Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:41:58
Lượt xem: 111
Nói chứ.
Hai người này cao hơn cô, họ có thể cản gió thật này!
Úc Tưởng vẫn quay đầu, hỏi bậc tiền bối mang tính tượng trưng: "Tổng giám đốc Tang, bác có lạnh không?"
Giọng nói của tổng giám đốc Tang lạnh lùng như thời tiết lúc này: "Tôi không lạnh, cô lạnh à?"
Úc Tưởng: "Cháu vẫn ổn."
Trữ Lễ Hàn nhướng mi: "Chúng tôi cản gió có tốt không?"
Có thể nói anh rất hiểu Úc Tưởng.
Úc Tưởng vô tội chớp chớp mắt, không trả lời.
Tổng giám đốc Tang quay đầu nhìn, ánh mắt dừng lại ở trên người Úc Tưởng.
Nhiệt độ bên trong với bên ngoài có sự chênh lệch rất lớn, sau khi ra ngoài, chóp mũi của Úc Tưởng hơi đỏ lên vì lạnh. Có điều cũng còn may là khi gió thổi đến, chỉ sượt qua ngọn tóc của Úc Tưởng, sau đó thì cuốn đi.
Giống như bản thân bà và Trữ Lễ Hàn thật sự chắn gió cho Úc Tưởng.
Tổng giám đốc Tang cảm thấy rất thú vị.
Bà và Trữ Lễ Hàn cùng làm chung một chuyện là vì một cô gái nhìn qua thì xinh đẹp, tinh xảo lại dễ vỡ mà chặn gió lạnh.
Giống như là một loại hoạt động thân thiết giữa mẹ con của bà với Trữ Lễ Hàn đã chậm trễ trong rất nhiều năm trước.
Từ khi ra khỏi cửa hàng, đến khi vào trong xe, rồi lại trở lại Ngự Thái.
Cả dọc đường, Úc Tưởng đều không bị gió tuyết chạm vào dù chỉ một chút.
“Tổng giám đốc Tang có muốn vào uống ly trà hay không ạ?” Úc Tưởng lễ phép hỏi.
“Không cần đâu, lát nữa tôi còn có việc.” Tổng giám đốc Tang từ chối.
Hai mẹ con nhà này đều bận bịu vậy.
Úc Tưởng cũng không tiếp tục khuyên nhủ, cô nói tạm biệt với bọn họ rồi một thân ấm áp lên lầu thay áo ngủ.
Úc Tưởng đã ăn uống no say mệt mỏi ngã xuống sô pha, lúc này mới lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Sau khi chơi xong, cô mới lên Weibo lướt qua lướt lại tin tức.
Lúc này tin nóng trên Weibo đã bị một bài đăng của diễn đàn buôn chuyện khác chiếm lĩnh.
@Giải trí Hime: Nếu bạn chưa xem bài đăng này, tôi khuyên bạn nên xem thử, có tin đồn tiết lộ về nhà giàu sang quyền thế!
Úc Tưởng vừa thấy tin tức thì lập tức hưng phấn.
Cô thích hóng chuyện nhất!
Úc Tưởng nhấn vào bài đăng, liếc mắt một cái đã thấy hai chữ ‘Úc Tưởng’.
Úc Tưởng: ?
Sao lại là tự mình hóng chuyện của mình thế này?
Quên đi, nhấn cũng nhấn vào rồi.
Úc Tưởng chăm chú xem kỹ.
“Tôi là nhân viên trong trung tâm thương mại Toàn Á, mấy ngày nay, quyền sở hữu của trung tâm thương mại xảy ra một chút biến động. Vốn dĩ đối với cái loại tôm tép như chúng tôi thì chuyện này cũng không phải là chuyện gì to tát. Dù sao quanh năm suốt tháng cũng không gặp được ông chủ lớn mấy lần. Nhưng mà điều quan trọng ở đây là… chủ bài đăng tình cờ biết được rằng, người đứng ra mua lại trung tâm thương mại này là Lương Quán.
