Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:41:48
Lượt xem: 132
“Chuyện này cũng cần phải cảm ơn sự phối hợp hoàn hảo từ cậu cả Trữ.” Úc Tưởng lúc này lại trở nên “khiêm tốn”.
“Chỉ là phối hợp thôi sao?” Tổng giám đốc Tang hỏi.
Hả?
Úc Tưởng tạm khựng lại. Cô thầm nghĩ, cháu đây cũng không thể nói thẳng ra ngoại trừ phối hợp thì cháu còn biết thời biết thế ngủ với con bác rồi à?
“Cô và Trữ Lễ Hàn đang yêu đương sao?” Tổng giám đốc Tang lại hỏi.
Câu hỏi này càng không dễ trả lời.
Úc Tưởng đang tự hỏi phải hình dung mối quan hệ giữa mình và cậu cả Trữ như thế nào...
“Tính cách của cô không giống như đang yêu đương với nó.” Chưa đợi Úc Tưởng trả lời, tổng giám đốc Tang đã tự mình mở miệng trước.
Úc Tưởng khẽ chớp mắt. Hả? Chẳng tốn bao nhiêu thời gian mà tổng giám đốc Tang đã nhìn ra tính cách của cô rồi sao?
Tổng giám đốc Tang nhíu mày như là hoàn toàn không thể đoán được mối quan hệ giữa hai người họ. Bà lạnh nhạt mở miệng nói: “Nhưng mà hôm đó nó trở về nhà họ Tang lấy sổ hộ khẩu đi.”
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: !!!
Con mẹ nó! Cho nên ngày hôm đó cô hỏi Trữ Lễ Hàn nói muốn chịu trách nhiệm chính là bao gồm cả kết hôn sao? Nếu như lúc đó cô gật đầu thì có phải đã ngay lập tức bị kéo tới Cục dân chính đóng dấu rồi không?
Nhân vật phản diện xúc động... Đến vậy sao?
Cô bị hành động của anh làm cho cảm động, thậm chí anh còn làm cho Úc Tưởng cảm nhận được một chút... Đáng yêu… Trái ngược với con người anh?
Tổng giám đốc Tang bỗng nhiên dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn Úc Tưởng.
Bà đứng trên đôi giày cao gót cho nên cao hơn Úc Tưởng một chút. Trữ Lễ Hàn có một điểm rất giống bà, chính là lúc thản nhiên nhìn thẳng vào người khác thật sự có thể khiến cho người ta cảm thấy áp lực như bị nhìn từ trên cao xuống.
“Cô không sợ tôi sao?” Tổng giám đốc Tang hỏi.
“Sợ bác cũng giống như chủ tịch Trữ vung tay tặng cho cháu một cái hợp đồng trị giá hơn hai trăm triệu sao?” Úc Tưởng hỏi ngược lại.
Tổng giám đốc Tang: “...” Vẻ mặt bà có trong nháy mắt lộ ra một biểu cảm vô cùng đặc sắc nhưng sau đó lại trở về với vẻ mặt không cảm xúc thường ngày.
“Trữ Sơn mà có thể cho cô nhiều tiền như vậy sao?”
“Một người khi có gì yêu cầu, chỉ cần không mâu thuẫn với mục đích của họ thì sẽ trả giá một lần so một lần càng nhiều hơn.”
“Cô có biết Trữ Sơn muốn cái gì không?”
“Người có tuổi hẳn là muốn tình thân rồi. Ông ấy không những cần tình thân mà còn hy vọng con cái có thể chung sống hòa thuận, hy vọng bản thân có thể có một gia đình vui vẻ đầm ấm.”
Nhưng thật đáng tiếc.
Dù đến chết, Trữ Sơn cũng chưa có cách nào có được điều đó.
Tổng giám đốc Tang nhíu mày lại.
“Cô không sợ Trữ Sơn biết cô chơi ông ta, sau đó bị chọc giận rồi làm ra chuyện quá đáng gì sao?” Tổng giám đốc Tang hỏi.
“Cô Ninh, bà Ninh, sao hai người lại ở trong này thế?” Trong một góc nơi hành lang gấp khúc đột nhiên vang lên tiếng nói của mẹ Cao.
Tổng giám đốc Tang thoáng quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía bên đó.
Sắc mặt Ninh Nhạn trắng bệch, cúi đầu né tránh ánh mắt của tổng giám đốc Tang. Cô ta nói: “Đột nhiên tôi thấy không thoải mái, mẹ tôi mới dìu tôi xuống dưới hít thở không khí trong lành...”
