Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:41:55
Lượt xem: 116
Lúc Úc Tưởng đến nơi thì tổng giám đốc Tang vừa nói chuyện điện thoại với con trai mình xong.
Trợ lý của tổng giám đốc Tang vội bước đến, kéo ghế cho Úc Tưởng, đồng thời cũng đưa thực đơn cho cô.
Úc Tưởng hỏi: "Tổng giám đốc Tang đã gọi món chưa?"
“Vẫn chưa ạ, bà ấy định xem cô Úc muốn ăn gì.” Trợ lý đáp.
Úc Tưởng gật đầu, không chút ngượng ngùng tự nhiên lật xem thực đơn.
Cô đã nhiều lần ăn ở các nhà hàng cao cấp có lớn có nhỏ với Trữ Lễ Hàn, Úc Tưởng cô bây giờ chẳng còn là chó bản địa chính tông nữa.
"Món măng tây này, món súp cà chua này..."
Hầu hết các món ăn trong nhà hàng cao cấp đều tương đối ít nên Úc Tưởng gọi nhiều hơn hai món cũng không bị lãng phí.
Úc Tưởng gọi món rồi đẩy chúng về phía tổng giám đốc Tang, sau đó cô mới nghe thấy tổng giám đốc Tang nói: "Trữ Lễ Hàn vừa trở về sau chuyến công tác đến nơi khác.”
Úc Tưởng cúi đầu uống một ngụm nước trong ly trước, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Dạ?”
“Ba chúng ta cùng ăn cơm nhé?” Tổng giám đốc Tang hỏi.
“Tất nhiên là được rồi ạ, bác mới là chủ nhà, bác không cần hỏi cháu đâu ạ.” Úc Tưởng khẽ chớp mắt.
Tổng giám đốc Tang nhìn chằm chằm vào hàng mi đang run run của cô và nghĩ.
Hừm, con bé không chỉ đẹp như đồ thủ công mỹ nghệ mà còn rất ngoan.
Trữ Sơn nói Tang Tâm Lan bị điên cũng có lý.
Không chỉ bởi vì Tang Tâm Lan đã cắt đứt hoàn toàn con đường làm ba của ông ta một lần nữa, mà còn bởi vì tổng giám đốc Tang có ham muốn kiểm soát mãnh liệt trên một số phương diện.
Ngoại lệ duy nhất đối với tổng giám đốc Tang là con trai của bà.
Không còn cách nào khác, cả hai đều có ham muốn kiểm soát rất mạnh nên khi va vào nhau, tất nhiên họ sẽ ngầm nhường chỗ cho nhau.
Tổng giám đốc Tang thu lại suy nghĩ trong đầu, khẽ nói: “Nhưng cô là người tôi muốn mở tiệc tiếp đãi, đương nhiên tôi muốn lắng nghe ý kiến của cô.”
Úc Tưởng cười cười, buột miệng nói: "Về điểm này, bác và cậu cả Trữ rất giống nhau."
Tổng giám đốc Tang kinh ngạc: “Hả?”
Úc Tưởng lại không nói thêm gì nữa.
Cô chỉ cảm thấy rằng tổng giám đốc Tang, người sẽ hỏi ý cô một cách cụ thể, rất giống với cậu cả Trữ, người chưa bao giờ hỏi bí mật của mẹ mình khi còn nhỏ.
Tổng giám đốc Tang không hỏi lại, nhưng mỗi câu này thôi cũng đủ khiến bà thấy vui.
Dường như sợi dây tình thân mẹ con mong manh của họ đã được kéo lại gần hơn một cách vô hình.
Lúc này tổng giám đốc Tang mới gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.
Trong khi chờ đợi các món ăn được đem ra, Trữ Lễ Hàn cũng vừa lúc tới nhà hàng. Anh đến, đặt hai túi giấy lên bàn trước.
“Quà này.” Trữ Lễ Hàn nói: “Cái này là của cô Úc, còn cái này là của mẹ.”
Điều này khác hẳn với nhà họ Ninh.
Đây là một món quà đúng nghĩa.
Úc Tưởng không cảm thấy kỳ lạ.
Lần trước cậu cả Trữ từ nước ngoài trở về cũng mang cho cô một món quà. Món quà đó vẫn còn được đeo trên cổ chân của cô.