Lương Quán là ai, bây giờ mọi người đều có thể tìm kiếm thông tin của anh ta. Anh ta là người của Trữ thị. Tin tức nội bộ đều nói rằng vị tổng giám đốc Lương này tự nói là muốn mua để tặng người. Thu nhập mỗi năm của Lương Quán rất cao nhưng cũng không mạnh bạo đến nỗi mua trung tâm thương mại tặng cho người khác chứ…”
1L: Cho nên… Là cậu cả Trữ muốn mua để tặng người? Tặng cho ai? Tặng cho Úc Tưởng sao?
2L: Mẹ nó? Mẹ nó! Mấy hôm trước tôi còn nói Úc Tưởng có thể có bao nhiêu tiền chứ. Nếu như thật sự là tặng cho Úc Tưởng thì thật xin lỗi tôi tự vả vào mặt mặt mình!
…
LZ: “Không phải đâu, mấy người đoán sai rồi. Lương Quán là tâm phúc của chủ tịch Trữ. Lúc mà chủ tịch Trữ còn nắm trong tay quyền quyết định thì rất nhiều hạng mục đều được giao cho Lương Quán.”
778L: Ồ, vậy trung tâm thương mại là do Trữ Sơn mua ư?
…
1100L: Chuyện này tôi cũng từng nghe rồi, không cần phải nghi ngờ gì nữa, trung tâm thương mại là do Trữ Sơn mua tặng cho Úc Tưởng. Một vài người trong giới kinh doanh đều biết rồi, gần đây Trữ Sơn mua đồ để tặng cho con dâu tương lai.
1101L: Tôi hâm mộ c.h.ế.t đi được! Vì thế thật ra Úc Tưởng không cần phải gả vào gia đình giàu sang quyền thế, bố chồng giàu có đã bắt đầu tặng quà cho cô rồi? Trước đây còn có người nói, Úc Tưởng thiếu tiền nên vội vàng gả cho gia đình giàu có, còn chưa chắc chắn có thể gả vào hay chưa… Chuyện này… có tính là bị vả mặt hay không? Vốn dĩ Úc Tưởng đâu cần phải vội vàng chứ!
1102L: Bây giờ tôi thật sự điên cuồng muốn biết, Úc Tưởng này, rốt cuộc có sức quyến rũ lớn như thế nào, rốt cuộc có thứ gì khiến bao nhiêu người yêu thích như vậy? Còn chưa kết hôn, đã bắt được bố chồng tương lai.
…
Úc Tưởng chỉ xem đến đây.
Là sự quyến rũ của lười biếng sao?
Hệ thống không nói gì.
Là sự quyến rũ của xiếc đi trên dây rồi nhảy lên nhảy xuống trêu chọc ông lão sao?
Úc Tưởng cất điện thoại, nhỏ giọng thầm thì: “Thật là kỳ lạ, tôi cũng chưa có cầm được hợp đồng, không có ký tên, cũng chưa đi xem cái trung tâm thương mại đó. Buổi tối hôm nay tôi mới biết chuyện này từ thư ký Lưu… Trên mạng sao lại có người biết chuyện mà tiết lộ nhanh như vậy?”
Hệ thống: [Có người muốn hại cô sao?]
Úc Tưởng không thèm quan tâm đến cái hệ thống thiếu thông minh này.
Suy nghĩ trong đầu cô quẹo một đường cong, chẳng bao lâu sau cô đã biết đây là tác phẩm của ai.
“Trữ Sơn còn mua thủy quân để tâng bốc mình đối xử với con dâu tương lai tốt như thế nào… Thật là thú vị.” Úc Tưởng bật cười.
Hệ thống: ?
Là Trữ Sơn làm ư?
Hệ thống cạn lời.
