Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 511: Ngươi còn chưa xứng biết tên bản tướng

Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:28:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tàn dương như máu. Đại tướng Bắc Lương Thạch Kiên và Thịnh Bạch dẫn đại quân cùng tiến, vòng đường thẳng tiến Âm Hà Thành. Bọn chúng dò la tin tức, nơi đây duy chỉ một lão tướng Lương Tả cố thủ, cực kỳ dễ công phá.

 

Nào ngờ, đường bọn chúng gặp hai xe ngựa chở dân Đại Yến đang vội vã tới Âm Hà Thành. Có vẻ như, tin phương hướng đại quân, nên vội vàng nương tựa, mong che chở cho bản an . Chỉ là ngờ vận khí , đại quân của Thạch Kiên và Thịnh Bạch bắt quả tang!

 

Mấy vị dân Đại Yến đang xe lừa, sắc mặt tiều tụy vàng vọt, chiếc mũ nỉ quấn đầu đều rách lỗ, lộ những sợi bông rách nát. Bọn họ đều xuất từ những gia đình nghèo khó, thấy đại quân Bắc Lương đen kịt như mây, cũng sợ vỡ mật.

 

Lão hán đầu che chở gia đình, miệng khẩn cầu: “Chư vị đại nhân ơn, g.i.ế.c lão, tha cho gia đình lão, cháu lão mới đầy tháng, cầu xin chư vị.”

 

Con trai lão cũng cam nguyện , cùng lão chịu chết, chỉ cầu tha cho lão bà, con dâu và em gái trong nhà. Trong vòng tay của con dâu, ôm một hài nhi quấn kỹ càng. Dù thấy bọn họ ăn mặc phong phanh, nhưng đứa bé quấn ba lớp trong ba lớp ngoài.

 

Thạch Kiên và Thịnh Bạch cao lưng ngựa, một cái, ánh mắt đều lạnh lùng như một. Thạch Kiên lộ vẻ mặt chế nhạo quỷ dị.

 

“Lão bá , lão , quân Yến các ngươi, năm xưa đồ sát bao nhiêu Bắc Lương chúng ở Linh Hồ Thành ?” Lão hán đáng thương , hoảng sợ lắc đầu.

 

Thạch Kiên đột nhiên nghiêm giọng: “Sáu vạn! Tròn sáu vạn ! Trong những đó, cũng những hài nhi như cháu lão, bọn chúng vẫn tha cho chúng, lão lấy gì mà nghĩ chúng sẽ tha cho các ngươi?” Lão hán , "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống, cùng con trai, dập đầu đến mức đầu vỡ m.á.u chảy.

 

“Đại nhân, xin tha mạng! Đại nhân!” Phía lão, lão bà ôm hai nữ tử trong nhà, trong kinh hoàng bi thương.

 

Thạch Kiên ném đao xuống mặt lão hán. “Nếu lão thể g.i.ế.c con trai lão, chúng sẽ tha cho cháu lão một mạng!” Thịnh Bạch liếc lão, ngăn cản.

 

Lão hán ngẩn ngơ thanh đại đao mặt đất, nước mắt chảy dài khuôn mặt già nua, tóc bạc phơ bay trong gió, m.á.u trán, gần như nhuộm đỏ lớp tuyết đọng mặt đất.

 

“Cha! Ra tay !” Con trai lão nhặt đại đao lên, đặt tay lão, dứt khoát đ.â.m chính . Lão hán liều mạng giãy giụa, miệng ngừng kêu lên: “Con ơi! Tại các ngươi , kẻ g.i.ế.c chúng , kẻ đồ thành cũng chúng , chúng gì!”

 

Lão dồn đường cùng, nắm chặt đại đao, định c.h.é.m con ngựa của Thạch Kiên. đúng lúc , tướng quân Thịnh Bạch cầm đao xông , trong khoảnh khắc m.á.u b.ắ.n tung tóe, đầu lão hán lăn hai vòng mặt đất.

 

“Cha!” “Cha—!” Tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên ngớt. Con trai lão hán đỏ mắt: “Ta sẽ g.i.ế.c các ngươi!” Hắn xông lên, cũng Thịnh Bạch một đao c.h.é.m vai, hai đầu gối “phịch” một tiếng quỳ xuống.

 

Tiếng mỉa mai của Thạch Kiên vọng trong gió. “Mạng của dân Yến đúng là tiện, còn bằng ch.ó lợn, còn dám vọng tưởng cầu xin, thật nực !” Thịnh Bạch với : “Đừng phí thời gian với mấy kẻ nữa, g.i.ế.c hết , phía chính là Âm Thủy Thành, xông đồ sát cho sướng tay!” Lương Tả chắc chắn đối thủ của hai bọn chúng.

 

Mèo Dịch Truyện

Thạch Kiên gật đầu, đang giương cung tên, định b.ắ.n về phía mấy phụ nữ và hài nhi xe lừa. lúc , từ xa truyền đến tiếng “đùng đùng”. Là tiếng vó ngựa đạp tuyết, âm thanh mạnh mẽ dứt khoát. Vang vọng khắp vùng tuyết nguyên trắng xóa, càng thêm vang dội.