Mẹ Cao nhìn cô rồi cười: “Ôi trời, sao lại tới nơi này hít thở không khí trong lành chứ? Tôi thấy con đường bên ngoài khách sạn rộng rãi hơn đó.”
Ninh Nhạn nghẹn lời, không thể tiếp lời được nữa.
Thật ra cô ta chỉ có thể dùng một ít chiêu trò này để đối phó Ninh Ninh, hoặc là với một người đàn ông như Hà Vân Trác thôi. Nhưng đến trong mắt mẹ Cao thì nó thật sự vẫn còn non nớt lắm.
“Hai người còn đứng đây làm gì? Tổng giám đốc Tang đang tản bộ bên kia, đừng quấy rầy. Hay là để tôi tự mình đưa hai người đi?” Nét cười trên mặt mẹ Cao không hề giảm đi.
“Không, không cần làm phiền bà Cao.” Mẹ Ninh vội vàng dìu Ninh Nhạn quay đầu bước đi, sợ đi chậm một bước thôi là sẽ gặp phải rắc rối.
Đợi hai người đi xa, mẹ Ninh mới không nhịn được nữa mà trách cứ: “Con xem con đi, đang yên đang lành chạy tới chỗ này làm cái gì?”
Ninh Nhạn không trả lời, cô ta cúi đầu thở hổn hển.
Đến bây giờ cô ta đã biết được vì sao Úc Tưởng không sợ tổng giám đốc Tang rồi...
Ninh Nhạn không nghĩ tới chính mình sẽ nghe được một bí mật động trời như vậy!
Úc Tưởng chỉ là công cụ để cậu cả Trữ dùng để chọc giận Trữ Sơn mà thôi?
Vậy có khi nào Lăng Sâm Viễn cũng là như vậy không?
Cô ta đã nói mà! Rõ ràng người mà Lăng Sâm Viễn thích chính là Ninh Ninh, làm sao lại đột nhiên thay đổi thành Úc Tưởng chứ?
Câu tổng giám đốc Tang hỏi rất đúng.
Úc Tưởng sẽ không sợ Trữ Sơn biết chuyện mình đang đùa bỡn ông ta sao?
Ninh Nhạn ôm trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, tự cho rằng bản thân đã tìm được cơ hội trở mình rồi.
Hôm nay cậu cả Trữ nói như vậy rất có thể là muốn ra tay dạy dỗ cô ta. Chắc chắn là cô ta không dám lấy bí mật vừa mới nghe được ra uy h.i.ế.p cậu cả Trữ nhưng cô ta có thể đi uy h.i.ế.p Úc Tưởng!
Ném khốn cảnh bản thân sắp gặp phải lại cho Úc Tưởng giải quyết!
Ninh Nhạn nghĩ đến đây lại càng thêm tức giận.
Nếu không phải bởi vì ngày đó Hà Vân Trác không trả lời tin nhắn của cô ta, cô ta đã có thể tự mình đi thuê thủy quân rồi. Thì làm sao sẽ bại lộ ra trước mắt cậu cả Trữ chứ?
Tuy rằng Ninh Nhạn xem thường nhà họ Hà nhưng cô ta không thể không thừa nhận kỹ thuật hacker của Hà Vân Trác thật sự rất đáng gờm.
Vẫn phải nghĩ biện pháp lôi kéo người này mới được...
Ninh Nhạn đẩy tay mẹ Ninh ra: “Mẹ đừng lo lắng, hôm nay không có chuyện gì đâu.”
Cô ta xoay người đi tìm bóng dáng của Hà Vân Trác, còn cúi đầu gửi một đoạn tin nhắn cho Hà Vân Trác nữa: [Tôi xuống dưới rồi, anh đang ở đâu vậy?]
Vài phút sau, cô ta tìm được Hà Vân Trác đang nói chuyện với người khác.
Nhưng người đàn ông này không có cúi đầu lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của cô ta, càng không hề quay đầu nhìn cô ta dù chỉ một cái.
Bên cạnh dòng suối chảy vây quanh hành lang gấp khúc.
“Người nhà họ Ninh này đúng là rất thích tự cho là đúng.” Mẹ Cao mất hứng nói.
Cao Học Huy: “Đúng vậy.”
Tổng giám đốc Tang quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng. Đến lúc này Úc Tưởng mới trả lời câu hỏi của bà.