Nhớ lúc trước khi thế lực của Trữ Sơn còn hùng mạnh, dáng vẻ ông ta ngồi trước mặt Úc Tưởng mở miệng hỏi cô bao nhiêu tiền thì mới rời khỏi Trữ Lễ Hàn, dường như là chuyện của thế kỷ trước vậy, cũng không thể nào quay trở về như trước được nữa.
Khí thế muốn dạy cho Úc Tưởng một bài học lúc đó giờ còn đâu?
Kết quả là bị Úc Tưởng chỉnh lại thì lại làm những chuyện khó tin như vậy.
Trên mạng bàn tán sôi nổi, Ninh Nhạn cũng nhìn thấy.
Cô ta ghen tị đến phát điên.
Mới qua mấy ngày, dáng vẻ Ninh Nhạn đã tiều tụy đi nhiều.
Bị giày vò về cả tâm lý và sinh lý khiến cho cô ta hoàn toàn không còn dáng vẻ như trước nữa.
Ba Ninh không gặp được cậu cả Trữ nên không có cách nào để xin lỗi được, trở về thì ông ta lại trút giận trên người cô ta.
Ninh Nhạn không có cách nào, chỉ có thể thúc giục Ninh Ninh đi tìm Lăng Sâm Viễn.
Nhưng có cố gắng như thế nào cũng không liên lạc được với Lăng Sâm Viễn.
Ninh Nhạn hoàn toàn không thể tiếp nhận được kết quả này, cô ta thô lỗ nắm lấy vai của Ninh Ninh, lớn tiếng chất vấn cô ấy, tại sao Lăng Sâm Viễn không thích cô ấy, Lăng Sâm Viễn không phải là thích cô ấy sao.
Làm cho Ninh Ninh hoảng sợ, nhìn thấy cô ta thì sợ hãi.
Giờ phút này, Ninh Nhạn chỉ có thể đưa ra chủ ý cuối cùng cho ba Ninh: “Gọi điện thoại cho chủ tịch Trữ…”
Cô ta kể với ba Ninh về cuộc nói chuyện mà cô ta nghe lén được, còn nói cậu cả Trữ bây giờ ở bên cạnh Úc Tưởng là để trút giận mà thôi.
Bọn họ có thể khiến cho chủ tịch Trữ che chở họ.
“Bây giờ chủ tịch Trữ tặng trung tâm thương mại cho cô ta, nếu như chủ tịch Trữ biết mình bị lừa, ông ta sẽ tức giận gấp bội. Lại nghĩ tới chuyện cậu cả Trữ và Úc Tưởng hợp tác với nhau để lừa ông ta, ông ta sẽ càng tức giận hơn nữa.” Ninh Nhạn cúi thấp đầu, giọng nói nặng nề.
Ba Ninh không chút nghĩ ngợi ngay lập tức tóm lấy cọng rơm cứu mạng này.
Ông ta tìm số điện thoại của thư ký Trữ Sơn.
Đầu dây bên kia, thư ký Lưu tiếp điện thoại rồi đưa cho Trữ Sơn: “Có cô Ninh nói có việc muốn nói với ông. Chuyện này có liên quan đến cô Úc.”
Vừa nghe đến cô Úc.
Lúc này, Trữ Sơn mới chịu nhận điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-96.html.]
“Nói.” Trữ Sơn lạnh lùng nói.
Ninh Nhạn không tự chủ được mà rùng mình một cái nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Chủ tịch Trữ, hôm nay tôi muốn nói với ông một chuyện. Ông có biết không? Ông đã bị Úc Tưởng lừa rồi, cô ta ăn gan hùm mật gấu dám giở trò với cả ông…”
Trữ Sơn ‘đùng’ một cái đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn thẳng vào thư ký Lưu: “Tôi kêu cậu tìm người thay thế cho Úc Tưởng, từ đầu đến cuối chuyện này, trừ cậu và hai người thay thế kia, còn có ai biết nữa hay không?”
Thư ký Lưu: “Không, không có người nào biết nữa…”
Trữ Sơn nhíu mày lại, sắc mặt âm trầm khó coi.
