Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 486: Vương gia, cởi y phục đi
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:11:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong một thôn trang hoang tàn đổ nát.
Hứa Tĩnh Ương và Tiêu Hạ Dạ dẫn theo tinh binh tạm thời tá túc tại đây. Mấy gian nhà tranh thể che mưa chắn gió, trở thành nơi nghỉ ngơi của các tướng sĩ. Mọi đều mỏi mệt, dựa củi còn nhiều để sưởi ấm.
Sau khi Hứa Tĩnh Ương kiểm tra quanh quẩn thôn trang một vòng trở về, nàng đến gian phòng Tiêu Hạ Dạ đang nghỉ ngơi. Ban đầu cùng nàng, nhưng Hứa Tĩnh Ương vẫn để ở . Lúc , trời tối đen như mực, gió lạnh gào thét. Gió tuyết nơi biên ải vô cùng lạnh lẽo.
Hứa Tĩnh Ương nhà, thấy Tiêu Hạ Dạ cúi gạt củi, ngọn lửa cháy dở thoi thóp. Động tác cúi của chút cứng nhắc, còn dùng tay trái. Thấy Hứa Tĩnh Ương bước , Tiêu Hạ Dạ nghiêng đầu nàng, đôi mắt hẹp dài đen láy sáng quắc.
“Kế hoạch nàng cùng bản vương là gì?” Hứa Tĩnh Ương tới, thêm củi đang ôm . Sau đó nàng : “Vương gia, vốn khi đ.á.n.h hạ Trường Tùy thành, mới đưa ngài gặp , nhưng bây giờ là thời điểm nhất.”
“Ta dự định cùng Vương gia, dẫn theo cực ít tướng sĩ, cướp lương đạo.”
Tiêu Hạ Dạ khẽ nhíu mày: “Bắc Lương quân ở Trường Tùy thành ít, chúng ít khó thành công.”
Hứa Tĩnh Ương gật đầu: “Điều cần chính là khiến chúng nghĩ chúng thể thành công, trong đám Bắc Lương kẻ quá rõ tư duy và cách đ.á.n.h của , nhất định ngược .” Nàng , nhặt một khúc củi, kéo Tiêu Hạ Dạ cùng xuống.
Khoảnh khắc Hứa Tĩnh Ương nắm lấy cánh tay của , cơ bắp Tiêu Hạ Dạ căng cứng, nhưng gì.
“Vương gia ngài xem, lương đạo gần mặt sông Âm Thủy, cách Tây Nam thành môn của Trường Tùy thành càng gần hơn, khiến Bắc Lương quân lầm tưởng, là đường cùng mới đến cướp lương thảo, thực chất, mượn tay bọn chúng để phá vỡ lớp băng.”
Tiêu Hạ Dạ giật , ánh lửa chiếu rọi đôi mắt đen kịt của .
“Nàng , bọn chúng ngốc.”
“Trong lúc cấp bách, sẽ phán đoán sai lầm, bọn chúng cũng .”
“Dù , nàng xác định thời điểm bọn chúng vận lương, kiểm soát?”
Hứa Tĩnh Ương chợt cong môi : “Cho nên mới , đưa Vương gia gặp một , thể giúp đỡ, ngay ngày mai, chúng sẽ bí mật , chỉ Vương gia và .”
Tiêu Hạ Dạ nàng đầy tự tin, liền Hứa Tĩnh Ương sớm chuẩn xong xuôi. Nàng vốn là một bước ba bước.
Tiêu Hạ Dạ trầm ngâm: “Bản vương cùng nàng cướp lương, còn các tướng sĩ còn thì ? Không củi và lương thảo, bọn họ chống đỡ bao lâu.”
Hứa Tĩnh Ương dứt khoát : “Cứ để bọn họ ở đây trấn giữ, chờ đợi tiếp ứng chúng , sẽ phái đến đưa lương.”
Tiêu Hạ Dạ càng thêm tò mò, Hứa Tĩnh Ương còn năng lực gì mà ?
“Tướng quân, bản vương tuân lệnh.” Giọng trầm thấp mà êm tai.
Hứa Tĩnh Ương lúc mới nâng mắt: “Vương gia, cởi y phục .”
Tiêu Hạ Dạ sững sờ: “Ở đây ?”
