Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 526: Đừng Trách Bổn Tướng Biến Ngọa Long Trấn Này Thành Luyện Ngục
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:28:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt binh sĩ Bắc Lương đảo đảo giữa Phan Lộc Hải và Uy Quốc Công, mang theo vẻ trêu tức tàn nhẫn. Một binh sĩ trong đó bỗng tiến lên, một tay nắm chặt cạp quần của Phan Lộc Hải.
"Yên nhân ư? Để lão gia đây xem thử thật là rễ !"
Phan Lộc Hải kinh hoàng giãy giụa, nhưng địch sức lực của đối phương. Quần của lột xuống thô bạo, khí lạnh lẽo và tiếng đùa bùng nổ xung quanh lập tức nhấn chìm . Hắn hổ thẹn và phẫn nộ đến mức run rẩy, hai má nóng bừng, những ánh mắt khinh bỉ , cảm thấy còn bằng súc vật.
"Ha ha ha! Quả nhiên là một tên phế vật chim!" Binh sĩ Bắc Lương đủ , sắc mặt chợt trở nên dữ tợn, rút thanh đao sáng loáng: "Đô đốc lệnh, g.i.ế.c hết! Băm vằm cho ch.ó ăn để giải hận!"
Bọn chúng sang túm lấy Uy Quốc Công đang run rẩy, kéo ngoài: "Lão già , nhớ kỹ, nếu quỷ mà hận thì hãy hận đứa con gái mất nhân tính của ngươi! Nó chôn sống năm vạn tướng sĩ của chúng , thiên lý bất dung!"
Uy Quốc Công kéo đến lảo đảo, nỗi sợ hãi tột cùng ép một tia huyết tính. Hắn the thé hô lớn: "Là các ngươi tấn công chúng , là các ngươi mất nhân tính! Là các ngươi bắt mười vạn tù binh của chúng mà chịu thả!"
"Còn dám cãi !" Binh sĩ Bắc Lương nổi trận lôi đình, một cước hung hăng đạp bụng Uy Quốc Công. Hắn kêu t.h.ả.m một tiếng, cuộn tròn đất. Phan Lộc Hải cũng một quyền đ.á.n.h ngã, hai lập tức kéo lên, trói thô bạo giá hành hình lạnh lẽo.
lúc binh sĩ Bắc Lương giơ đao toan chém, trong lao phòng bên cạnh bỗng truyền một giọng trong trẻo mà kiên định——
"Đừng đ.á.n.h bọn họ! Đánh đây!"
Mọi kinh ngạc , chỉ thấy " trai" gầy gò vốn luôn trầm mặc dùng sức xoa xoa mặt, để lộ khuôn mặt thiếu nữ vàng vọt nhưng vẫn thể lờ mờ nhận . Trong lao phòng lập tức vang lên một tràng tiếng hít khí lạnh, vội vàng hô: "Nha đầu! Ngươi điên ! Mau !"
Thân thể thiếu nữ khẽ run rẩy, ánh mắt sáng rực đến kinh : "Hứa Tĩnh Ương là hùng trong lòng ! Không cho phép các ngươi hãm hại phụ nàng! Dùng mạng , đổi lấy hai bọn họ!"
Phan Lộc Hải và Uy Quốc Công sững sờ, khó tin bóng dáng gầy yếu . Binh sĩ Bắc Lương sững sờ một lát, đó lập tức phát những tiếng đùa càng thêm tục tĩu.
Một tiến lên thô bạo kéo thiếu nữ khỏi lồng giam, nhấc bầu rượu lên liền hắt thứ rượu đục ngầu lên nàng. Y phục mỏng manh thấm ướt, lờ mờ hiện hình dáng thiếu nữ.
"Mẹ kiếp, đúng là một con đàn bà!"
lúc , Phan Lộc Hải chợt hiểu vì trong lao phòng bất kỳ một nữ nhân nào. Phan Lộc Hải trơ mắt những bàn tay dơ bẩn của bọn chúng túm lấy thiếu nữ kéo về phía đống cỏ khô bên cạnh, cũng lập tức hiểu rõ ý đồ của bọn chúng.
Nhãn cầu sung huyết, gân xanh nổi đầy cổ, dùng hết sức bình sinh gào thét.
"Súc sinh! Buông nàng ! Nàng vẫn là một đứa trẻ!! Các ngươi gì?"
"Làm gì ?" Binh sĩ Bắc Lương đầu , để lộ một nụ dâm tà và tàn nhẫn, "Đương nhiên là để nữ hùng của Yến quốc các ngươi xem, nàng bảo vệ phụ nàng, càng bảo vệ bách tính của nàng!"
Thiếu nữ ném mạnh xuống đống cỏ khô, nhưng hề thét. Chỉ là c.ắ.n chặt môi, trong mắt ngấn lệ, nhưng mang theo một nỗi hận ý bất khuất.
Phan Lộc Hải tất cả những điều đó, lý trí sụp đổ. Hắn thực sự quá tuyệt vọng. Khoảnh khắc , cái gì mà hoàng mệnh sai khiến, cái gì mà đấu đá quyền lực kinh thành, cái gì mà toan tính cân nhắc... tất cả đều hóa thành tro bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-526-dung-trach-bon-tuong-bien-ngoa-long-tran-nay-thanh-luyen-nguc.html.]
Cũng chính khoảnh khắc , mới phản ứng , việc Hoàng thượng lúc kiềm chế binh quyền của Hứa Tĩnh Ương là một chuyện đáng sợ đến nhường nào. Quốc cừu gia hận, quốc cừu gia hận a! Máu giận trong lòng xông lên mặt, gân xanh nổi rõ.
