của y!
Triệu Yến đành song quyền đối song quyền với nàng, một tay vặn vai Hứa Tĩnh Ương, Hứa Tĩnh Ương nhanh hơn phản khấu song cánh tay! Nàng dùng nghịch lực hung hăng đẩy một cái, Triệu Yến lập tức kêu thảm, hai cánh tay y mà vô lực rũ xuống như cành liễu rủ, đung đưa bên hông. Hứa Tĩnh Ương xoay đá một cước!
Triệu Yến liền bay ngoài, ngã vật xuống nền tuyết lầy lội. Cả y như tháo thành từng mảnh, lời sai khiến, loạng choạng bò dậy, nhưng ngã xuống đất. Thế là, Triệu Yến chỉ thể trơ mắt Hứa Tĩnh Ương lạnh lùng bước về phía . Sát khí nàng quá nặng, quá nặng! Triệu Yến kinh hãi nhận , Hứa Tĩnh Ương mắt, khác với thiếu nữ trầm mặc ít trong quân doanh năm nào. Hứa Tĩnh Ương bây giờ, giống hệt một sát thần! Triệu Yến thà bò, cũng bò ! Hứa Tĩnh Ương nhấc chân giẫm lên lưng y, gót chân dứt khoát dùng sức giáng một đòn!
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên giòn tan, Triệu Yến phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết, vọng khắp rừng tuyết. “A...” Y há miệng thở dốc, đau đến mức mồ hôi lạnh túa , chảy mắt, rát buốt! Hứa Tĩnh Ương vẫn dừng , mà lạnh mặt, chuyển sang mắt cá chân của y, là một cú đá nữa. Triệu Yến đau đến thể thốt nên lời.
Mông Tuy một bên chăm chú quan sát, càng càng kinh hãi. Hắn tự nhỏ tập võ, tự nhiên mánh khóe. Hứa Tĩnh Ương căn bản đang g.i.ế.c , nàng là đang phế ! Mỗi đòn đều đ.á.n.h chuẩn xác nơi khí huyết giao hội, bên ngoài thấy máu, nhưng bên trong gân mạch nát tan. Đánh như thế , Triệu Yến cho dù chết, cũng sẽ mất hết võ công, ngũ tạng tổn hại, từ nay về còn bằng một bình thường! Quả nhiên, chỉ trong đầy mười chiêu, Triệu Yến thể động đậy nữa, duy chỉ bọt m.á.u phun từ thở, còn chứng minh y vẫn sống. Hứa Tĩnh Ương thu thế thẳng, khí tức hề xao động. Nàng cúi mắt lạnh lùng Triệu Yến đang co quắp, trong mắt một chút gợn sóng.
Mông Tuy im lặng một bên, nền tuyết chỉ còn tiếng rên rỉ đau đớn kìm nén của Triệu Yến. Hứa Tĩnh Ương nghiêng đầu Mông Tuy: “Ngươi đưa y về cho Đại công chúa xử trí.” Nàng còn vội vã lấy mạng Triệu Yến nữa, bởi vì Triệu Yến sống quá năm ngày. Mất Ngọa Long Trấn, còn để mất bách nhân sát thủ đoàn, sai sót lớn như , Bắc Lương sẽ thể dung thứ cho y nữa.
Mông Tuy cung kính ôm quyền, nhấc Triệu Yến đứt hết gân cốt rời . Tứ chi Triệu Yến mềm nhũn, vắt vai Mông Tuy, y ngẩng đầu Hứa Tĩnh Ương, nhưng dùng hết sức lực, cổ cũng chỉ ngẩng lên một chút. Y thấy thần sắc của Hứa Tĩnh Ương, nhưng trong khóe mắt thấy một con khoái mã đang phi nhanh đến tìm nàng. Cái bóng hình mơ hồ đó, Triệu Yến nhận , là Đại Yến Ninh Vương, Tiêu Hạ Dạ. Những ngày qua, Triệu Yến vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Tĩnh Ương, chiến thuật của hai Bắc Lương ví von là trời sinh một cặp.
trong lòng Triệu Yến vẫn luôn nghẹn một . Nếu như, năm đó Hứa Tĩnh Ương vạch trần y, thì cùng nàng kề vai chiến đấu bây giờ, tuyệt đối Ninh Vương, mà là y mới đúng. Xét về chiến lược quyền thuật, y sẽ kém Tiêu Hạ Dạ! Chỉ tiếc, cờ sai một nước, cả ván đều thua. Rốt cuộc vẫn bại sự sắt đá của Hứa Tĩnh Ương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-530-vuong-gia-chung-ta-chia-duong.html.]
