Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 518: Vết thương ở eo tái phát!
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:28:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngày chinh chiến liên tục, thêm đó Hứa Tĩnh Ương phần lớn thời gian đều thúc ngựa chinh phạt, chiến trường đôi khi chút thương tích ngoài da, cũng là điều khó tránh khỏi. Hứa Tĩnh Ương ban đầu để tâm, thỉnh thoảng vận nội công điều tức đả tọa, sẽ thấy dễ chịu hơn chút. hôm nay nàng dẫn binh tuần tra gần Bạch Hầu Quan, tiện thể khảo sát địa hình, lúc về xuống lưng ngựa cảm thấy đau đớn kịch liệt. Nội công điều tức còn hiệu quả, bởi mới để Hàn Lộ đến xem. Y thuật của nàng so với quân y còn tinh thông hơn.
Trong doanh trướng, Hàn Lộ cúi , ngón tay đặt lên thắt lưng của Hứa Tĩnh Ương. Kiểm tra vài lượt, Hàn Lộ nhíu mày: “Đại tướng quân, vết thương cũ ở thắt lưng của tái phát nghiêm trọng, mấy ngày nghỉ ngơi thật .” Lời dứt, Hứa Tĩnh Ương dậy. Hàn Lộ kinh hô: “Đại tướng quân, nên nghỉ ngơi, mau xuống!” Hứa Tĩnh Ương gài chéo y phục, dùng đai lưng buộc chặt, nhàn nhạt : “Hành quân đ.á.n.h trận, yếu ớt đến , thành quen .” Vết thương ở thắt lưng tái tái , nàng thể để kẻ địch đợi nàng dưỡng thương xong mới đánh.
Mộc Đao xách một cái lò sưởi tay, hô lớn: “Đến đến , t.h.u.ố.c xông đến , mới lò, nóng lắm đấy.” Đây là phương t.h.u.ố.c Hàn Lộ mới bào chế, xông qua thể giảm đau lưng của Hứa Tĩnh Ương. Hàn Lộ đỡ Hứa Tĩnh Ương sấp trở : “Đại tướng quân, để tâm vết thương ở thắt lưng, ít nhất cũng đắp t.h.u.ố.c mới .” Hứa Tĩnh Ương thì từ chối, cũng nên đắp thuốc, để nhanh lành hơn.
Nàng cởi bỏ y phục, chỉ mặc một chiếc yếm màu trắng lạnh. Lúc sấp giường, nàng vươn thẳng lưng, cánh tay gầy mà yếu, khỏe mà thô, đường nét uyển chuyển mắt. Lưng vốn dĩ nên trắng nõn nhẵn nhụi, giờ khắc hai vết sẹo dài và dữ tợn che phủ hai bên, như hai con rắn cuộn chặt lấy thắt lưng của Hứa Tĩnh Ương. Chỉ cần thôi, Mộc Đao tặc lưỡi: “Ngày đó thương nặng đến mức nào! Đại tướng quân, trải qua kiếp nạn như mà vẫn sống sót, ắt hậu phúc.” Hứa Tĩnh Ương nhẹ: “Đa tạ cát ngôn của ngươi.”
Ngay lúc , bên ngoài : “Khải bẩm Đại tướng quân, quân y sai nô tỳ mang t.h.u.ố.c đến.” Hàn Lộ đang định tự ngoài lấy, nào ngờ nha đầu đưa t.h.u.ố.c tự vén rèm bước . Trong phòng vật gì che chắn, nha đầu đưa t.h.u.ố.c tự nhiên liếc mắt liền thấy vết thương ở thắt lưng của Hứa Tĩnh Ương, cùng với một vệt đỏ gần vùng hõm eo. rõ, Mộc Đao như một ngọn núi vững chãi đáng tin cậy, chắn mất tầm mắt của nàng .
“Ai cho phép ngươi tự tiện xông ? Đây là doanh trướng của Đại tướng quân, lệnh chuẩn , ngươi ăn quân côn !” Mộc Đao quát mắng, lời lẽ đanh thép, khí thế bức . Nha đầu đưa t.h.u.ố.c quả nhiên mặt mày tái mét, quỳ phịch xuống. “Đại tướng quân bớt giận, nô tỳ cố ý.” “Thôi , ngươi ngoài .” Hứa Tĩnh Ương đầu , sấp gối, lười nhác cất tiếng. Nha đầu đưa t.h.u.ố.c lúc mới trong ánh mắt lạnh lùng của Hàn Lộ và Mộc Đao, chân bước lảo đảo bò ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-518-vet-thuong-o-eo-tai-phat.html.]
Hàn Lộ nhỏ: “Nha đầu lạ mặt, trong doanh trướng quân y, hình như là bên cạnh Phan công công!” Hứa Tĩnh Ương nhắm mắt, thưởng thức cảm giác Hàn Lộ dùng lò xông bọc vải, lăn lăn thắt lưng nàng. Giọng nàng cũng trở nên trầm thấp bình tĩnh: “Phan Lộc Hải mấy để nàng đến gần , ý đồ bất chính.” Mộc Đao giọng điệu lập tức nghiêm túc: “Có cần ti chức Đại tướng quân...” Nàng một động tác c.h.é.m tay. Hứa Tĩnh Ương nghiêng mắt nàng , một tiếng: “Mộc Đao, bây giờ ngươi tùy tiện như dám g.i.ế.c ư?” Mộc Đao gãi đầu: “Đại tướng quân, ti chức là , đ.á.n.h ngất nàng , để Phan công công khỏi loạn.” Hứa Tĩnh Ương thu hồi ánh mắt, nhắm mắt . “Không cần để ý , một kẻ thể về kinh thành, dù loạn thế nào, cũng chỉ là công dã tràng.” Lời nhàn nhạt, nhưng Hàn Lộ và Mộc Đao đều cảm nhận sát ý ẩn chứa mơ hồ bên trong. Đại tướng quân ai về kinh thành , là nha đầu ? Hay là Phan Lộc Hải?
