Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 99

Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:42:05
Lượt xem: 104

Ai bảo nghiêm túc xem phim kinh dị nào?

Thế nên Úc Tưởng chọn đại một cái tên vừa nghe đã thấy sợ, tên là "bức tranh t.h.i t.h.ể người phụ nữ trên hành lang".

Ai mà biết mẹ nó phim này lại tệ của tệ như vậy.

Úc Tưởng xem được một lúc đã gật gà gật gù.

Chờ đến khi dậy cô đã nằm trên giường rồi.

Nghĩ cũng biết có lẽ sau khi cô ngủ thì Trữ Lễ Hàn đã bế cô lên tầng.

Úc Tưởng mặc áo choàng tắm đứng dậy và đi dạo quanh phòng nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trữ Lễ Hàn đâu, chắc là tối hôm qua anh đã tự về nhà của mình rồi.

“Em Úc dậy rồi à?” Dư Đồng nhanh chóng bê cho cô một cốc nước ấm: “Sao em không gọi cho chị trước thế? Như vậy thì chị đã mang lên cho em rồi.”

Úc Tưởng vẫy vẫy tay đáp: “Tự em đi xuống dưới cũng được mà.” Sau đó ánh mắt cô dừng lại trên bàn trà.

Trên bàn trà có để một cái lọ nhỏ bằng thủy tinh.

Thứ trong lọ thủy tinh là con đom đóm từ đêm hôm qua... Hay lắm, sau đấy nó còn bị người ta bắt lại lần nữa.

Úc Tưởng ngồi xổm xuống bắt đầu say sưa ngắm nhìn nó.

Có lẽ vì đang là ban ngày nên ánh sáng trên người con đom đóm rất yếu ớt.

Nhưng tuổi thọ của đom đóm cũng không được dài, có thể sống tạm được đến tận lúc này đã không dễ dàng gì rồi.

“Hôm nay anh Hề kia chưa đến đưa bữa sáng.” Dư Đồng nói.

Úc Tưởng không thèm để ý bảo: “Ừm, chắc anh ta đang ở phòng làm việc của mình rồi. Chị Dư rán cho em quả trứng là được.”

Dư Đồng đáp lại cô rồi xoay người đi vào phòng bếp, lúc này Úc Tưởng mới mở điện thoại lên gọi điện lại cho Nguyên Cảnh Hoán trước.

Còn sao lại không phải cho Hề Đình trước á?

Ồ, đấy đương nhiên là vì lần trước cô đã dùng cách cưỡng ép, đe dọa Nguyên Cảnh Hoán, nếu so sánh như vậy thì Nguyên Cảnh Hoán còn thảm hơn Hề Đình.

Hơn nữa cô phát hiện trong vườn hoa của cô mọc một cái khuy áo bằng đá quý.

Đương nhiên là đất không thể mọc ra đá quý được.

Vậy có lẽ cái đấy là của Nguyên Cảnh Hoán.

Cuộc gọi đến Nguyên Cảnh Hoán nhanh chóng được nhấc máy.

Giọng nói ôn hoà lịch sự của Nguyên Cảnh Hoán truyền đến từ đầu bên kia: “Cô Úc.” Anh ta dừng lại một lúc rồi vẫn hỏi: “Tối hôm qua cô không xảy ra chuyện gì chứ?”

Úc Tưởng nghe ra được đôi chút quan tâm chân thành từ giọng nói của anh ta, cô thoáng ngạc nhiên.

Trong tưởng tượng của Nguyên Cảnh Hoán, có phải tối hôm qua cô không nhận điện thoại là do đã bị đại ma vương Trữ Lễ Hàn lăn qua lộn lại trăm lần không?

“Không có chuyện gì đâu.”

“Vậy tôi… Tôi đến thăm cô Úc liệu có tiện không?” Đầu bên kia uyển chuyển hỏi.

Hay lắm.

Dùng đến cả từ “thăm” luôn rồi.