Phan Lộc Hải điên cuồng giãy giụa khỏi sự trói buộc, xiềng xích mài mòn cổ tay đến mức m.á.u thịt lẫn lộn, giọng thê lương——
"Ta thao mười tám đời tổ tông Bắc Lương các ngươi! Buông nàng ! Có bản lĩnh thì xông ! Xông đây!"
Binh sĩ Bắc Lương còn để ý đến bọn họ, chỉ tiếng động y phục thiếu nữ xé rách. Tiếng của các phạm nhân trong lao phòng trở nên thê lương hơn, như một tiếng ai oán tập thể. Có liều mạng đập cửa lao, miệng gầm thét: "Đại tướng quân của chúng nhất định sẽ băm vằm các ngươi thành vạn đoạn!"
Uy Quốc Công nhắm chặt mắt, nỗi hổ thẹn dâng lên trong lòng nhấn chìm . Thì , bất kỳ kẻ ích kỷ lạnh nhạt nào, khi cảnh tượng như va đập , cũng đều đau đớn vạn phần. Vô năng vi lực, vô khả nại hà! Hắn chỉ thể ngừng : "Thứ ... thứ ..." với ai? Chính cũng .
Tiếng gào thét giãy giụa của Phan Lộc Hải ngớt, cũng thống khổ bi ai, tiếng ai oán tựa như tâm mạch cũng sắp vỡ tan. "Thứ ," Phan Lộc Hải cũng , "đáng tiếc là một yên nhân, mạng đáng giá, Đại tướng quân sẽ đến, thứ ..."
lúc , một binh sĩ Bắc Lương hoảng loạn chạy , thô giọng quát lớn: "Còn ồn cái gì! Ác Vương nữ tướng của Đại Yến đ.á.n.h tới thành chúng , Đô đốc lệnh chúng lực ứng phó! Mau lên thành tường giúp đỡ!"
Trong địa lao, binh sĩ Bắc Lương đang định tay bạo hành đột nhiên khựng .
"Cái gì? Nàng thể đ.á.n.h tới Ngọa Long Trấn?" Binh sĩ đang giữ thiếu nữ kinh ngạc buông tay , khó tin gầm lên, "Hai trọng trấn phía ? Chẳng lẽ đều thất thủ ?"
Binh sĩ đưa tin sắc mặt tái nhợt, giọng mang theo sự kinh hoảng: "Là thật! Nữ nhân tà môn cực kỳ! Thiết kỵ của chúng căn bản thể đến gần nàng! Đô đốc hạ lệnh, tất cả lập tức lên thành tường tử thủ!"
"Nếu thật sự để nàng đ.á.n.h , phận chờ đợi chúng cũng là chôn sống!"
Mấy tên binh sĩ Bắc Lương lập tức hoảng loạn mất hồn, còn màng đến tù binh trong lao, lảo đảo tranh xông ngoài. Phan Lộc Hải thoát c.h.ế.t trong gang tấc tiên sững sờ, đó bùng phát tiếng gào trong cuồng hỉ: "Là Thần Sách Đại tướng quân! Nàng đến ! Nàng bỏ rơi chúng ! Chúng cứu , kiên cường lên! Chúng nhất định thể về nhà!"
Uy Quốc Công một bên sớm bủn rủn ngã vật đất, hai tay chắp ngừng niệm "A Di Đà Phật", thấm ướt một mảng, dọa đến mức tiểu tiện tự chủ.
Dưới chân thành, tiếng sát phạt vang trời. Hứa Tĩnh Ương một ngựa xông lên, giáp bạc nhuốm máu, chiến mã màu mực như cơn lốc đạp qua trận địch. Trường thương trong tay nàng chỗ nào đến đó đều ai địch nổi, binh sĩ Bắc Lương thấy đôi phượng mâu lạnh lẽo của nàng liền kinh hãi tháo chạy, như thể thấy Tu La đoạt mạng.
Tiêu Hạ Dạ ở bên cạnh nàng, đỡ lấy một làn sát ý mãnh liệt. Mấy ngày nay Hứa Tĩnh Ương ngừng nghỉ ngày đêm, y sợ nàng chống đỡ đến cực hạn.
Hứa Tĩnh Ương ghì cương chiến mã, ngẩng cao đầu giữa vạn quân, trường thương chỉ thẳng quân giữ thành, tiếng quát lạnh lùng vang vọng khắp chiến trường——
"Thủ tướng Ngọa Long Trấn lệnh, lập tức thả tất cả tù binh Đại Yến! Nếu thương một , liền đồ sát trăm ; nếu hại một mạng, liền thiêu rụi thành của ngươi! Mở cửa thành dâng tù binh, thể giữ thây, nếu cố thủ chống cự——"
Giọng nàng đột nhiên trầm xuống, mang theo sát ý ngút trời: "Bổn tướng sẽ khiến Ngọa Long Trấn , biến thành nhân gian luyện ngục!"
Từng chữ như sắt, rơi xuống đất vang dội. Binh tướng Bắc Lương thành , mà một ai dám lên tiếng đáp . Ba quân c.h.é.m g.i.ế.c hung mãnh, theo lời Hứa Tĩnh Ương dứt, ba quân tướng sĩ cùng hô, tiếng hô đó như tiếng hổ gầm sói tru, chấn động can đảm.
Cờ chữ "Hứa" bay phấp phới, nền đen chữ vàng, tựa hồ x.é to.ạc một góc trời, sáng chói lọi.
Mèo Dịch Truyện