Tổng giám đốc Tang thì khác.
Bà ngạc nhiên nhìn Trữ Lễ Hàn.
Hai mẹ con không hề có thói quen tặng quà cho nhau.
Tóm lại, cả hai dường như đã mất đi nhu cầu tình cảm, nhu cầu xã giao của những người bình thường. Khi có một liên minh mạnh trên thị trường, đó đã là món quà lớn nhất cho bên kia rồi.
Nhưng bây giờ Trữ Lễ Hàn lại có thêm một thói quen mới.
Anh sẽ đích thân chọn quà, còn gửi chúng đi.
Tổng giám đốc Tang vẫn còn chưa hết sang chấn tâm lý.
Mà Úc Tưởng đã sớm lấy cái hộp ra khỏi túi giấy, nhanh chóng mở ra.
Bên trong có đặt một chiếc trâm cài áo, vừa mở nắp ra đã thấy ánh sáng lấp lánh lung linh rực rỡ chiếu vào mắt.
Đây là một chiếc trâm cài áo làm bằng chất liệu đặc biệt, xoay hộp để thay đổi góc độ, dưới ánh sáng sẽ hiện ra những màu sắc khác nhau. Mà mỗi một màu như hồng nhạt, tím nhạt, xanh bạc hà… Dường như đều được bọc trong sắc vàng của nắng chiều, giao hoà rồi chiếu sáng cho nhau, huyền ảo khó tả.
“Cái này... Làm bằng vỏ sò sao?” Úc Tưởng kinh ngạc thốt lên.
Nhân viên phục vụ bên cạnh vẫn còn phân vân không biết nên kéo chiếc ghế nào nên Trữ Lễ Hàn đã tự làm, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Úc Tưởng.
“Ừm, cái này gọi là chạm khắc vỏ sò.” Trữ Lễ Hàn nói.
Úc Tưởng đã từng nghe một chút về nó.
Tuy nhiên, chạm khắc vỏ sò thường thấy chỉ hay chạm khắc hình của các loài chim, phong cảnh và những thứ tương tự.
Vì tính chất đặc thù của vỏ sò nên khi nó trở thành hàng thủ công xuất hiện trước mắt mọi người, dường như những gì tinh túy nhất đều hội tụ thành một thể.
Đây là một vẻ đẹp hoàn toàn khác với đá quý và ngọc bích.
Úc Tưởng lấy chiếc trâm cài áo ra.
Thứ này đặt trong lòng bàn tay trông rất nhỏ nhưng những đường nét khắc trên đó lại sống động như thật. Hoa văn rất mảnh, còn không to bằng hạt gạo.
"Cái này được chạm khắc từ vỏ ngọc trai." Trữ Lễ Hàn vừa nói vừa nhận khăn từ nhân viên phục vụ để lau tay.
Úc Tưởng chỉ vào thứ còn lại trong hộp, hỏi: “Đây là cái gì?”
Dưới chiếc trâm cài áo còn có những thứ hình chữ nhật, bầu dục trông như đồ mỹ nghệ. Chúng rất mỏng. Một số chúng trông giống tiền. Có chạm khắc hoa, chim bồ câu và đình đài lầu các vô cùng tinh xảo.
Úc Tưởng hỏi: “Cái này cũng được chạm khắc từ vỏ ngọc trai sao?”
Trữ Lễ Hàn: “Không phải. Cái này là tiền xu khảm trai.”
Tiền xu?
Úc Tưởng cầm một cái lên thử ước lượng.
Hèn chi trông giống tiền.
Tổng giám đốc Tang, một người có kiến thức sâu rộng lên tiếng: "Đây là một bộ sưu tập bản siêu nhỏ. Trong những năm gần đây, ở các cuộc đấu giá chúng không còn xuất hiện nhiều nữa. Bởi vì luôn có một vài người nước ngoài không hiểu tại sao hơn hai trăm năm trước, thợ thủ công của Trung Quốc lại chạm khắc ra được những hoa văn đẹp tuyệt vời, sống động như thật trên một diện tích nhỏ và còn có thể tăng thêm độ bóng cho vỏ sò hến như thế. Nhiều nhà sưu tập cho rằng đây là điều mà chỉ có máy móc mới có thể làm được."