Úc Tưởng gật đầu: “Được chứ.” Tuy bản thân cô có vừa lười vừa lòng dạ đen tối, nhưng nếu đã từng lợi dụng ngược lại Nguyên Cảnh Hoán một lần thì cái khuy áo đá quý kia cũng nên trả lại cho người ta.

Đá quý đắt lắm nha.

Làm công thôi không cần thiết phải trả thù lao lớn vậy làm gì.

Nguyên Cảnh Hoán ở đầu bên kia nghe thấy câu trả lời khẳng định của cô thì mừng quýnh, anh ta nói: “Tôi đến chỗ cô ngay đây.”

Úc Tưởng cúp điện thoại rồi mới gọi lại cho Hề Đình.

Hề Đình: “Có chút việc muốn tìm em.” Anh ta nói xong nhưng không nghe thấy câu trả lời của Úc Tưởng, nghĩ rồi lại bổ sung thêm: “Tôi vừa mới học món cá thái hạt lựu xào cay từ đầu bếp, tôi mang đến cho em nhé?”

Lúc này Úc Tưởng mới gật đầu: “Được thôi.”

Hai người ở đầu bên kia gần như cùng dẫn quản lý và trợ lý đi ra khỏi phòng nghỉ cùng lúc.

Bọn họ không nhìn đối phương mà cứ thế lên xe của mình. Nhưng càng nhìn càng thấy phương hướng tài xế lái xe có gì đấy sai sai...

Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán không nhịn được lên tiếng trước: “Hề Đình cũng muốn đi tìm cô Úc à?”

Fans hai người này đấu đá lẫn nhau, quản lý rất đồng cảm như thể bản thân cũng bị, bởi vì anh ta chỉ nghĩ đến có khả năng Hề Đình thân thiết với cô Úc hơn giữa cô với Nguyên Cảnh Hoán là lại cảm thấy khó chịu hết cả người.

Chứ chưa nói gì đến số fans còn chưa rõ thắng thua kia.

“Hay là lái nhanh lên đi? Chúng ta sẽ là người đầu tiên vào nhà!” Quản lý nói.

Nguyên Cảnh Hoán: “... Thôi đi.”

Quản lý: “Thôi đi?!”

Nguyên Cảnh Hoán: “Đua xe trong thành phố là phạm pháp đấy.”

Quản lý: “...” Cũng đúng ha.

Cuối cùng xe của hai người cùng dừng lại trước cổng lớn của Ngự Thái.

Hề Đình chậm rãi hạ cửa kính xe xuống: “Đến tìm cô Úc à?”

Nguyên Cảnh Hoán lạnh lùng hất mặt: “Chẳng phải anh cũng thế sao?”

Hề Đình cười ha hả, quẹt thẻ ngay trước mặt bọn họ, lái xe vào trong trước: “Mấy người cứ từ từ chờ đi.”

Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán: ???

“Sao anh ta lại được phép vào thẳng thế?”

Quản lý của Hề Đình cười nói: “Ngại quá, anh Đình là người sống ở đây.”

Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán: “...”

Cuối cùng Úc Tưởng gọi điện thoại cho bảo vệ và nhờ nhân viên của bọn họ hỗ trợ dẫn Nguyên Cảnh Hoán vào.

Mà cùng lúc, Hề Đình cũng đã đợi ngoài cửa nhà Úc Tưởng được mấy phút.

Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán vừa thấy thế thì móc mỉa: “Ồ, có vào trước thì cũng vẫn vậy ha. Vẫn phải cùng chờ cô Úc ra mở cửa à?”

Quản lý của Hề Đình nghe vậy thì im miệng.

Trong lòng quản lý của Nguyên Cảnh Hoán lại rất hả hê.

Anh ta thầm nghĩ cô Úc này đúng là người tuyệt vời, người ta xử lý công việc công bằng, trái mà cho một quả táo ngọt thì phải sẽ cho một cái kẹo. Cô xử lý công việc công bằng nên cả hai đều như nhau, chẳng được ai trái ngọt nào.

