Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 489: Bổn Vương là hậu thuẫn của ngươi!
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:11:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Tĩnh Ương và Tiêu Hạ Dạ, dẫn theo hai đội tinh binh, mai phục gần bờ sông Trường Tùy thành. Chỉ thấy cửa thành phía xa bỗng nhiên mở , Hứa Tĩnh Ương và Tiêu Hạ Dạ lập tức rạp xuống. Thân thể bọn họ đều phủ một lớp tuyết trắng, nếu kỹ, trông cứ như một khối hòa tuyết trắng mịt mờ, căn bản thể phân biệt . Hứa Tĩnh Ương từ xa trông thấy một đội nhân mã rời khỏi thành.
Nàng hạ thấp giọng, với Tiêu Hạ Dạ: “Bồ Nguyên chắc chắn phái xác nhận rốt cuộc chúng c.h.ế.t .” Tiêu Hạ Dạ nhíu mày: “Hôm nay tay, thể để điều binh đến Khát Sa Trấn.” Hứa Tĩnh Ương gật đầu, hiệu cho Cửu Nhi và các tướng sĩ.
Ngay đó, liền thấy nàng dẫn đầu, các tướng sĩ khom lưng, lặng lẽ tiến lên dọc theo sườn tuyết. Mượn một mảnh rừng rậm che giấu hình, chỉ đợi chốc lát, Đa Sát sẽ đưa lương thực đến. Trời đông giá rét, bọn họ bám sát sườn tuyết, thể lạnh giá. Dù khi xuất phát, Hứa Tĩnh Ương bảo bọn họ nhét đầy bông , nhưng giờ phút ai nấy cũng đều lạnh đến mức mũi đỏ ửng.
Trên mi mắt và lông mày Hứa Tĩnh Ương vương đầy tuyết đọng. Tiêu Hạ Dạ liếc mắt thấy nàng kéo một chiếc túi nước từ bên hông xuống, nhét tay . “Vương gia, uống vài ngụm .” Nàng . Tiêu Hạ Dạ mở túi nước , bất ngờ ngửi thấy mùi rượu mạnh. “Giờ uống rượu?” “Vương gia thương tích trong , nên lạnh lâu, uống một ngụm rượu sẽ say, thể ấm cơ thể.”
Mèo Dịch Truyện
Hứa Tĩnh Ương , ánh mắt chăm chú chằm chằm mặt băng phía xa. Tiêu Hạ Dạ nàng một cái đầy phức tạp. Hứa Tĩnh Ương ngay cả những điều cũng nghĩ đến, nàng luôn chăm sóc khác, nhưng quên mất tự chăm sóc bản . Tiêu Hạ Dạ rót một chút rượu , xoa lòng bàn tay, đợi đến khi lòng bàn tay nóng rát, liền nắm chặt lấy tay Hứa Tĩnh Ương. Hứa Tĩnh Ương sững sờ, nghiêng đầu sang. Lòng bàn tay Tiêu Hạ Dạ nóng bỏng, siết chặt lấy đầu ngón tay lạnh cóng của nàng. Hơi ấm đó tựa như mang theo một sức mạnh thể chống cự, theo huyết mạch mà bỏng rát thấu tận đáy lòng. Hứa Tĩnh Ương theo bản năng rút tay về, nhưng nắm chặt hơn.
“Đừng động đậy,” giọng trầm thấp, mang theo ngữ điệu lệnh thường ngày, nhưng một sự dịu dàng kiên định khác lạ, “Nàng lo cho tất cả , nhưng quên mất chính .” “ Vương gia,” Hứa Tĩnh Ương nhíu mày, “Vết thương của …” “Không .” Tiêu Hạ Dạ ngắt lời nàng, “Trên chiến trường, bổn vương cần nàng khắp nơi chăm sóc, lưng nàng, tính mạng nàng, cứ giao cho bổn vương quản.” “Ta thể tự bảo vệ .” Hứa Tĩnh Ương .
Trong mắt Tiêu Hạ Dạ trào dâng sự kiên định cho phép biện bác. “Đó là , nay bổn vương ở đây, nàng chỉ cần tiến lên phía .” Gió lạnh lướt qua rừng, thổi bay mái tóc đen như mực của . Hứa Tĩnh Ương đôi mắt gần trong gang tấc của , nơi đó phản chiếu ánh tuyết, cũng phản chiếu bóng hình nàng. Khoảnh khắc , nàng cảm nhận rõ ràng, Tiêu Hạ Dạ đang thương hại nàng. Mà là sự vất vả của nàng, đối với nàng tràn đầy bao dung và công nhận. Hứa Tĩnh Ương cuối cùng còn giãy giụa nữa, cứ để mặc ấm đó bao bọc lấy nàng từng lớp.
Chẳng từ lúc nào, phía vang lên tiếng chuông vó ngựa. Hứa Tĩnh Ương ngẩng đầu , tay rút khỏi bàn tay lớn của Tiêu Hạ Dạ. Nàng khẽ: “Đa Sát dẫn đưa lương thực đến , Vương gia, theo kế hoạch, , các ngươi yểm hộ cho .” Tiêu Hạ Dạ gật đầu: “Chú ý an , bổn vương ở ngay gần đây.” Hứa Tĩnh Ương, Cửu Nhi cùng hai tướng sĩ khác dậy, khom lưng tiến gần mặt băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-489-bon-vuong-la-hau-thuan-cua-nguoi.html.]