“Tuy rằng khách quan mà nói, với tuổi tác của chủ tịch Trữ sẽ không thể nào liều lĩnh làm ra chuyện gì đó. Nhưng nếu như ngộ nhỡ có một ngày ông ta thật sự nghĩ không thông muốn ra tay với cháu...” Úc Tưởng giương mắt, trong mắt chứa đầy ánh nước lấp lánh.
Cô nhìn tổng giám đốc Tang: “Cháu đây cũng chỉ có thể trốn ở chỗ của bác thôi.”
Tổng giám đốc Tang sững sờ ra tại chỗ. Bà hoàn toàn không nghĩ tới Úc Tưởng sẽ trả lời như vậy.
“Cô trốn ở chỗ của giám đốc Tang làm cái gì?” Mẹ Cao tò mò xen lời vào.
Úc Tưởng: “Bởi vì trông tổng giám đốc Tang rất lợi hại.”
Mẹ Cao bật cười: “Cô gái nhỏ rất biết nói chuyện đó.”
Tổng giám đốc Tang: “Vậy phải nhớ kỹ số điện thoại của tôi đấy.”
Úc Tưởng lấy điện thoại ra: “Vâng, bác đọc đi ạ.”
Tổng giám đốc Tang đọc ra một dãy số.
Mẹ Cao như rơi vào sương mù, cho thật luôn sao?
“Dù sao thì Trữ Sơn cũng là ba của Trữ Lễ Hàn. Nếu ông ta thật sự làm gì đó thì không phù hợp cách đối xử với con cái. Còn tôi sẽ không giống vậy.” Tổng giám đốc Tang thản nhiên tự thuật.
Úc Tưởng không ngờ tới tham gia một buổi tiệc sinh nhật thôi lại kiếm được thêm một cái đùi vàng. Từ nay về sau sẽ giúp cho địa vị không gì sánh được của cô càng chắc chắn hơn.
Tâm trạng Úc Tưởng trở nên tốt đẹp hơn, cũng nhanh mồm khen tặng tổng giám đốc Tang một câu: “Bác thật là dịu dàng.”
Tổng giám đốc Tang sửng sốt.
Mẹ Cao lại bật cười trước tiên: “Ha ha, bà ấy dịu dàng sao?”
Úc Tưởng gật đầu: “Vâng.”
Mẹ Cao không nhịn được quay đầu mắng Cao Học Huy: “Con nhìn xem người ta kìa, con chỉ có lớn tuổi hơn thôi chứ chả làm được gì? Chỉ nói thêm mấy câu với dì Tang mà cũng rụt rè? Vậy mà người ta đã trò chuyện với dì cả buổi trời rồi kìa.”
Cao Học Huy: “Sao có thể giống nhau được hả mẹ? Cô Úc là một người mạnh mẽ, còn dám ở bên cạnh cậu cả Trữ nữa mà!” Còn anh ta thì không dám làm gì cả.
Cao Học Huy vừa nói câu này xong.
Anh ta cũng khép chặt miệng.
Mẹ nó, có phải anh ta lại nói hớ nữa rồi không?
“Quan hệ giữa cô với Trữ Lễ Hàn là chuyện riêng của hai người, tôi sẽ không nhúng tay vào.” Tổng giám đốc Tang giải quyết dứt khoát.
Úc Tưởng gật đầu: “Được ạ.”
Tổng giám đốc Tang nói xong lại nhíu mày: “Nhưng tiền của Trữ Sơn thì rất bẩn.”
Úc Tưởng lắc đầu: “Bẩn là con người chứ tiền bẩn chỗ nào ạ? Tiền tuyệt đến cỡ nào! Nó là thứ duy nhất trên thế giới này có thể kề vai sát cánh với chân tình đó.”
“... Cô nói đúng.” Tổng giám đốc Tang hơi khựng lại, dường như tâm trạng cũng tốt hơn vì thế bà lại mở miệng nói: “Muốn đùa bỡn Trữ Sơn cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Trong khoảng thời gian này chắc là vất vả lắm hả?”
Úc Tưởng: ?
Chỉ dùng miệng để lừa gạt cũng được xem là vất vả sao?
Cô chẳng làm cái gì cả, còn chuyện nâng giá đều do Lăng Sâm Viễn cùng với Trữ Lễ Hàn tự tăng lên ào ào đó chứ.
Tổng giám đốc Tang không đợi Úc Tưởng mở miệng đã hỏi tiếp: “Cô có muốn cái gì không?”
“Bác hỏi vậy là muốn thưởng cho cháu sao?”