Trữ Lễ Hàn lúc này mới nói thêm: "Vào thời nhà Thanh, loại tiền xu này được bán ra nước ngoài thông qua mười ba nơi tiêu thụ. Phần lớn chúng được một số gia tộc có quyền có thế ở nước ngoài dùng như tiền riêng. Em có thể thấy một số hình khắc con dấu của gia tộc trên tiền xu và xác định chúng đến từ đâu."
Trữ Lễ Hàn dừng một lát, sau đó tiếp tục kể về phần đáng giá nhất của thứ này: "Tại cuộc đấu giá từ thiện năm 2014, một tiền xu khảm trai đã được bán đấu giá với giá hai triệu bảng Anh."
Úc Tưởng bị sốc rồi.
Nó vừa đẹp vừa có giá trị thẩm mỹ và giá trị sưu tầm.
So với việc cô đưa cho Cao Học Huy một tấm thẻ hội viên của thư viện trực tuyến quốc gia, món quà này của cậu cả Trữ mới thực sự rất dụng tâm.
Úc Tưởng nắm chạm khắc vỏ sò và tiền xu trong lòng bàn tay, thích mê.
Thứ này hoàn toàn đánh trúng tâm tư cô gái nhỏ của cô và cả tình yêu tiền của cô nữa, à không phải.
Úc Tưởng l.i.ế.m liếm môi dưới, nói với hệ thống: Hình như tôi càng thích cậu cả Trữ hơn rồi.
Hệ thống: [...]
Làm ơn nghĩ cho chiếc hệ thống độc thân này chút đi!
Nó vẫn tiếp tục lừa cô thì hơn!
"Tôi rất thích, cảm ơn cậu cả Trữ!" Úc Tưởng cất đồ vào trong hộp, lúc này cô mới nhận ra vấn đề - những đồng xu bên trong hộp có hình dạng khác nhau: "Những món này được lấy từ nhiều gia tộc khác nhau sao?"
Trữ Lễ Hàn thản nhiên gật đầu: "Ừm, ở đây có tổng cộng bốn bộ."
Khá lắm!
Cô cảm thấy rằng mình sắp bị Trữ Lễ Hàn làm sa đoạ hoàn toàn bằng mùi tiền!
Úc Tưởng không khỏi ngước mắt nhìn tổng giám đốc Tang.
Tổng giám đốc Tang không hề phản đối việc con trai mình tuỳ tiện tặng đồ có giá trị cao cho người khác.
Bà thấy Úc Tưởng rất thích, bèn hỏi: "Cô rất thích sao?"
Úc Tưởng gật gật đầu.
Tổng giám đốc Tang: “Tôi cũng rất thích sưu tập những món như thế này.”
Trữ Lễ Hàn thản nhiên bổ sung thêm: "Ừm, mẹ tôi có một nhà kho chuyên cất giữ đồ sưu tầm."
Chỉ cần nghe thôi, Úc Tưởng cũng có thể hình dung ra chiếc nhà kho chuyên chứa đồ sưu tầm đó quý giá cỡ nào.
Quả nhiên, sự bần cùng ngày xưa đã hạn chế sức tưởng tượng của tôi...
Lúc này tổng giám đốc Tang mới cẩn thận lấy món quà của mình ra.
Một chiếc bút ký tên.
Tổng giám đốc Tang ngước mắt lên nhìn nhìn Trữ Lễ Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-95.html.]
Bà cảm thấy mình thoáng nhìn thấy một nét dịu dàng xuất hiện trên gương mặt vốn thờ ơ đó.
Bà không biết phải làm thế nào để trở thành một người mẹ tốt.
May mà từ trước tới nay, anh chưa bao giờ chê trách bà.
Bà chưa bao giờ tìm thấy một chút dịu dàng nào trong cuộc đời mình, nhưng con trai bà đã tìm được rồi.
Tổng giám đốc Tang nở nụ cười chân thành, bà nói: "Tôi cũng rất thích nó."
Bà lại quay đầu nhìn Úc Tưởng, cũng thấy thích.
Bầu không khí như vậy thực sự rất tuyệt.
Vì thế nên tổng giám đốc Tang đã đích thân múc cho Úc Tưởng một bát canh, bởi vì lượng thức ăn không nhiều, cơ bản là toàn bộ canh đều múc cho Úc Tưởng.