Vậy cái cô Ninh kia làm sao lại biết được chuyện mất mặt của ông chứ?
Trữ Sơn một lần nữa cầm lấy điện thoại, căn bản không nghe thấy những gì Ninh Nhạn nói sau đó.
Mà Ninh Nhạn lúc này mới vừa trình bày xong ‘Tội ác tày trời’ của Úc Tưởng, Ninh Nhạn không nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia, áp lực trong lòng cô ta ngày càng lớn. Cô ta lấy lại bình tĩnh, tiếp tục mở miệng nói: “Chủ tịch Trữ, tôi hy vọng ông có thể nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta…”
Không cần phải nhìn nữa.
Đã đủ nát lắm rồi.
Sắc mặt Trữ Sơn ngày càng khó coi.
Chuyện ông ta bị Úc Tưởng giở trò, vốn dĩ bên ngoài không có người nào biết được.
Người này muốn làm cái gì? Muốn lấy chuyện này để uy h.i.ế.p ông ta sao? Muốn để cho tất cả mọi người đều thấy rằng ông ta đã già yếu không làm gì được nữa hay sao?
Trữ Sơn cười lạnh một tiếng: “Cô tên là gì?”
“Ninh, Ninh Nhạn.”
Trữ Sơn: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Cái gì?
Ninh Nhạn sửng sốt, đầu dây bên kia của điện thoại đã tắt máy.
Ba Ninh vội vàng hỏi cô chuyện như thế nào rồi nhưng cô ta lại không nói ra được kết quả.
Trữ Sơn chỉ hỏi tên của cô ta…
Ông ta không có ý muốn nói tiếp tục nói chuyện với cô.
Thậm chí… Thậm chí lúc ông ta hỏi tên cô, cô cảm thấy giọng nói của ông ta hơi đáng sợ.
Ninh Nhạn rùng mình một cái.
“Đi điều tra số điện thoại này và cái người tên là Ninh Nhạn kia.” Bên kia Trữ Sơn lạnh lùng ra lệnh.
Cô ta cho rằng cô ta là ai chứ?
Không phải ai cũng là người con gái mà con trai của ông ta yêu sâu sắc!
Ông ta không giải quyết vấn đề Úc Tưởng này nhưng ông ta có thể giải quyết người không thiết chuyện sống chết, dám nhắc chuyện này trước mặt ông ta để mỉa mai, uy h.i.ế.p ông!
Một bên khác, tổng giám đốc Tang theo chân Trữ Lễ Hàn chậm rãi đi vào cửa lớn của biệt thự.
Tổng giám đốc Tang nhìn qua một vòng, nói: “Rất nhiều năm không tới đây rồi.”
Trữ Lễ Hàn rót cho bà cốc nước.
Sau khi tổng giám đốc Tang uống nước xong mới hỏi: “Con rất thích cô Úc phải không?”
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng rung động: “Vâng.”
Tổng giám đốc Tang: “Cô Úc đó…”
“Cô ấy nói hôn nhân là chuyện thiêng liêng, muốn suy nghĩ cẩn thận.” Trữ Lễ Hàn trầm giọng nói.
Tổng giám đốc Tang: “…”
Tổng giám đốc Tang: “Con có bao giờ suy nghĩ đến quan hệ giữa các con hay chưa, có thể không chỉ có cách là bước vào hôn nhân?”
Trữ Lễ Hàn: ?
Tình nhân bí mật?
Đó chỉ là một cái cớ cho chuyện thân mật của họ trước đây.
Đương nhiên là bây giờ đã không còn thích hợp nữa.
Tổng giám đốc Tang: “Các con có thể yêu đương mà.”
Trữ Lễ Hàn: “…?”
Anh sững sờ một lúc như thể một cánh cửa đến thế giới mới đột nhiên mở ra.
Từ nhỏ Trữ Lễ Hàn đã rất thông minh và khá là độc lập.
Trong vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của anh ấy, tổng giám đốc Tang rất ít khi xen vào.