Phía xa, một chuỗi chấm đen chậm rãi di chuyển mặt băng, dần dần hiện rõ hình dáng. Chỉ thấy bốn cỗ xe gỗ chắc chắn, nối đuôi , buộc chặt bằng dây thừng gai, tựa như một con rồng dài đang lướt mặt băng. Mỗi cỗ xe chất cao chất ngất, những bao tải căng phồng chất chồng thành núi nhỏ, phía phủ bạt chống tuyết. Tuy nhiên, chính vì trọng tải cực lớn , ngược tạo nên sự thuận tiện mặt băng trơn nhẵn như gương. Đa Sát hiển nhiên am hiểu đạo lý , điều động quá nhiều ngựa, chỉ dùng hai con ngựa khỏe nhất phía kéo cỗ xe đầu tiên. Những cỗ xe còn dựa quán tính, nhờ sự trơn trượt của mặt băng mà dễ dàng kéo . Đoàn xe di chuyển một cách khá tiết kiệm sức lực.
Đa Sát chỉ dẫn theo bốn tùy tùng, phân tán hai bên đoàn xe, chân đạp giày trượt băng, lướt theo bên cạnh xe lương. Từ xa , đội xe giống như một con mãng xà khổng lồ nặng nề, đang vô thanh vô tức mà nhanh chóng lướt mặt sông bạc trắng, hướng về phía Trường Tùy thành. Ngay lúc , các tướng sĩ trấn thủ Trường Tùy thành phía xa cũng thấy đội ngũ của Đa Sát. Trước đây Đa Sát vài vận chuyển lương thảo bằng cách , các tướng sĩ trấn thủ quen thuộc, liền lập tức thông báo lên .
Hứa Tĩnh Ương nhận thấy thời cơ đến, ánh mắt lạnh lẽo, quát khẽ một tiếng: “Ra tay!” Nàng cùng Cửu Nhi và những khác như báo săn đột ngột vọt từ sườn tuyết, lao nhanh về phía mặt băng. Đa Sát và bốn tùy tùng thấy động tĩnh, đầu , còn kịp rút binh khí, liền nhanh chóng xông tới quật ngã, gọn gàng tước vũ khí, bịt miệng, trói quăng mặt băng. Toàn bộ quá trình diễn dứt khoát, chỉ trong chớp mắt.
Hứa Tĩnh Ương hề dừng chút nào, chân nhẹ nhàng nhún một cái, lướt leo lên lưng con ngựa khỏe nhất đầu, một tay giật lấy cương ngựa. “Giá!” Nàng khẽ quát một tiếng, mãnh liệt kẹp bụng ngựa. Ngựa đau, hí vang cất vó, dốc sức lao về phía . Mặt băng trơn trượt, ngựa ban đầu chút loạng choạng, nhưng nhanh thích nghi, kéo theo đoàn xe lương nặng như núi phía bắt đầu tăng tốc. Cỗ xe đầu tiên chuyển động, ba cỗ xe phía dây thừng gai nối chặt, nhờ mặt băng trơn trượt, mà cũng chút khó khăn kéo theo. Bánh xe nặng nề lăn ầm ầm băng, cả "đoàn xe rồng" bắt đầu di chuyển ngược hướng với Trường Tùy thành.
Các binh sĩ Bắc Lương tường thành cuối cùng cũng phản ứng kịp, lập tức xôn xao! “Có kẻ cướp lương!” “Mau ! Xe lương kéo chạy !” “Người của Đa Sát ngã xuống !” Đa Sát và các tùy tùng của lúc đang “ tiếng động” mặt băng, dường như thật sự khống chế. Người thành rõ, chỉ thấy bọn họ ngã xuống đất, xe lương cướp , tự nhiên cho rằng Đa Sát gặp bất trắc.
“Bắn tên! Mau b.ắ.n tên!” Tướng giữ thành kinh hãi giận dữ, rống lên đanh thép. quá muộn . Hứa Tĩnh Ương rạp , điều khiển cương ngựa, tuấn mã kéo bốn cỗ xe lương thảo lớn, tốc độ lướt mặt băng ngày càng nhanh. Các tướng sĩ lớn tiếng hô: “Không Phó tướng, cung tên của chúng tầm b.ắ.n quá ngắn, với tới nàng !” Lại : “Người hình như là Thần Sách, nàng mà chết, đến cướp lương !”
Tướng giữ thành , càng thấy . Triệu Đô đốc bày kế, khiến Thần Sách đại tướng quân cùng đám tinh binh chôn vùi tuyết, bọn họ dù c.h.ế.t cũng sẽ c.h.ế.t đói! Nếu thật sự để Thần Sách cướp lương thực, nuôi no đám tướng sĩ Đại Yến , cắt đứt đường lương, chẳng sẽ khiến Trường Tùy thành trở thành một hòn đảo cô lập ? Chuyện thể chậm trễ, tướng giữ thành còn thời gian thỉnh thị Bồ Nguyên nữa. Hắn c.ắ.n răng, trực tiếp hạ lệnh: “Mang nỏ và hỏa s.ú.n.g đến! Thứ đó tầm b.ắ.n xa, cho dù lương thảo chìm xuống sông băng, cũng tuyệt đối thể để nàng mang !”