“Ngài thương , mùi m.á.u tươi che giấu , nếu cứ để ngài kéo dài như , ngày mai y phục dính m.á.u sẽ dính chặt da thịt, xé từng chút một.”
Sắc mắt Tiêu Hạ Dạ lay động. Hóa nàng tất cả.
Tiêu Hạ Dạ lắc đầu: “Không cần, một vết thương nhỏ thôi, bản vương tự thể xử lý.”
Hứa Tĩnh Ương mím môi : “Vương gia là vì cứu Cửu nhi mà thương, đó vốn là việc nên , như , vết thương của Vương gia vốn dĩ nên chịu trách nhiệm.”
Tiêu Hạ Dạ còn từ chối, thấy Hứa Tĩnh Ương đột nhiên tiến gần. Ngón tay nàng kẹp một viên Kim Đao dược, hai lời đưa đến bên môi .
“Há miệng.” Giọng nàng thể nghi ngờ.
Tiêu Hạ Dạ nhíu mày tránh, nhưng Hứa Tĩnh Ương một tay giữ chặt cằm. Vầng trán cao của lập tức đổ bóng sâu thẳm, đôi mắt hẹp dài sâu nàng, cuối cùng cũng mở miệng ngậm lấy viên thuốc.
Ngón tay Hứa Tĩnh Ương lướt qua đôi môi lạnh của , sắc mặt như thường mà rụt tay , xoay lấy túi nước.
Tiêu Hạ Dạ một tay giữ chặt cổ tay nàng, giọng khàn khàn: “Hôm nay nàng cũng mệt , cần vì bản vương mà vất vả nữa.”
Hứa Tĩnh Ương rút tay về, giữa hai lông mày lộ vẻ kiên nhẫn: “Vậy nên Vương gia mau chóng xử lý vết thương, sẽ bận tâm nữa. Trời đông giá rét mà vết thương chăm sóc, sẽ hoại tử.”
Nàng ở trong quân doanh nhiều năm như , chơi. Hứa Tĩnh Ương thấy Tiêu Hạ Dạ dây dưa, nàng mà trực tiếp vươn tay tới y phục của , bộ xé.
Tiêu Hạ Dạ vội vàng ngả tránh né, kiếm mày nhếch lên: “Y vật bản vương mang theo nhiều, Tướng quân xin nương tay.”
Hứa Tĩnh Ương ngừng động tác, hít sâu một : “Vậy Vương gia tự cởi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-486-vuong-gia-coi-y-phuc-di.html.]
Trong ánh lửa mờ ảo, Tiêu Hạ Dạ khẽ bật , giọng khàn khàn đầy quyến rũ.
“Tướng quân , chuyện như dễ khiến khác hiểu lầm ?”
Hắn mặc khôi giáp, chỉ một kiện áo trong màu đen buông lỏng buộc hờ, cổ áo mở, lộ xương quai xanh rắn rỏi. Hứa Tĩnh Ương hiểu phong tình, chỉ cảm thấy chần chừ quanh co thật đáng ghét.
Mùi m.á.u tanh nồng như , vết thương cánh tay chắc chắn nông. Nàng nhiều nữa, trực tiếp đưa tay kéo mở vạt áo của .
Thân cường tráng của Tiêu Hạ Dạ, làn da tỏa sắc màu khỏe mạnh, vòng eo thon gọn, cơ bắp càng thêm rõ nét. vết thương lộ cánh tay trái của , thật khiến kinh hãi. Một vết rách cực sâu, khiến da thịt xung quanh lật lên.
Tiêu Hạ Dạ mắt Hứa Tĩnh Ương : “Lúc tuyết lở cẩn thận va tảng đá, gì đáng ngại.”
Hứa Tĩnh Ương nhíu mày: “Cái cần dùng thuốc.”
“Chẳng nàng cho bản vương uống Kim Đao d.ư.ợ.c ? Viên đó đủ .”
Kim Đao d.ư.ợ.c đắt giá, nàng chút do dự mà cho ăn. Tiêu Hạ Dạ nghĩ đến đây, khóe môi cong lên một độ cong nhàn nhạt.
lúc , tấm rèm cửa đột ngột vén lên. “Vương gia, thuốc...” Bạch Hạc bưng theo bình t.h.u.ố.c xông , lời dứt, nhưng cứng đờ.
