Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 477: Hách Liên Tinh, sau này là người của ngươi rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:11:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bóng cánh cửa khẽ khựng . Lục Doãn Thâm bước . Trên gương mặt thanh tú của mang theo một tia ngượng nghịu. “Đại tướng quân, mạt tướng hề ý định lén.”

 

Vừa Ninh Vương dẫn rời quá nhanh, đang định rời , thấy Hứa Tĩnh Ương huấn thị Hàn Báo. Lục Doãn Thâm bèn nghĩ, lúc thì khó tránh khỏi cho là gây chú ý, vốn định đợi Hứa Tĩnh Ương mới . Nào ngờ, sách lược quản lý thuộc hạ của một kỳ nữ tử như .

 

Nàng công khai cân bằng mối quan hệ giữa Thần Sách Quân và Biên Quan Quân, khẳng định địa vị của hai quân. Vỗ về cảm xúc của Biên Quan Quân, quên thưởng phạt phân minh. Một hộp t.h.u.ố.c mỡ nhỏ bé đầy tính nhân văn, cũng đủ khiến Thần Sách Quân rằng trong lòng Đại tướng quân thiết với bọn họ hơn. Chẳng trách Hàn Báo rạng rỡ đến , y đương nhiên trở thành tâm phúc tướng lĩnh một trướng Hứa Tĩnh Ương, ngoại trừ Lôi Xuyên.

Mèo Dịch Truyện

 

Lục Doãn Thâm tự cũng tranh đoạt một phen, tiếc rằng, cho rằng năng lực của , so với Lôi Xuyên, Hàn Báo hạng nhất, vẫn còn kém một chút.

 

Lục Doãn Thâm đang định gì đó để xoa dịu sự ngượng ngùng, Hứa Tĩnh Ương thản nhiên hỏi: “Ta bảo ngươi tìm tung tích Bảo Huệ, ngươi tìm đến ?” Nàng căn bản hề tỏ ngượng nghịu vì chuyện , phảng phất như việc Lục Doãn Thâm thấy chẳng gì to tát.

 

Lục Doãn Thâm lập tức chỉnh tề sắc mặt. “Mạt tướng phái , dọc theo Âm Thủy, tìm kiếm ở hai bên đông tây của Tư Trấn, nhưng vẫn tung tích của công chúa. Nghĩ rằng công chúa mang thương tích mất tích ở Bắc Lương đô thành, liệu … nàng Bắc Lương cố ý giấu ?”

 

Hứa Tĩnh Ương từng nghĩ đến khả năng . Tư Phùng Thời nhẫn tâm đ.â.m trọng thương Tiêu Bảo Huệ, nếu thật sự sắp xếp gì, e rằng cũng chẳng gì. Hứa Tĩnh Ương đè nén nỗi lo trong lòng: “Tiếp tục tìm, cứ theo chiến tuyến của chúng mà tiến về phía , đừng bỏ qua bất kỳ một manh mối nào.”

 

Lục Doãn Thâm chắp tay: “Vâng, xin Đại tướng quân cứ yên tâm, Cửu công chúa cũng là biểu của mạt tướng, mạt tướng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng về tung tích của nàng.”

 

“Chính vì , mới yên tâm sắp xếp ngươi ,” Hứa Tĩnh Ương phượng mâu rực sáng, “đổi khác, chắc tận tâm đến .”

 

Lục Doãn Thâm lòng đập loạn. Bị một nữ tử tài năng như ngắm, còn việc chỉ mới thể thành. Lập tức, trong lòng Lục Doãn Thâm dâng lên ngàn con sóng, mạnh mẽ đáp: “Nhất định phụ trọng thác của Đại tướng quân!” Chàng nghĩ, cho dù là chết, cũng tìm Tiêu Bảo Huệ!

 

Hai ba ngày . Triệu Hi nhân lúc tam quân bận rộn kiểm kê vật tư, giam giữ tù binh, lén lút tìm đến Trương Mậu.

 

Lúc , Trương Mậu vặn đến kho bãi để nhận củi khô dùng để đốt lửa. Triệu Hi đến mặt y, đưa hai bó củi nhất cho y, tiện thể : “Trương Mậu, Đại tướng quân Hứa ban thưởng Biên Quan Quân?”

 

“Phải đó.” Trương Mậu gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, gần đây các trong doanh vật tư của Biên Quan Quân đều nịnh bợ y, cốt để đổi lấy những phần thưởng nhất. y vẫn quyết định sẽ ban thưởng thế nào, ban thưởng bao nhiêu.

 

Triệu Hi bĩu môi: “Đại tướng quân cái công vô ích , các ngươi đổ sức , suýt mất mạng, những thứ là ban thưởng, mà là để bịt miệng các ngươi , sợ các ngươi tiếp tục Thần Sách Quân !”