Hứa Tĩnh Ương đến bên cạnh tọa kỵ của Tiêu Hạ Dạ. Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Hạ Dạ rơi Mông Tuy và Triệu Yến đang xa, chợt thu về. Hắn cúi mắt những vệt m.á.u lấm tấm Hứa Tĩnh Ương, gương mặt thanh lãnh nhuốm vẻ băng sương. “Việc của nàng, giải quyết xong xuôi ư?” Tiêu Hạ Dạ hỏi.
Hứa Tĩnh Ương gật đầu: “Đa tạ Vương gia thông cảm, cuối cùng cũng tự tay phế kẻ thù năm xưa.” Khi Hứa Tĩnh Ương đêm đó Phan Lộc Hải và Uy Quốc Công bắt , nàng liền cho lui xung quanh, kế hoạch của cho Tiêu Hạ Dạ. Bọn họ dẫn binh trực tiếp tấn công Ngọa Long Trấn, đến lúc đó nhất định mai phục, nàng bảo Tiêu Hạ Dạ cần lo, bởi vì nàng sớm chuẩn . Trận thiên la địa võng nhằm Hứa Tĩnh Ương , thì tưởng chừng đầy rẫy sát chiêu, nhưng Triệu Yến hề , Hứa Tĩnh Ương mới là cầm cờ.
Tiêu Hạ Dạ nhướng mày: “Thông minh như nàng, sớm bức thư của Cửu là giả ?”
Hứa Tĩnh Ương mím môi, phượng mâu u trầm, dòng nước sông băng đang chảy xiết bên cạnh. “Bảo Huệ là thà tự lâm hiểm cảnh, cũng tuyệt đối sẽ gọi tiếp ứng nàng, nàng sẽ lo lắng trúng mai phục.” Người Bắc Lương thể giả nét bút của nàng, cũng thể tìm giống nàng, nhưng bọn họ chính là thể suy đoán thấu đáo, Tiêu Bảo Huệ rốt cuộc quý trọng Hứa Tĩnh Ương bằng hữu đến nhường nào. Bọn họ đều , nhưng Hứa Tĩnh Ương .
“Vương gia hỏi , vì lén lút qua với Bắc Lương?”
“Bản vương cần hỏi, bởi vì mỗi chuyện nàng , bản vương đều là đúng.” Ánh mắt Tiêu Hạ Dạ sâu: “Nàng lẽ thống hận sự bất công của Phụ hoàng, nhưng nàng tuyệt đối sẽ bao giờ lấy tính mạng của bách tính, của tướng sĩ đùa cợt.”
Hứa Tĩnh Ương ngẩng mắt , gió thổi lướt qua những sợi tóc mai bên tai nàng, dần dần, nàng để lộ một nụ đạm nhiên. “Tạ Vương gia tin tưởng.”
Tiêu Hạ Dạ cao lưng ngựa, khi cúi , ngón tay tự nhiên mà lau một vệt m.á.u gò má nàng. “Đi thôi, nên về , Hàn Báo bọn họ đ.á.n.h hạ Ngọa Long Trấn, còn sót một lính đào ngũ, chính là lúc để thu thập.”
Tiêu Hạ Dạ vươn tay về phía nàng, ý bảo nàng lên ngựa của , hai cùng cưỡi một ngựa trở về. Vừa đường đến, thấy Đạp Tinh chờ ở giữa đường. Vốn tưởng rằng, Hứa Tĩnh Ương sẽ đồng ý cùng , nhưng ngờ, nàng lùi về hai bước.
Tiêu Hạ Dạ nhướng mày: “Sao ?”
Hứa Tĩnh Ương chắp tay cúi đầu: “Thỉnh Vương gia thứ tội, thể cùng ngài trở về.”
“Nàng còn gì nữa?”
“Vương gia, chúng thể từ đây chia đôi ngả .”
Mèo Dịch Truyện
Nghe thấy bốn chữ , ánh mắt Tiêu Hạ Dạ chợt trở nên đen tối, thiết giáp phản chiếu khí chất tuấn lãnh sát phạt của . Rõ ràng mặt biểu cảm, nhưng vô cớ khiến cảm thấy, giận mà tự uy.
“Chia đôi ngả? Vì .”