Ngay lúc , một giọng trầm thấp vang lên bên ngoài. “Có tiện để bản vương ?” Hàn Lộ lập tức nàng đáp: “Vương gia, Đại tướng quân đang đắp thuốc, y phục bất tiện, xin hãy .” Tiêu Hạ Dạ ngừng một chút: “Bản vương chính là đến xem vết thương ở thắt lưng của nàng.” Hàn Lộ lập tức về phía Hứa Tĩnh Ương. Lại Hứa Tĩnh Ương : “Để Vương gia .”
Mèo Dịch Truyện
Tiêu Hạ Dạ trầm bước tiến trong phòng, hình cao lớn vĩ đại của chắn mất một tia sáng bên ngoài cửa. Chờ đến gần, Mộc Đao và Hàn Lộ liền thức thời cáo lui. Cái lò xông liền chuyển đến tay Tiêu Hạ Dạ. Hứa Tĩnh Ương chỉ mặc nửa chiếc yếm, nhưng lưng về phía , bởi hề chút vẻ mặt ngượng ngùng quyến rũ nào. Nàng thản nhiên : “Vương gia thứ tội, vết thương , tiện dậy hành lễ.” “Miễn lễ, ngươi mặt bản vương, lúc giữ lễ cũng ít.”
Tiêu Hạ Dạ xong, xuống bên giường nàng, đôi mắt đen thẳm lạnh lùng lướt qua vai và lưng nàng, một đường xuống, thấy hai vết sẹo dữ tợn . Hắn lộ vẻ gì nhưng lông mày khẽ nhíu , khóe môi mím chặt. Tiêu Hạ Dạ cầm lò nóng lên, nhẹ nhàng di chuyển lưng nàng, mang đến từng đợt ấm nóng.
“Vết thương , do Triệu Yến gây ?” Sau một thoáng tĩnh lặng ngắn ngủi, Tiêu Hạ Dạ chợt hỏi. Chuyện khó tra, từ khi Hứa Tĩnh Ương ca ca của Triệu Hi là kẻ phản bội đ.â.m lưng, Tiêu Hạ Dạ liền vết thương của Hứa Tĩnh Ương từ mà . Huống hồ, phái điều tra Triệu Yến, cũng như . Năm đó đố kỵ công lao của Hứa Tĩnh Ương, lợi dụng lúc chinh chiến c.h.é.m trọng thương nàng, thật là một tên hỗn xược! Hứa Tĩnh Ương nhàn nhạt ừ một tiếng. “Năm đó tin tưởng , coi là bạn tri kỷ sinh tử, ngờ đ.â.m lưng.” “Người xứng tri kỷ của ngươi.” Tiêu Hạ Dạ giọng điệu trầm thấp. Bàn tay lớn của sưởi ấm lò đồng, liền nhấc một tay , nhẹ nhàng đặt lên eo nàng. Lòng bàn tay mềm mại hơn lò đồng, mang theo cảm giác tê dại nhè nhẹ, truyền đến từ đầu ngón tay vết chai mỏng của . Hứa Tĩnh Ương cho phép bản hưởng thụ, bởi hề nhúc nhích. Tiêu Hạ Dạ liền chậm rãi xoa bóp, vết sẹo kinh hãi của nàng, trong đôi mắt lạnh lùng dâng lên sự đau lòng mãnh liệt. Chỉ cần nghĩ đến, nếu như Hứa Tĩnh Ương vận khí kém một chút, hai nhát d.a.o c.h.é.m từ phía sẽ lấy mạng nàng, trong lòng liền như nghẹn một luồng khí chua xót, khó chịu, khó lòng thư thái.
Càng nghĩ đến, Bạch Hạc điều tra quá khứ của Triệu Yến. Hắn và Hứa Tĩnh Ương năm đó lúc mới nhập ngũ, vì cả hai đều xuất sắc, gọi là đồng đội thiết kẽ hở. Trong mắt khác, Triệu Yến và Hứa Tĩnh Ương khi đó, là một cặp cộng sự , một đôi tri kỷ. tri kỷ, thể nàng thương như . Có lẽ Triệu Yến, cũng nhận Hứa Tĩnh Ương là một nữ nhân, trong cảnh sớm tối bên , sinh tử cận kề, giữa bọn họ liệu nảy sinh vài phần tư tình lãng mạn? Hứa Tĩnh Ương lúc mới nhập ngũ, nhất định như bây giờ, tâm phòng sâu nặng. Có lẽ Triệu Yến, còn từng thấy lúc nàng yếu mềm mẫn cảm nhất. Nghĩ đến những điều , trong lòng Tiêu Hạ Dạ khó tránh khỏi nổi lên một sự phiền muộn so bì, đầu ngón tay tự chủ ấn xuống vài phần. Hắn giọng điệu vẻ bình tĩnh : “Cả đời nếu một tri kỷ, tiêu chuẩn thấp nhất, cũng như bản vương đây.” Hứa Tĩnh Ương nghiêng mắt : “Lúc đó quen Vương gia.” Tiêu Hạ Dạ lạnh lùng . “Ai bản vương hối hận chứ?”