Bọn họ đợi ngoài cửa thêm hai phút thì Dư Đồng mới đến mở cửa.

Quản lý của Hề Đình không nhịn được hỏi: “Sao lâu thế mà cô mới ra mở cửa vậy?”

Úc Tưởng ngồi bên bàn ăn, người hơi nghiêng nhìn về phía cửa.

Cô mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, mái tóc mềm mại xõa trên vai, lên tiếng với tư thế lười biếng: “Lỡ như mấy người vào rồi lại đánh nhau làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn sáng của tôi thì sao?”

Quản lý của Hề Đình: “...”

Không cãi lại đươc.

Không chừng bọn họ khịa nhau cái là lao vào đánh nhau liền cũng nên.

Dư Đồng bê trà ra mời bọn họ ngồi xuống bàn.

Úc Tưởng bê một cái bát nhỏ lên hớp xong ngụm canh cuối cùng, sau đó cô mới đứng dậy đi đến ngồi xuống vị trí chủ nhà.

“Tối hôm qua cô Úc có xem chương trình không?” Hề Đình sốt ruột hỏi cô.

Úc Tưởng: “Tôi chỉ xem có một đoạn.”

Trên mặt Hề Đình lộ rõ vẻ thất vọng: “Em chỉ xem một đoạn thôi à?” Thế chẳng phải mất công diễn rồi sao.

Hề Đình nói ngắn gọn, đơn giản và rõ ràng: “Chương trình rất nổi tiếng.”

Úc Tưởng không hề thấy bất ngờ tý nào.

Lọt vào trong mắt quản lý và trợ lý lại khiến bọn họ không khỏi lẩm bẩm, cô Úc này đúng là người từng trải, bình tĩnh ghê.

Trước khi Hề Đình kịp tiếp tục cất lời, Úc Tưởng đã gọi Dư Đồng lấy một cái hộp ra để lên mặt bàn.

Úc Tưởng mở nắp hộp ra: “Đây là đồ của anh Nguyên đúng không?”

Nguyên Cảnh Hoán cúi đầu xuống nhìn.

Vậy mà lại là khuy măng sét bằng đá quý đã bị Trữ Lễ Hàn vứt đi.

Nguyên Cảnh Hoán có hơi xấu hổ, nói: “Cô Úc cứ giữ lại đi.”

Úc Tưởng lắc đầu: “Thứ này đắt lắm.” Tuy nó không đắt bằng cái lúc trước Trữ Lễ Hàn cho cô, Úc Tưởng nói: “Hơn nữa tôi cũng không thiếu cái này.”

Nguyên Cảnh Hoán sững sờ một lúc.

Úc Tưởng không hề nhắc đến chuyện cô có được viên đá quý này thế nào trước mặt mấy người Hề Đình, vì sao lại ở trong tay cô... Có thể nói là cô đã giữ thể diện cho anh lắm rồi.

“Được rồi, vậy tôi lấy lại.” Nguyên Cảnh Hoán cầm lấy hộp và nhìn Úc Tưởng nói: “Sau này nếu cô Úc có chuyện gì cần đến tôi thì chắc chắn tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.” Anh ta bày tỏ hết sức chân thành.

“Tiếp tục quay mùa thứ hai của chương trình hả?” Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi.

Nguyên Cảnh Hoán nghẹn họng: “... Cũng có thể.”

Coi như lúc anh ta và Hề Đình quay xong mùa đầu tiên, hai bên không có nói với nhau là nếu còn tiếp tục quay chương trình với anh thì tôi là đồ ngu.

Hề Đình ngắt lời: “Cô Úc có muốn xem độ nổi tiếng của chương trình trước không?”

Úc Tưởng: “Hả?”

Hề Đình nhận lấy máy tính bảng từ tay quản lý của mình, đưa đến trước mặt Úc Tưởng.

Cùng lúc đó.