“Đúng vậy.”
Úc Tưởng không hề há mồm báo cái giá năm triệu, tám triệu mà là nghĩ một lúc rồi mới nói: “Thật sự có chuyện này. Chắc là bác cùng với bà Cao cũng có quen biết một ít quỹ từ thiện phải không?”
Mẹ Cao cảm thấy hứng thú hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cháu muốn làm tổ chức một cái quỹ từ thiện nhưng không tìm thấy hội quỹ đáng tin cậy.” Úc Tưởng nhíu cái mũi nói: “Con người của cháu rất keo kiệt bủn xỉn, nếu ai lừa tiền của cháu thì cháu sẽ rất tức giận.”
Mẹ Cao cười: “Vậy cháu tìm tổng giám đốc Tang đi.”
Nhưng tổng giám đốc Tang mở miệng hỏi trước: “Dùng tiền của Trữ Sơn để đầu tư sao?”
Úc Tưởng gật đầu.
Tổng giám đốc Tang: “Vậy chẳng phải là lợi cho ông ta quá sao? Cho dù là lấy danh nghĩa của cô để quyên góp cũng vô hình trung tích đức cho ông ta rồi.”
Úc Tưởng hơi chớp chớp mắt.
Nói vậy hình như cũng có lý.
“Dùng tiền của ông ta làm cái gì cũng được nhưng không được đem đi quyên góp. Nếu cô muốn tổ chức quỹ từ thiện thì thứ tư đến trụ sở công ty Tang thị ở đường Song Tích, tôi sẽ sắp người đến hỗ trợ cô. Vừa đúng lúc, tôi còn giữ tiền lì xì trước mười tuổi của Trữ Lễ Hàn còn chưa dùng tới.”
Tuyệt quá!
Tốt đến vậy sao?
Cứ vậy mà đưa tiền mừng tuổi của cậu cả Trữ cho mình sao?
Úc Tưởng đương nhiên không có lý do từ chối, cô gật đầu đồng ý ngay.
Nhưng mà sau khi đồng ý, cô lại không nhịn được nghĩ tới...
Cô không hủy bỏ kế hoạch quyên góp này là muốn tích đức cho con trai tương lai của mình. Nhưng tiền bây giờ lại biến thành của cậu cả Trữ... Thế thì cái này là tính tích đức hay là thất đức đây?
Chắc không thất đức đâu.
Bởi vì cậu cả Trữ chính là ba ruột của đứa bé mà!
Úc Tưởng suy nghĩ đúng lý hợp tình.
“Cô không đi sao?” Đột nhiên tổng giám đốc Tang lên tiếng.
“Dạ? Nói chuyện xong rồi sao? Xong rồi thì cháu xin phép đi đây.” Úc Tưởng nói.
“Tôi cho rằng cô sẽ vội vàng bỏ đi. Bởi vì nói chuyện với tôi là một chuyện vô cùng áp lực.”
“Cũng không đến độ đó đâu ạ.”
Nếu như vừa bước vào thế giới này đã phải đối đầu với người như tổng giám đốc Tang, Úc Tưởng hẳn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Úc Tưởng cũng đã dũng mãnh không sợ hãi lăn qua lộn lại, ngủ với nhân vật phản diện vài lần rồi. Cô cảm thấy bản thân dần có được một lá gan vô cùng to lớn.
“Vậy thì tôi sẽ hỏi cô thêm vài câu nữa.”
“Dạ, được thôi. Nhưng mà bên ngoài này có chút lạnh.” Úc Tưởng rụt bả vai lại vô cùng đáng thương nhìn tổng giám đốc Tang.
Làn da trắng của cô.
Phía dưới chiếc áo khoác lông để lộ ra một đoạn cổ tay khiến người ta cảm thấy lóa cả mắt.
Trữ Lễ Hàn ở một nơi khác. Anh ngồi ở một vị trí vô cùng bị chú ý trong sảnh tổ chức tiệc nhưng lại không có bao nhiêu người dám đi đến bắt chuyện với anh cả.
“Cậu cả Trữ.” Người nhà họ Kim vòng tới vòng lui vài vòng mới thật sự nhịn không nổi đi tới trò chuyện với Trữ Lễ Hàn.
“Vụ đấu thầu lần trước...” Đối phương mới vừa gợi lên câu chuyện.
Trữ Lễ Hàn đang ngắm nghía chiếc ly rượu trống rỗng bỗng dưng quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo.