 

Trương Mậu xong, lông mày lập tức nhíu . “Triệu Thúc Úy, lời đúng ! Đại tướng quân thưởng phạt phân minh, thiên vị Thần Sách Quân, cũng quên công lao khổ cực của Biên Quan Quân chúng .”

 

“Nàng bảo đến phân phát phần thưởng, chính là tin tưởng , cũng là để các trong lòng một cái đếm, chúng công !” Y càng càng nghiêm túc, giọng cũng trầm vài phần: “Nếu Đại tướng quân thật sự bịt miệng chúng , hà tất điều thừa thãi ? Nàng thể chẳng gì cả, ai dám gì? Ngươi đừng ở đây năng lung tung, lạnh lòng Đại tướng quân.”

 

Triệu Hi ngờ thái độ của Trương Mậu đổi nhanh đến , nhất thời ngây , há miệng nhưng nên lời.

 

Trương Mậu thấy nàng ngẩn , lắc đầu, ôm củi khô : “Ngươi cũng đừng đây nữa, việc gì thì , còn vội về doanh, các vẫn đang chờ đó!”

 

Thấy y vội vàng rời , Triệu Hi tức đến môi run rẩy. Cái đồ ngu ngốc , chút lợi nhỏ mọn khiến y đổi cách về Hứa Tĩnh Ương ?

 

“Phỉ!” Triệu Hi khạc một tiếng xuống đất. Loại thủ đoạn hạ cấp mua chuộc quân tâm như của Hứa Tĩnh Ương, nếu là nàng, nàng khinh thường dùng!

 

Nghe doanh vật tư của Biên Quan Quân xảy vấn đề, cũng tra xét quản giáo triệt để, chỉ dùng ban thưởng để bịt miệng tướng sĩ, thế thì giống một vị tướng quân ở chỗ nào? Nếu đổi là nàng, nàng sẽ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-477-hach-lien-tinh-sau-nay-la-nguoi-cua-nguoi-roi.html.]

 

Hoàng hôn buông xuống, trong chủ viện đèn đuốc bắt đầu thắp sáng. Hứa Tĩnh Ương nhận lời mời, đến chủ viện nơi Tiêu Hạ Dạ tạm thời nghỉ trong Thái Thú phủ.

 

Khi nàng bước trong, một y bào đen vàng, án. Trên bàn bày biện món ăn tinh xảo, nào măng hầm thịt hun khói, thịt dê hầm cay, canh gà nấm cùng vài món rau củ theo mùa, khác xa một trời một vực so với khẩu phần ăn trong doanh.

 

Tiêu Hạ Dạ nhấc mi nàng một cái, ngữ khí vẫn bình thản: “Ngồi.” Hứa Tĩnh Ương lời xuống, ánh mắt lướt qua các món ăn, nhưng động đũa. Nàng khựng một chút, : “Các tướng sĩ vẫn đang dùng bữa, lương khô dưa muối, bằng một phần trăm nơi đây.”

 

Tiêu Hạ Dạ cầm bình rót cho nàng nửa chén nóng, giọng trầm thấp: “Đây là chuẩn cho nàng, công thành tốn bao tâm sức, để nàng tẩm bổ một chút.”

 

“Cứ yên tâm dùng bữa, những món ăn , đều chi từ tư trướng của bản vương, hề động đến quân tư.” Thấy nàng vẫn nhấc đũa, trong mắt lướt qua một tia bất lực cực nhạt, đầu Bạch Hạc đang hầu bên cạnh. “Đi, g.i.ế.c hai mươi con dê, chia đều cho tam quân để ban thưởng, cứ là ý của Đại tướng quân Hứa.” Bạch Hạc lĩnh mệnh rời .

 

Hứa Tĩnh Ương lúc mới cầm lấy đũa tre, thần sắc như thường gắp một miếng măng, đưa miệng. Tiêu Hạ Dạ chăm chú nàng một lát, khóe môi khẽ nhếch lên đáng kể: “Thật sự là hết cách với nàng.” Nói đoạn cũng cầm lấy đũa bạc, cùng nàng dùng bữa.

 

Ánh nến khẽ lay động, in rõ lên đường nét sườn mặt càng thêm rõ ràng và lạnh lùng, nhưng đôi mắt vốn luôn phủ sương lạnh, giờ phút như tan chảy một tầng sắc ấm cực nhạt. Tiêu Hạ Dạ ăn nhiều, chỉ lẳng lặng Hứa Tĩnh Ương, phảng phất như chỉ cần cứ thế , cũng thể lâu.