Lăng Sâm Viễn đang ngồi trong văn phòng cũng đang xem cuộc thảo luận sôi nổi có liên quan đến chương trình này ở trên mạng.

Độ nổi tiếng của mùa đầu tiên của chương trình tăng vọt.

Chuyện này không thể không kể đến công của Úc Tưởng thiếu đạo đức... Vì sao ư? Bởi vì lúc cô bảo tổ chương trình lên kịch bản, cô đã quyết định cho thân phận của hai người Nguyên Cảnh Hoán và Hề Đình là anh em.

Thế thân à, thế này chẳng phải càng giống hơn sao?

Để hai đối thủ một mất một còn cùng nghiến răng nghiến lợi trước màn ảnh, Đóng vai anh em thân thiết tôn trọng lẫn nhau. Có thể nói là một chuyện hết sức kịch tính, trực tiếp khiến độ hot của mùa đầu tiên tăng mạnh.

Ba cái hotsearch đầu tiên đều cùng một chủ đề.

Trên diễn đàn tám nhảm còn cả đống bình luận dài dằng dặc… “Bàn đôi chút về người phụ nữ đã đổ thêm dầu vào lửa sau lưng hai người Nguyên và Hề”.

Bài viết vừa được đăng lên, bình luận bên dưới đã tăng một cách chóng mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-99.html.]

[Không cần phải nói tôi cũng biết, lại đến lúc phải bàn đến Úc Tưởng.]

[+1, tuy lúc trước hai người sẽ cùng tham gia một hoạt động nhưng đấy cũng là đến bước đường cùng thôi, đâu ai lại không tham gia lễ trao giải? Nhưng chưa từng có nhà sản xuất nào có thể khiến hai người họ xuất hiện trong cùng một chương trình. Tuyệt vời! Tôi chỉ muốn hét lên một câu, Úc Tưởng đỉnh của chóp!]

[Thật không dám giấu giếm, từ rất lâu tôi đã muốn xem xem hai người bọn họ xuất hiện trong cùng một chương trình trông sẽ ra sao rồi, cảm ơn cô Úc đã biến ước mơ của tôi thành hiện thực.]

[Chắc là không có ai không biết nhỉ? Chương trình này cũng là cô ấy đầu tư.]

[Đậu mé? Cô ấy là phú bà thật đấy à? Vậy cô ấy sẽ kiếm được một khoản lớn… Rất xin lỗi, tôi đã sai khi lúc trước nói cô nghèo rớt, mong được gả vào nhà giàu.]

[Đâu chỉ là một mình cô ấy kiếm được, thương hiệu tài trợ cũng được hời đấy. Mấy thương hiệu kia lúc trước còn chưa nghe tên bao giờ... Thực phẩm bình dân bán đến nỗi chỉ còn mỗi mặt hàng là nước cốt lẩu thôi.]

[Phòng phát sóng trực tiếp của thương hiệu Túc Thấm cũng nổi tiếng, streamer không dám bật mic trong mười tiếng.]

[Nhưng chiết khấu thật sự rất nhiều. Lúc trước tôi không hề biết hàng hoá trong nước lại có giá tốt như vậy đâu!]

[Làn sóng này gọi là làn sóng gì ấy nhỉ? Làn sóng này tên là tất cả mọi người đều thắng!]

...

Ai ai cũng đang bàn tán về Úc Tưởng.

Đám người gió chiều nào theo chiều đó, hâm mộ và khát khao sự giàu có của Úc Tưởng, thậm chí còn có mấy kẻ lúc trước còn mắng chửi Úc Tưởng là Hải Vương*, chẳng ma nào thèm, bây giờ lại lật mặt thành phú bà nhìn tôi đi.

*Hải Vương (tiếng lóng) ý chỉ kẻ lăng nhăng, không phải bắt cá hai tay nữa mà có cả ao cá.

Lúc Úc Tưởng thấy những lời bàn tán này, có lẽ cô cảm thấy rất buồn cười đúng không?