Lực tay không nhẹ không mạnh nhưng tựa như sắp bóp nát cái ly vậy.
Người này vô thức sợ run cả người, sau đó mới chợt nhận ra bây giờ không phải là thời cơ thích hợp để bắt chuyện với cậu cả Trữ. Vì thế, anh ta lùi về phía sau nửa bước nói: “Lúc nào anh rảnh, tôi sẽ đến tìm anh.”
Anh ta gượng cười vài tiếng rồi mới rời đi.
Trữ Lễ Hàn thu hồi ánh mắt về. Đồng thời cảm thấy sự nôn nóng như có như không trong lòng chưa từng được giảm bớt.
Mẹ của anh hoàn toàn không giống Trữ Sơn.
Mà Úc Tưởng cũng không hề giống với những người khác.
Nhưng họ đã đi rất lâu rồi...
Trữ Lễ Hàn cúi đầu nhìn lướt qua mặt đồng hồ.
Đã sắp hơn mười phút rồi.
Anh không thể nghĩ ra được mẹ anh lại có nhiều lời để nói với người khác đến vậy.
Ngay tại lúc cậu cả Trữ dần dần bị sự nôn nóng gấp bội thiêu đốt, anh vô thức ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy mẹ anh đã dẫn theo Úc Tưởng trở về trong sảnh tổ chức tiệc rồi.
Mà phía sau còn có Cao Huy Học và mẹ Cao đi theo.
Chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là...
Trên người Úc Tưởng đang khoác thêm một chiếc áo khoác dài kiểu nữ.
Trữ Lễ Hàn: “...?”
Anh thấy mẹ mình đang dẫn Úc Tưởng lên lầu tựa như còn có chuyện gì đó còn phải nói tiếp nữa. Mà quay trở về đây cũng chỉ là bởi vì... Ngoài trời quá lạnh lẽo mà thôi?
Hai người họ trở về tới gian ghế trước đó.
Bên trong dãy ghế còn dư lại Trâu Bành cùng với một người khác đang trò chuyện với nhau. Khi nhìn thấy tổng giám đốc Tang đã trở lại, hai người họ đều sửng sốt.
Mà giám đốc Tang cũng không hề khách sáo lên tiếng: “Mấy người trẻ tuổi các cậu đi xuống dưới chơi đi.”
Trâu Bành chưa kịp hiểu gì đã đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-92.html.]
Đợi khi đi tới cửa rồi, anh ta còn có thể nghe thấy tiếng tổng giám đốc Tang hỏi: “Cô vẫn uống nước ép lựu sao?”
Sau đó, Úc Tưởng trả lời: “Cháu muốn đổi khẩu vị, nước ép nho đi.”
Vì thế, lần này người được giao cho nhiệm vụ đi lấy nước ép trái cây đổi thành giám đốc Tang.
Mấy người Trâu Bành nghe thấy vậy sửng sốt.
Không phải chứ, sao lại thành ra thế này? Không phải lúc nãy đi xuống lầu là để giám đốc Tang dạy dỗ Úc Tưởng sao? Sao bây giờ quay trở về lại còn gọi một ly nước trái cây nữa cho cô vậy.
Mà bên kia Úc Tưởng còn nói: “Ừm, tôi thấy cũng hơi đói. Anh tiện thể... Có thể lấy giúp tôi chút gì đó ăn được không?”
Trợ lý sửng sốt, hỏi: “Lấy cái gì?”
“Chỉ cần không phải đồ lạnh là được.”
“... Được rồi.”
Úc Tưởng cũng không hề khách sáo. Đợi tới khi trợ lý đem đồ ăn tới, cô vừa ăn vừa câu được câu không trả lời những vấn đề của giám đốc Tang.
Tuổi gì, làm công việc gì, Úc Tưởng đều trả lời.
Mẹ Cao ngồi bên cạnh nghe một lúc, xen vào một câu: “Cháu cũng có hợp tác với tập đoàn Huy Quang nữa à?”
“Làm sao có thể gọi là hợp tác được ạ? Cháu chỉ tiếp nhận đơn hàng của Huy Quang thôi.” Úc Tưởng trả lời.
Mẹ Cao: “Chẳng trách sao cháu có thể tán dóc trên trời dưới đất với Học Huy. Thì ra là hoạt động của Huy Quang sao?”
Úc Tưởng gật đầu.