 

“Ai đến?” Thịnh Bạch nheo mắt, chút cảnh giác. Thạch Kiên : “Hẳn là kẻ đến chịu chết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-511-nguoi-con-chua-xung-biet-ten-ban-tuong.html.]

 

Dưới ánh tà dương, một bóng cưỡi ngựa đột nhiên xuất hiện sườn dốc tuyết thấp thoáng ở xa, lưng, cây hồng thương, chùm lông đỏ lay động theo gió. Nàng chợt kéo cương ngựa, tuấn mã hí vang, cất vó, vó ngựa đạp tan lớp tuyết đọng sườn dốc.

 

Có lẽ là do phi nhanh vội vã đến, nàng phun sương trắng mờ mịt từ miệng, khiến dung mạo mờ ảo. Người chỉ mặc một bộ cẩm bào đơn sắc, bên ngoài khoác một chiếc áo bông xanh cũ, tóc đen búi cao, bay phấp phới trong gió lạnh cắt da.

 

Ánh vàng rực rỡ của tà dương đổ xuống nàng, mạ lên nàng một vệt sáng lạnh lẽo mà chói mắt, tựa như từ chân trời giáng thế. Đôi phượng mâu đen láy sắc bén , cách một cách, xuyên qua năm vạn tinh binh Bắc Lương, trực tiếp chằm chằm mặt Thạch Kiên và Thịnh Bạch.

 

Trong ánh mắt đó sự phẫn nộ, chỉ một loại sát ý gần như thấu xương, khiến kinh hãi. Thịnh Bạch cái đột ngột khiến lòng thắt , nheo mắt, quát lớn: “Kẻ nào đến?”

 

Hứa Tĩnh Ương khóe môi khẽ nhếch một nụ nhạt, đầy vẻ kiêu ngạo và khinh thường. “Ngươi, còn xứng tên của bản tướng.”

 

Lời còn dứt, cổ tay nàng dường như khẽ động. Đồng tử Thịnh Bạch co rút mạnh, thậm chí còn rõ đối phương dùng gì, chỉ cảm thấy một luồng sát khí mãnh liệt thẳng tới mặt!

 

Lòng kinh hãi tột độ, gần như theo bản năng, giơ cao chiến đao trong tay lên chắn ! tiếng va chạm ám khí như tưởng tượng. Một chiếc lá tre mảnh dài, nhẹ nhàng bay xuống đất.

 

Tuy nhiên, gần như cùng lúc đó, Thịnh Bạch cảm thấy một nơi gò má lạnh toát, ngay đó là cơn đau rát bỏng. Hắn khó tin mà giơ tay sờ, đầu ngón tay hiện rõ một vệt m.á.u tươi!

 

Một chiếc lá tre bình thường, qua tay nàng b.ắ.n , nhanh như mũi tên bay. Dù kịp thời đỡ đòn, nhưng chiếc lá vẫn lướt qua mép đao của , rạch một vết m.á.u dài mảnh mặt !

 

Thạch Kiên ở ngay bên cạnh Thịnh Bạch, chứng kiến tất cả rõ ràng. Sắc mặt đông cứng đến trắng bệch, mắt trợn tròn.

 

Đột nhiên, Thạch Kiên thất thanh hô lớn: “Là Thần Sách! Nàng là Hứa Tĩnh Ương!” Các tướng sĩ Bắc Lương theo bản năng bỏ chạy.

 

Thịnh Bạch một tay lau vết m.á.u mặt, giận dữ : “Sợ cái gì! Nàng chỉ một , chúng năm vạn tinh binh, còn đ.á.n.h ? Triển trận, g.i.ế.c nàng !” Nhất thời, tinh nhuệ Bắc Lương như thủy triều, từ bốn phương tám hướng xông về phía Hứa Tĩnh Ương.

 

Hứa Tĩnh Ương chút do dự, trở tay rút cây hồng trường thương từ lưng. Trước đây chinh chiến, nàng thường dùng trường kiếm nghênh địch, tuy nhiên, điều nàng giỏi nhất, ngoài việc hái lá phóng hoa, chính là thương pháp.

 

Kể từ khi Tây Việt vong quốc, nàng từng lập một quy tắc trong lòng. Từ đó về , sa trường, nàng cố gắng dùng hồng thương. Chỉ vì vũ khí một khi tay, liền như cuồng long xuất khỏi cửa ải, sát ý cuồn cuộn khó bề kiềm chế, chỉ càng đ.á.n.h càng cuồng, càng g.i.ế.c càng hăng, cho đến khi chìm đắm trong khoái cảm chinh phạt khiến run rẩy đó.

 

Trái tim nàng, dường như trời sinh vì ý chí chiến đấu ngút trời mà tồn tại. Giờ khắc , Hứa Tĩnh Ương quân địch Bắc Lương đang ùa tới như thủy triều phía , trong đôi phượng mâu, rốt cuộc cũng bùng lên tia sáng lạnh lẽo rực rỡ.

 

Nhẫn nhịn bấy lâu. Hôm nay, rốt cuộc thể buông tay chân, g.i.ế.c cho sướng!

 

 

Loading...