Chính vì buồn cười, cho nên Úc Tưởng mới chưa từng để ý đến lời bàn tán của bọn họ.

Anh ta gọi điện thoại cho Úc Tưởng, ý đồ muốn ra vẻ ta đây cho cô mấy thương hiệu lớn tài trợ, có phải trong mắt cô anh ta cũng nực cười lắm không?

Nghĩ đến đây, Lăng Sâm Viễn cũng không xấu hổ hay buồn bực, anh ta chỉ cảm thấy Úc Tưởng lại cho anh ta thấy được một mặt khác của cô.

Cô và mẹ của anh ta là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

Lăng Sâm Viễn không khỏi suy nghĩ, nếu... Tất cả mọi người đều biết chuyện cô chưa kết hôn đã có thai.

Cô sẽ thế nào đây?

“Anh Lăng.” Đột nhiên giọng của trợ lý vang lên bên tai anh ta.

Lăng Sâm Viễn quay đầu nhìn lại: “Hả? Có chuyện gì sao?”

“Mấy ngày nay, cô Ninh Ninh đã liên lạc với anh rất nhiều lần, còn có chị của cô Ninh Ninh cũng gọi điện thoại đến công ty. Anh xem...”

“Không cần để ý đến hai người họ. Cho số điện thoại của Ninh Nhạn vào danh sách đen đi.” Lăng Sâm Viễn lạnh lùng vô tình nói hết câu rồi lại lướt đến bài viết khác.

[A a a tối hôm qua có chị em nào nhìn thấy pháo hoa ở thành phố Hải không thế?]

[Có nè, tôi còn tưởng là có hoạt động gì cơ nhưng lúc tôi tìm kiếm thử thì không phải.]

[Không phải có hoạt động, vậy thì là đại gia nào tỏ tình à?]

[Bắn pháo hoa thôi mà, có gì ghê gớm đâu?]

[Không giống với những năm trước đâu, nếu muốn b.ắ.n pháo hoa theo quy mô lớn như này trong thành phố Hải thì phải lập hồ sơ, chắc lai lịch của người kia không nhỏ...]

[+1, thật ra có thể nhìn ra được b.ắ.n pháo hoa có đắt hay không. Có nhiều hoa văn, nhiều màu sắc, có thể tạo thành hình hoàn chỉnh trên không trung. Nếu có hết tất cả mà còn thêm cả thiết kế sáng tạo nhất định nữa thì tương đương với loại pháo hoa đắt đỏ.]

[Mọi người tưởng pháo hoa rẻ lắm hả? Phổ cập kiến thức cho mọi người đây. Vào dịp tết năm ngoài, giá b.ắ.n pháo hoa của đài truyền hình thành phố Hải là năm mươi nghìn tệ một giây đấy. Đúng thế, một giây năm mươi nghìn tệ! Pháo hoa được b.ắ.n vào tối hôm qua ở thành phố Hải còn đẹp với đa dạng hơn gấp mấy lần đấy. Tôi không tính xem b.ắ.n bao lâu, nhưng ít nhất cũng phải năm phút... Thế nên giờ ai nói xem b.ắ.n pháo hoa có oách không?]

[Đậu mé, xin lỗi, là sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi.]

[A a a, vậy rốt cuộc là anh đại gia nào theo đuổi bạn gái thế? Sao lại không đưa tên cô gái kia lên pháo hoa chứ?]

[Thế thì quê quá... Người được theo đuổi sẽ cảm thấy lúng túng lắm.]

[Nếu làm ra tác phẩm theo đuổi tôi lớn như thế thì tôi sẽ không lúng túng tẹo nào đâu! Buzz.]

[Ha ha, thế nên người ta mới chỉ theo đuổi cô gái kia chứ không theo đuổi chúng ta đấy...]

Bài đăng này làm đại đa số người được tiếp thu thêm kiến thức mới, mãi đến phía sau mới có càng ngày càng nhiều người tò mò xem là ai đang theo đuổi ai.