Rốt cuộc Cao Học Huy đã tìm được cơ hội nói chêm vào: “Chắc cô không biết đâu nhỉ? Vị trí của mẹ tôi ở Huy Quang còn cao hơn tôi nữa. Tôi chỉ là giám đốc trên danh nghĩa thôi, còn mẹ tôi mới là chủ tịch đứng đầu công ty.”
Úc Tưởng ngẩng đầu hỏi mẹ Cao: “Bác họ gì ạ?”
Mẹ Cao: “Họ Tạ.”
Úc Tưởng gật đầu: “Vâng, vậy thì là tổng giám đốc Tạ.”
Mẹ Cao nhếch miệng cười: “Ừm.”
Từ sau khi bà ấy và ba của Cao Học Huy không còn tình cảm với nhau nữa, thì xưng hô bà Cao này nghe rất không lọt tai.
Có người muốn làm bà Cao, cũng có người không thấy hiếm lạ gì.
Úc Tưởng đặt cái thìa xuống, khẽ nấc một tiếng, trong miệng còn mang theo mùi sữa.
Cô thấp giọng nói: “Giám đốc Tang cũng hỏi tên cháu rồi, vậy cháu có thể hỏi tên giám đốc Tang được không?”
Cô lại bắt đầu hỏi ngược lại.
“Bà ấy tên là Tang Tâm Lan, bác tên là Tạ Xảo Hoa.” Mẹ của Cao Học Huy, tổng giám đốc Tạ nhanh chóng tiếp lời: “Tên của bà ấy rất khó viết.”
Bên này mới nói tới đây thì cửa phòng đã bị gõ vang lên.
Trữ Lễ Hàn đi đến. Anh nhìn mọi người xung quanh một vòng rồi mới hỏi: “Mọi người trò chuyện xong rồi chứ?”
“Cũng nói chuyện được một lúc rồi, cậu cả Trữ tới đón người sao?” Tạ Xảo Hoa cười nói.
Trữ Lễ Hàn gật đầu.
“Cô Úc có chơi mạt chược không? Không thì chúng ta cùng nhau chơi mạt chược đi?” Tạ Xảo Hoa chủ động hỏi.
Úc Tưởng xua tay: “Không được đâu. Cháu rất keo kiệt, không thể bị thua được.”
Cao Học Huy chen lời: “Đúng vậy. Cô ấy cũng chỉ hợp chơi với tay thối như con thôi...”
Tạ Xảo Hoa tiếc nuối nói: “Thôi được rồi, vậy mấy người trẻ tuổi tụi con tự chơi đi.”
Úc Tưởng uống sạch nước ép nho, không lãng phí một chút nào. Sau đó mới đứng dậy đi tới bên cạnh Trữ Lễ Hàn, cùng anh đi ra cửa.
“Sao rồi?” Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng: “Mẹ anh thật là xinh đẹp.”
Trữ Lễ Hàn: “...?”
Úc Tưởng: “Rất mạnh mẽ, cũng rất dịu dàng, tính cách tốt lắm, cũng khá là dễ nói chuyện, mà ra tay cũng vô cùng hào phóng...”
Trữ Lễ Hàn: “...?”
Nhưng chẳng bao lâu sau Trữ Lễ Hàn đã xua tan nghi hoặc trong lòng.
Có lẽ mỗi người trong mắt Úc Tưởng đều là không giống nhau.
Đối với người khác, Trữ Sơn là người nắm quyền Trữ thị có quyền có thế, không thể từ chối.
Mà đối với Úc Tưởng lại là túi tiền có nhiều công dụng khác.
Mà đối với những người khác, mẹ anh là một người độc tài lạnh lùng vô tình, thậm chí có chút điên cuồng.
Nhưng đối với Úc Tưởng mà nói, là một người đẹp mạnh mẽ lại dịu dàng.
Ánh sáng trong mắt Trữ Lễ Hàn khẽ xao động.
Vậy đối với với Úc Tưởng thì anh là dạng người gì?
“A, em quên trả áo lại rồi.” Úc Tưởng đột nhiên khựng lại bước chân.
Trữ Lễ Hàn rũ mắt. Tầm nhìn dừng trên chiếc áo khoác dài kiểu nữ khoác bên ngoài quần áo của Úc Tưởng.
Một chiếc áo khoác màu tím nhạt.
Trữ Lễ Hàn rất nhanh đã đoán ra được: “Của mẹ anh à?”
Úc Tưởng gật đầu: “Cho nên mới nói giám đốc Tang thật là khách sáo. Em nói lạnh, bà ấy lập tức bảo trợ lý đưa cho em.”