Úc Tưởng cũng không từ chối, vươn tay đón lấy.
“Muốn ăn không?” Trữ Lễ Hàn bên cạnh cầm đũa gắp thức ăn, gắp cho Úc Tưởng một miếng cá nhỏ.
Úc Tưởng: “Có.”
Nhìn cảnh này, hệ thống hoàn toàn tê liệt.
Vẫn chưa kết hôn? Vẫn chưa sinh em bé? Úc Tưởng này đã được hai người cùng lúc phục vụ? Bà mẹ chồng giàu có của cô sao có thể không ra oai phủ đầu mà còn múc canh cho cô?
Cô không có tay sao?
Làm như vậy sẽ khiến cô có lí do chính đáng để làm cá muối đấy, mấy người có biết không?
Chuyện này đến nữ chính truyện tổng giám đốc bá đạo nhìn thấy cũng phải tức giận!
Hệ thống thầm nghĩ trong phẫn nộ.
Khi Úc Tưởng đang cắn vịt gạo nếp, nước miếng tiết ra không ngừng.
Thì Trữ Sơn vừa mới đến nhà hàng cao cấp này.
May mà ông ta biết Tang Tâm Lan thích đến nhà hàng nào, nếu không ông ta cũng không thể đến đây.
“Chủ tịch Trữ?” Phục vụ đứng canh cửa nhìn thấy ông ta thì sửng sốt.
“Hôm nay tổng giám đốc Tang có mời ai ăn tối ở đây không?” Trữ Sơn hỏi.
“Có… Nhưng ông không được vào đâu ạ!” Người phục vụ lúng túng ngăn ông ta lại.
Trữ Sơn: "... Tôi và khách bên trong là người một nhà, tôi không thể vào sao?"
Nhân viên phục vụ càng thêm xấu hổ, cúi đầu khẽ nói: "Lần trước tổng giám đốc Tang gọi một mình ông chủ của chúng tôi đến và nói rằng ông không thể tới ăn ở đây."
Trữ Sơn lập tức cảm thấy xấu hổ.
Thư ký Lưu ở phía sau đã cầm luôn viên thuốc trợ tim tác dụng ngay, sẵn sàng chiến đấu.
Trữ Sơn nín thở hồi lâu, cuối cùng nói: "Nếu mấy người không chịu tiếp khách, tôi có thể đến 12315 để khiếu nại về nhà hàng của mấy người!"
Nhân viên phục vụ: !
Sau một hồi khó xử, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng tìm đường lui: "Nếu như tổng giám đốc Tang nổi giận..."
Trữ Sơn mất kiên nhẫn nói: "Yên tâm đi, không liên quan gì đến mấy người!"
"Mấy người thì biết cái gì, tôi đây là tới cứu con dâu của tôi."
Nhân viên phục vụ: ?
Là đang nói về cô Úc sao?
Nhưng mà... Cô Úc và tổng giám đốc Tang ở cạnh nhau rất hoà thuận mà, nhất là sau khi cậu cả Trữ đến thì lại càng hòa thuận hơn. Cô ấy cần giải cứu chỗ nào?
Nhân viên phục vụ không hiểu ra sao.
Trữ Sơn bước vào trong với tâm tình đầy phức tạp.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nếu ông ta muốn vào một nhà hàng lại phải dựa vào luật bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng quốc gia!
“Chủ tịch Trữ, khoan đã…” Trữ Sơn hùng hổ đi về phía trước, nhưng còn chưa tới gần, thư ký Lưu đã nắm lấy cánh tay ông ta.
Trữ Sơn không vui quay đầu lại: "Cậu làm cái quái gì vậy?"
Thư ký Lưu nói: “Ông có muốn ngồi đây nhìn một chút không? Tôi thấy không ổn..."
“Cái gì không ổn?”
"Tôi nghĩ cô Úc có vẻ… Rất hòa thuận với tổng giám đốc Tang!"
Trữ Sơn: ?
Trữ Sơn: “Không thể nào!”
Thư ký Lưu nói: "Chờ một chút, để tôi tìm hiểu giúp ông trước. Đừng để chúng ta tự mình đa tình, như vậy không phải làm mất hết mặt mũi của ông sao?"