Lăng Sâm Viễn lướt bài viết, nắm bắt được một từ khoá quan trọng trong đó.

[Pháo hoa ở gần Ngự Thái à? Bên kia toàn là những người siêu giàu đấy.]

Gần Ngự Thái?

Chẳng lẽ là người anh kia của anh ta b.ắ.n cho Úc Tưởng à?

Từ khi nào mà anh cả của anh ta còn biết lãng mạn vậy?

Lăng Sâm Viễn đẩy ghế ra đứng lên: “Đến Ngự Thái.”

Trợ lý vội vàng đi theo anh ta.

Anh ta nhanh chóng thuận lợi đi vào cổng lớn của Ngự Thái, là Trữ Sơn đưa thẻ ra vào cho anh ta.

Trữ Sơn nói là muốn giúp anh ta theo đuổi Úc Tưởng, đương nhiên cũng phải thể hiện ra chút gì đấy.

Sau khi Lăng Sâm Viễn vào cửa, anh ta lập tức đi đến ngoài cửa biệt thự của Úc Tưởng, trợ lý đứng bên cạnh đưa tay nhấn chuông cửa.

Lúc này Úc Tưởng vừa mới xem xong số liệu tổng hợp sau mùa này, bao gồm cả số lần được phát sóng và mức độ phổ biến của các cuộc thảo luận.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Úc Tưởng nghiêng đầu: “Sao hôm nay đông vui thế?”

“Chị Dư, chị đi xem xem là ai di.”

Dư Đồng nghe vậy đi ra mở cửa, chờ khi thấy Lăng Sâm Viễn, cô ấy lớn tiếng nói: “Là anh Lăng!”

Đây là cô ấy ám chỉ Úc Tưởng có muốn cho người vào hay không, nếu không cho vào thì cô ấy có thể đóng cửa lại liền.

Nhưng Lăng Sâm Viễn cũng nghe ra được ý của Dư Đồng, anh ta định bước thẳng vào luôn song bị Dư Đồng chặn lại. Dư Đồng làm nghề gì chứ? Cô ấy là vệ sĩ đấy!

Lăng Sâm Viễn khẽ biến sắc, anh ta nhận ra lực tay của Dư Đồng không hề nhỏ tí nào.

Anh cả của anh ta tìm người nào thế này?

Lăng Sâm Viễn không muốn ra tay với phụ nữ nên gằn giọng: “Cô Úc, tôi đến đưa cô mấy món đồ.”

Úc Tưởng: “Ai thế, anh Lăng à?”

Thật ra cô thấy chẳng sao cả.

Dù sao đến lúc đó người tức giận cũng chẳng phải cô.

“Anh vào đi.” Úc Tưởng nói.

Mặt mày Lăng Sâm Viễn dịu xuống rồi chậm rãi bước vào trong, thế rồi biểu cảm ấy chưa duy trì được đến ba phút đã sụp đổ.

Lăng Sâm Viễn: “...”

Chỗ của Úc Tưởng cũng đông người thật đấy.

Hề Đình không ngờ mình có thể gặp thẳng mặt chính chủ mà mình đang phải vào thế vai.

“Ngồi xuống đi.” Úc Tưởng nói.

Lăng Sâm Viễn chọn ngồi xuống ghế sô pha dài, bầu không khí dần trở nên kỳ quặc.

Người hoảng loạn nhất không phải ai khác mà chính là quản lý của Hề Đình, sợ bị chính chủ lao vào đánh.

Lăng Sâm Viễn ngồi xuống rồi chậm rãi liếc Nguyên Cảnh Hoán và Hề Đình một cái, trong ánh mắt anh ta không hề che giấu sự kiêu ngạo.

“Bây giờ tôi biết rồi, người này là thế thân của tôi.” Anh ta nhìn Hề Đình nói.

“Đúng không?” Anh ta quay lại hỏi Úc Tưởng.

Úc Tưởng nhún vai.