Trữ Lễ Hàn dừng lại bước chân, xoay người lại.
Anh duỗi tay gom chiếc áo khoác dài trên người Úc Tưởng lại. Còn cúi đầu cài một chiếc cúc áo cho cô, rồi nói: “Em không cần trả lại, cứ giữ đi.”
Chỉ một thoáng đã khiến Úc Tưởng nhớ tới cảnh tượng lúc anh giúp cô mang giày.
Cậu cả Trữ như vậy thật sự quá quyến rũ.
Úc Tưởng khẽ l.i.ế.m đôi môi hơi khô khốc của mình.
Rõ ràng vừa rồi mới vừa uống nước ép nho xong, tại sao mới đó đã cảm thấy khát khô rồi chứ? Úc Tưởng thầm nghĩ.
Cánh tay Trữ Lễ Hàn giơ lên càng cao một ít để chỉnh lại mái tóc cho Úc Tưởng, sau đó đặt lên phía sau cổ cô như là đang cảm nhận thử xem cô còn lạnh hay không.
Ngay sau đó.
Anh đè lại phía sau cổ cô, cúi người hôn lên đôi môi cô.
Nụ hôn này cũng không kéo dài quá lâu.
Vừa hôn đã rời đi.
Như là muốn dựa vào nụ hôn này để đè nén ham muốn đang gào thét trong lòng anh.
Trữ Lễ Hàn hạ thấp giọng nói: “Bà ấy rất thích em.”
Không có ai là có thể không thích Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn nhìn cô, thầm nghĩ.
Úc Tưởng bị hôn đến nỗi tim đập nhanh liên tục.
Nào nào.
Trái tim người mang thai mà không thể tĩnh lặng như nước được sao?
Úc Tưởng ngước mắt hỏi: “Ngọt không?”
Cổ họng Trữ Lễ Hàn trở nên căng chặt. Ngọt. Rất ngọt.
Úc Tưởng: “À, ban nãy em vừa ăn một miếng bánh kem. Ngọt nhỉ?”
Trữ Lễ Hàn: “...”
Cô còn ngọt hơn bánh kem nữa.
Trữ Lễ Hàn nhướng mắt lên. Lúc này mới nhìn về phía sau lưng Úc Tưởng: “Nhìn đủ rồi chứ?”
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng vội vàng quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy Ninh Nhạn và Ninh Ninh vô cùng khiếp sợ đứng nơi đó.
Thậm chí trên vẻ mặt Ninh Nhạn còn lộ chút hoảng hốt, như là gặp phải kích thích nghiêm trọng gì vậy.
“Sao cô Ninh lại thích nghe lén người khác nói chuyện vậy hả?” Úc Tưởng không hề khách sáo mở miệng.
Ây da, bởi vì bây giờ bên cạnh cô có Trữ Lễ Hàn cho nên cô là người có thể hoành hành ngang dọc nhất trong tất cả mọi người có mặt ở đây.
Ninh Nhạn là cố ý tới tìm Úc Tưởng.
Nhưng cô ta không ngờ tới Trữ Lễ Hàn cũng có mặt. Sau đó cô ta lại nhìn thấy một màn như vừa rồi...
Ninh Nhạn bị đả kích vô cùng nghiêm trọng.
Thì ra người như Trữ Lễ Hàn lúc cúi xuống hôn một người khác là như vậy...
Không phải anh chỉ cùng Úc Tưởng diễn trò chọc tức Trữ Sơn thôi sao?
Không phải chỉ là diễn trò thôi sao?
Ninh Nhạn lập tức rơi vào trong tự hoài nghi bản thân.
Cô ta phát hiện bản thân hoàn toàn không thể hiểu được mọi chuyện... Ngay cả mối quan hệ giữa Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng rốt cuộc là thật hay là giả, cô ta cũng không thể suy đoán ra được.
Qua một hồi lâu, Ninh Nhạn vẫn chưa lên tiếng.
Bởi vì cô ta không biết phải giải thích như thế nào ở trước mặt Trữ Lễ Hàn mới là có tác dụng. Mà sẽ không càng khiến Trữ Lễ Hàn thêm tức giận...
Cuối cùng, Ninh Ninh run rẩy mở miệng: “Đàn, đàn chị, chúc, chúc chị và cậu cả Trữ hạnh phúc.”
Những lời này có thể xem như động tới được nội tâm của Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn thản nhiên nói: “Hai người đi đi.”
Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ghì lấy cánh tay Ninh Nhạn đi rồi.