 

Hứa Tĩnh Ương ăn uống dứt khoát, phát tiếng động, ăn xong nàng liền nhanh chóng đặt bát đũa xuống. “Vài ngày nữa, mạt tướng tiến cử một đến diện kiến Vương gia.”

 

“Người nào?” “Hiện tại còn tiện tiết lộ, chỉ sợ giữa chừng xảy sai sót, nên đợi đến khi y tới, mạt tướng sẽ thỉnh Vương gia gặp một .”

 

Tiêu Hạ Dạ nhướng mày. Hứa Tĩnh Ương ít khi mở miệng về những việc thành, thể khiến nàng một tiếng, hẳn là phận nhạy cảm. Chàng đưa khăn tay cho nàng, nàng lau môi, thản nhiên : “Nàng tự quyết định, bản vương sẽ phối hợp cùng nàng.”

 

Hai dùng bữa xong, vặn lúc vị quan chuyên trách thống kê quân tư đến. Sau khi cửa chắp tay, vị quan liền bẩm báo: “Lần thu hoạch: tổng cộng thu hơn một ngàn thạch lương thảo, hơn một trăm con chiến mã, gần hai trăm đầu trâu dê, ngoài còn bắt một phó tướng Bắc Lương cùng bảy binh của ở phía tây thành, hiện tạm giam trong doanh, chờ Vương gia cùng Đại tướng quân định đoạt.”

 

Tiêu Hạ Dạ Hứa Tĩnh Ương, để nàng quyết định. Hứa Tĩnh Ương liền : “Tất cả những thứ thu đều nhập quân tư, tù binh tạm thời giam giữ, nếu Bắc Lương nguyện ý đến chuộc, nhất định dùng thành trì để trao đổi.”

 

Vị quan gật đầu, tỏ ý hiểu. Y khựng tiếp: “Còn một phận tương đối đặc biệt, nên xử trí thế nào, nên thỉnh giáo Đại tướng quân.”

 

“Người nào?” “Người đưa đến bên ngoài chủ viện, là một vị hoàng tử của Ô Tôn Quốc. Sau khi Ô Tôn Quốc diệt, y vẫn luôn Bắc Lương giam cầm tù binh. Nghe y trời sinh khứu giác cực kỳ nhạy bén, thể phân biệt khí tức quặng sắt. Quân Bắc Lương ngày hành quân thường mang y theo bên , bọn họ rút lui vội vàng, bất cẩn bỏ quên ở đây.”

 

Hứa Tĩnh Ương và Tiêu Hạ Dạ . Trong mắt nàng sáng lên một tia sáng nhàn nhạt: “Lại kỳ nhân như ? Ta xem thử.”

 

Hai nối tiếp bước ngoài. Hứa Tĩnh Ương bước chân khỏi phòng, gió lạnh cuốn theo tuyết vụn ập mặt. Trong viện đuốc lửa lay động, chiếu sáng một bóng đang quỳ giữa tuyết.

 

Mấy tên tướng sĩ đang giữ vai y, nhưng thể áp chế khí tức kiêu ngạo bất kham từ y. Nước da y màu nâu sẫm, tôn lên đôi lông mày và ánh mắt càng thêm đen nhánh sắc bén. Những bông tuyết bay lất phất rơi mái tóc đen nhánh của y, càng nổi bật thêm vẻ hoang dã. Đôi đồng tử y ánh lên màu nâu vàng nhàn nhạt, giờ phút đang chút che giấu, thẳng tắp về phía Hứa Tĩnh Ương. Ánh mắt nồng cháy, phảng phất như ẩn chứa hai ngọn lửa bất diệt.

 

Hứa Tĩnh Ương đến gần, vị quan bên cạnh liền thấp giọng bẩm báo: “Đại tướng quân, chính là y, Hách Liên Tinh.”

 

Lời còn dứt, Hách Liên Tinh đang quỳ bỗng nhiên vùng thoát khỏi xiềng xích, như một con báo săn đột ngột lao tới! Các tướng sĩ xung quanh kinh hô định ngăn , nhưng thấy y hề tấn công, chỉ là chợt cúi quỳ xuống. Y sát gần chân Hứa Tĩnh Ương, với một tư thái gần như thành kính, ngoan ngoãn dụi dụi lên mặt ủng và vạt áo của Hứa Tĩnh Ương còn vương tuyết.

 

Y ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu vàng ánh lửa sáng đến kinh , lời thẳng thắn mà nhiệt thành. “Ngươi đuổi Bắc Lương nhân , cứu ! Ngươi chính là ân nhân của ! Từ nay về , Hách Liên Tinh sẽ theo ngươi đến cùng!”

 

 

Loading...