“Vậy người này...” Lăng Sâm Viễn nhìn Nguyên Cảnh Hoán, lộ ra biểu cảm hoang đường: “Chẳng lẽ là thế thân của anh cả tôi sao?”

Lăng Sâm Viễn không ngờ được Trữ Sơn từ bỏ rồi mà hai tên thế thân này vẫn dám lân la trước mặt Úc Tưởng.

Úc Tưởng lười biếng đáp: “Chẳng thế thì gì? Tôi còn phải cảm ơn chủ tịch Trữ đã góp đủ một bàn mạt chược cho tôi ấy.”

Lăng Sâm Viễn: “...”

Cô rộng lượng quá.

“Thế thân với chính chủ thì có khác nhau là bao đâu?” Hề Đình lên tiếng, không cho Lăng Sâm Viễn chút thể diện nào.

Quản lý muốn bịt miệng anh ta lại mà không kịp nữa rồi.

Huống chi là ngay trước mặt Nguyên Cảnh Hoán, bịt miệng Hề Đình như thế cũng hạ thấp người nhà mình quá.

Hề Đình cười: “Chẳng lẽ không phải cô Úc thích ai, có hảo cảm với ai mới là quan trọng sao?”

Nguyên Cảnh Hoán: “Chính xác.”

Những lời này không khác gì đang chế giễu Lăng Sâm Viễn một cách trắng trợn.

Lăng Sâm Viễn thầm cười lạnh, hoàn toàn không thèm để ý đến Hề Đình.

Bọn họ thì biết cái thá gì.

Bọn họ có hiểu Úc Tưởng không? Bọn họ không hề hiểu gì về cô sất.

Lăng Sâm Viễn bảo trợ lý cầm quà đến rồi đưa cho cô: “Vừa hay hôm nay có việc đi ngang qua, tôi mua ít đồ cho cô.”

Úc Tưởng cúi đầu nhìn thoáng qua.

Trên túi giấy in chữ “đồ dùng cho mẹ và bé”.

Những người khác thấy thế thì sửng sốt.

Nguyên Cảnh Hoán ngơ ngẩn lên tiếng: “Sao anh Lăng lại mang quà kiểu này đến?”

Lăng Sâm Viễn bình tĩnh trả lời: “Sao thế? Hai người không biết Úc Tưởng có em bé à?”

Anh ta cứ tưởng Úc Tưởng sẽ hưởng thụ chuyện làm “Hải Vương”, niềm vui được mọi người vây quanh vậy nên sau khi tin cô mang thai bị lộ, liệu cô có hốt hoảng không? Có sợ hãi không? Liệu có cảm thấy bên cạnh chỉ còn mỗi Trữ Lễ Hàn và anh ta là giữ được hay không?

Chưa kết hôn đã có bầu.

Đối với người mẹ đã khuất kia của Lăng Sâm Viễn mà nói, đó là một nỗi tủi hổ khiến bà hoàn toàn suy sụp.

Bà dần héo mòn đi trong sự xấu hổ và dằn vặt.

Nhưng Úc Tưởng thì không hề hoảng loạn, mặt cô chẳng biến sắc chút nào.

Úc Tưởng quay đầu, chậm rãi nói tiếp: “Ừ, bọn họ cũng không biết cả chuyện anh Lăng nhất quyết muốn giành làm ba...”

Lăng Sâm Viễn cười nói: “Tôi đồng ý. Chỉ cần anh cả của tôi chịu giúp một tay để người khác được như ý nguyện...”

“Bây giờ mới có mười giờ sáng thôi mà đã bắt đầu nằm mơ rồi đấy à?” Bỗng giọng của Trữ Lễ Hàn vang lên ở cửa.

Hệ thống thấy mà nổ cả đầu.

Mới sang ngày thứ hai hẹn hò mà toàn gặp cái quái gì thế này? Mấy người muốn ngồi chơi mạt chược với nhau có đúng không?

Loading...