Hắn thấy cảnh Vương gia nhà vạt áo rộng mở, Đại tướng quân Hứa Tĩnh Ương hầu như dán sát , lập tức trợn tròn mắt. Hắn thấy cái gì!
“Vương, Vương gia... t.h.u.ố.c để đây , thuộc hạ cáo lui!” Bạch Hạc mặt đỏ bừng, vội vàng đặt bình t.h.u.ố.c xuống, gần như là chạy trối chết.
Chạy đến bên ngoài nền tuyết, Bạch Hạc hận thể tát cho hai cái. Vương gia bảo tìm thuốc, chỉ lo nghĩ vết thương của Vương gia nghiêm trọng , mà quên thông báo. Thất sách !
Trong phòng chìm sự tĩnh lặng ngắn ngủi, chỉ còn tiếng củi cháy lách tách.
Tiêu Hạ Dạ từ từ sửa sang vạt áo, nâng mắt Hứa Tĩnh Ương, trong mắt mang vài phần trêu tức: “Đã thấy , giờ ?”
Hứa Tĩnh Ương để tâm, xoay lấy bình t.h.u.ố.c đất, giọng bình thản chút gợn sóng. “Ngài và chuyện bất chính, hỏi lòng thẹn, Vương gia vẫn nên lo cho vết thương của ngài thì hơn.”
Nàng cầm bình t.h.u.ố.c , chạm một đôi mắt sâu thẳm.
Tiêu Hạ Dạ lặng lẽ tựa tường, ánh lửa nhảy nhót gương mặt góc cạnh của , phác họa nên hàng lông mày cao thẳng và đôi môi mỏng mím chặt. Y phục trong màu đen mặc khôi giáp càng tôn lên bờ vai rộng, eo hẹp của , lúc vạt áo lỏng lẻo, lộ phần lớn lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Mèo Dịch Truyện
Vết thương ghê rợn cánh tay, ngược còn thêm vài phần sức hút hoang dã. Hoàn khác biệt với vẻ trầm nội liễm thường ngày của .
Tiêu Hạ Dạ mắt hẹp dài sâu, ánh mắt quấn quýt đồng tử nàng, như thấu tâm can nàng.
Hứa Tĩnh Ương dường như hề , cúi bên cạnh , chấm t.h.u.ố.c mỡ. “Có thể sẽ đau, Vương gia nhẫn nại một chút.”
“Nàng cứ tay .”
Hứa Tĩnh Ương , quả nhiên một đầu ngón tay chọc vết thương. Tiêu Hạ Dạ khẽ nhíu mày, Hứa Tĩnh Ương ngẩng mắt biểu cảm của , liền như chuyện gì.
Hứa Tĩnh Ương hỏi: “Không đau ?”
Tiêu Hạ Dạ mặt đổi sắc, nhàn nhạt : “Không đau.”
Hứa Tĩnh Ương khẽ hừ một tiếng, tay khẽ dùng sức: “Vương gia luôn thích lời trái ngược.”
Cơ bắp Tiêu Hạ Dạ khẽ căng lên, nhưng bật thành tiếng.
“Cũng thôi, nãy Tướng quân ép bản vương uống thuốc, chẳng cũng những lời cay nghiệt nhất, những việc quan tâm nhất ? Chúng là cùng một loại , từ cái đầu tiên bản vương thấy nàng, .”
Hứa Tĩnh Ương thể phủ nhận mà mím môi.
Tiêu Hạ Dạ đột nhiên lật tay nắm lấy đầu ngón tay nàng, bàn tay lớn nóng bỏng. “Được ,” giọng trầm thấp êm tai, “ t.h.u.ố.c mỡ đủ , bản vương nên một tiếng, đa tạ Tướng quân.”
Hứa Tĩnh Ương rút tay về: “Cũng , Vương gia hãy nghỉ ngơi thật .”
Tiêu Hạ Dạ buông nàng : “Cánh tay bản vương bất tiện, nàng cứ thế mà ?”
“Chuyện , chỉ thể phiền Bạch Hạc đến giúp.” Nàng giãy , Tiêu Hạ Dạ tự nhiên mà buông tay.
Thấy Hứa Tĩnh Ương , Tiêu Hạ Dạ mới một tay cài vạt áo, trong đôi mắt hẹp dài chợt lóe lên một trận nóng bỏng.