Sau khi anh ấy lớn lên thì càng không cần phải nói, thủ đoạn của anh ấy cũng vô cùng mạnh mẽ. Trong giới kinh doanh, anh ấy cũng không cần bà mở miệng chỉ dạy.
Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Tang có cảm giác là một phụ huynh chỉ bảo cho con trai, thậm chí là quan tâm cảm giác của con trai mình.
“Cô Úc còn nói với con chuyện gì nữa không?”
“… Nói con rất tốt.”
“Con bé phát cho con thẻ người tốt* sao?” Tổng giám đốc Tang sửng sốt.
*Thẻ người tốt: Được sử dụng để mô tả mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ không chấp nhận ý định của bên kia và thể hiện sự từ chối.
Có điều bà ngay lập tức dùng kiến thức hạn hẹp về tình cảm của mình phân tích cho Trữ Lễ Hàn: “Không, không phải là thẻ người tốt. Kết hợp lời nói trước và sau của con bé, con bé nói hôn nhân là thiêng liêng, chứng tỏ con bé đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện kết hôn với con.”
Người trong cuộc mơ hồ.
Trữ Lễ Hàn nghe thấy những lời này, đương nhiên hiểu ngay ý nghĩa trong đó.
Nếu đổi thành một người khác.
Cho dù suy nghĩ cô cũng không muốn nghĩ.
Ngón tay của Trữ Lễ Hàn dùng sức nắm chặt lại, dưới vỏ bọc bình tĩnh tự tin là cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn, hầu như không thể nào kìm chế lại được.
Tổng giám đốc Tang lại thấp giọng nói mấy câu. Dù sao với mảnh đất tình cảm cằn cỗi đến nỗi khô hạn của bà thì thật sự bây giờ cũng không thể nói nhiều hơn được nữa.
Nhưng hôm nay tổng giám đốc Tang cảm thấy bầu không khí rất tốt, bà muốn nói chuyện nhiều hơn với Trữ Lễ Hàn.
“Hôm nay cô ấy rất ngoan.” Tổng giám đốc Tang mở đầu.
Trữ Lễ Hàn hơi bất ngờ: “Hả?”
Úc Tưởng… Ngoan ư?
Có lẽ lúc cô rúc vào trong lồng n.g.ự.c anh là ngoan, lúc cô ngủ say là ngoan, lúc ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm vào đá quý cũng là ngoan.
Trữ Lễ Hàn nghĩ đến đây thì cảm thấy dục vọng tích cóp trong lòng đang chuyển động.
Tổng giám đốc Tang lạnh mặt nghiêm túc mà nói: “Con bé còn có chung sở thích với mẹ nữa.”
Trữ Lễ Hàn không có nói cho bà biết chuyện nhìn có vẻ là hai người có cùng sở thích.
Trên thực tế… Úc Tưởng thích cái giá trị phía sau của đồ vật hơn.
Người thích Úc Tưởng rất nhiều.
Nhưng có lẽ, dường như, chỉ có anh nhìn thấy một Úc Tưởng hoàn chỉnh nhiều mặt như vậy.
Khi cái suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Trữ Lễ Hàn, đầu lưỡi anh dường như tiết ra vị ngọt ngào.
Từ trước đến nay, nói chuyện về sở thích chung đều là cách kéo gần khoảng cách lẫn nhau, cũng là một cách để khuấy động không khí.
Mà hôm nay, bọn họ ngồi với nhau nói về Úc Tưởng.
Tổng giám đốc Tang và Trữ Lễ Hàn đếm ưu điểm của Úc Tưởng.
Hai thư ký của bọn họ thì đứng một bên nghe.
Thư ký Vương nghe đến nỗi đầu ngơ ngác.
Người mà tổng giám đốc Tang đang nói thật sự là cô Úc ư?
Nếu cô Úc có một đám người hâm mộ để khen ngợi cô thì người hâm mộ không có não nhất, người đứng đầu chính là ở đây!