Trữ Sơn cau mày, nhưng ông ta đúng là không muốn mất mặt thật, vậy nên ông ta bèn ngồi xuống phía sau bức bình phong, không nhúc nhích.
Sau đó thư ký Lưu bắt đầu ‘nhìn hình nói chuyện’: "Cô Úc vừa uống canh xong này, cậu cả cắt cho cô ấy một miếng bánh ngọt tráng miệng."
"Tổng giám đốc Tang gắp cho cô Úc một miếng măng tây."
"Hiện tại cậu cả đang đút cho cô Úc một muỗng canh trứng."
“Tổng giám đốc Tang bóc hạt cho cô Úc..."
Trữ Sơn: ???
Sao có thể?!
Trữ Sơn không nghe nổi nữa.
Đây là phát sóng trực tiếp cho ông ta xem toàn cảnh làm sao mà Úc Tưởng lại được vợ và con trai vốn luôn tỏ ra quyền cao chức trọng xa rời con người của ông ta lại hạ mình phục vụ bữa tối cho cô?
Ông ta là chồng của Tang Tâm Lan, là ba của Trữ Lễ Hàn.
Nhưng ông ta chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ như vậy trước đây!
Trữ Sơn lại có chút ngạt thở.
Trong một khoảnh khắc, ông ta thậm chí còn nghi ngờ rằng một người như Úc Tưởng vốn được sinh ra để đánh bại ông ta.
Thư ký Lưu im lặng, nhìn thấy sắc mặt của ông ta không tốt, vội vàng an ủi: "Dù sao thì cô Úc đang có thai, tổng giám đốc Tang chắc cũng biết chuyện này."
Trữ Sơn đứng lên, nói với giọng điệu kỳ quái: "Bọn họ là người một nhà, tôi lại trở thành người ngoài."
Trữ Sơn quay người rời đi, không nói mình tới cứu Úc Tưởng nữa.
Ở lại đó để làm gì đâu? Ghen hơn, giận hơn, nhục hơn sao?
Khi Trữ Sơn còn trẻ, có lẽ ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ có ngày hôm nay.
Ông ta lê từng bước nặng trịch lên xe, cơn đau do gãy xương khiến ông ta rùng mình.
Con mẹ nó.
Rõ ràng ông ta có hai người con trai, tuy tình nhân đã chết, nhưng người vợ đầu tiên vẫn còn khoẻ mạnh.
Ông ta lại như ông già goá vợ!
Trái tim bị sự đố kỵ lấp đầy của Trữ Sơn bị giày vò.
Úc Tưởng cũng chán lắm rồi.
"No rồi hả?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng gật đầu: "Món này ăn khá ngon."
"Khi nào em muốn ăn thì nói Dư Đồng lái xe chở em đến. Em chỉ cần để hóa đơn ở quầy lễ tân là được."
Úc Tưởng lắc đầu nói: "Thôi đi, cách Ngự Thái hơi xa."
Trữ Lễ Hàn gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, lúc về phải bảo thư ký Vương tìm thêm những quán ăn ngon gần Ngự Thái mới được.
"Cô sống ở Ngự Thái à?" Tổng giám đốc Tang ngắt lời, hỏi.
"Dạ, nhà chủ tịch Trữ tặng cháu ở Ngự Thái." Úc Tưởng vừa lau tay vừa đáp.
Tổng giám đốc Tang đứng dậy: "Vậy đi thôi, tôi và Trữ Lễ Hàn sẽ đưa cô về."
Úc Tưởng gật đầu, với lấy chiếc áo khoác ngoài vừa cởi ra. Nhưng Trữ Lễ Hàn đã lấy nó nhanh hơn, khoác nó vào người cô.
Úc Tưởng luồn cánh tay của mình vào, tự kéo khóa.
Cả ba cùng nhau bước ra ngoài.
Trữ Lễ Hàn rất tự nhiên đi bên trái cô, tổng giám đốc Tang thì đi bên phải.
Úc Tưởng bị hai sếp lớn kẹp ở giữa.
Ai không biết sẽ phải thắc mắc, sao cô có đủ tiền để thuê hai người này làm vệ sĩ nhỉ?
Úc Tưởng chậc lưỡi.
Chờ đi ra ngoài.