Ninh Ninh vừa đi ra ngoài vừa cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Ai ở trong hoàn cảnh này...
Đều sẽ xấu hổ thôi.
“Em còn muốn ăn cái gì không?” Trữ Lễ Hàn quay đầu hỏi Úc Tưởng.
“Không ăn nữa, em no rồi. Còn ăn nữa sẽ ói ra.” Úc Tưởng không hề suy nghĩ mà buột miệng nói ra.
Sau đó, Trữ Lễ Hàn bỗng dưng im lặng.
Úc Tưởng nhìn anh, thoáng cái cũng im lặng theo.
Haiz, có phải lần trước cô cũng nói bậy nói bạ như thế lúc trên giường không?
Úc Tưởng ho nhẹ một tiếng, vội nói sang chuyện khác: “Đến bao giờ cậu cả Cao mới cắt bánh kem vậy? Quà em chuẩn bị còn nằm trong túi này.”
“Em mua quà cho cậu ta à?” Giọng điệu Trữ Lễ Hàn vô cùng bình tĩnh nhưng một câu hỏi như vậy lại làm cho người ta cảm nhận được có gì đó là lạ.
Úc Tưởng: “Đúng vậy, đi dự tiệc sinh nhật thì phải mua quà sinh nhật chứ?”
Trữ Lễ Hàn: “Em mua cái gì?”
Úc Tưởng thấy dù nói cho anh biết cũng không có sao, vì thế vô cùng thản nhiên nói: “Một chiếc thẻ thành viên online của Thư viện quốc gia.”
Khóe miệng Trữ Lễ Hàn khẽ cong lên, suýt chút đã cười ra thành tiếng.
Úc Tưởng: ?
Nhân vật phản diện vừa rồi là nở nụ cười sao? Là thật sự cười sao?
Trữ Lễ Hàn dẫn cô xuống lầu đợi Cao Học Huy trong chốc lát.
Cao Học Huy đương nhiên sẽ không nán lại trước mặt mẹ anh ta và Tang Tâm Lan quá lâu. Chẳng bao lâu sau đã đi xuống lầu.
“Mau mau, mau cắt bánh kem đi, tôi phải cầu nguyện sang năm đừng có xúi quẩy như vậy nữa.” Cao Học Huy thúc giục nói.
Bên trong sảnh tổ chức tiệc chẳng mấy chốc đã yên tĩnh lại, chỉ còn Cao Học Huy đứng trên sân khấu phát biểu về sinh nhật của mình.
Đợi tới khi diễn thuyết xong, Cao Học Huy thổi ngọn nến cầu nguyện. Cắt một miếng bánh đầu tiên, anh ta dặn người đem lên trên lầu. Miếng thứ hai thì đưa tới bên Trữ Lễ Hàn.
Sau khi chia bánh kem xong, đám bạn bè của cậu ta còn là các gia tộc có qua lại thân thiết với nhà họ Cao bắt đầu đem quà sinh nhật lên tặng.
Mà bên Trữ Lễ Hàn, anh lấy quà từ trong túi xách của Úc Tưởng ra đưa cho Cao Học Huy: “Quà sinh nhật Úc Tưởng muốn tặng cho cậu.”
Cao Học Huy nhận lấy: “Thật là ngượng ngùng, cảm ơn cô Úc nha.” Anh ta ngứa mồm hỏi thêm một câu: “Cậu cả Trữ từng nhận được quà từ cô Úc chưa?”
Cậu cả Trữ: “Cậu mở ra trước đi.”
Cao Học Huy nghe ra được hơi lạnh từ trong giọng điệu của anh tỏa ra, thầm nói chắc không phải quà của tôi là món độc nhất đó chứ? Cao Học Huy càng cảm thấy mừng rỡ hơn. Đương nhiên còn có chút sợ hãi, sợ một lúc nữa Trữ Lễ Hàn sẽ đánh anh ta.
Cao Học Huy mở gói quà ra.
Cao Học Huy: ?
Cao Học Huy: “Đây là cái gì?”
Những vị khách khác cũng sững người lại.
Chỉ có cái này?
Đây là quà sinh nhật sao?
Trữ Lễ Hàn chậm rãi nói: “Tri thức, chính là tài sản quý giá nhất. Món quà này vô cùng phù hợp với cậu cả Cao.”
Cao Học Huy: “...”
Là đang thầm mắng anh ta không được thông minh sao? Đúng là anh ta có chút phá của nhưng anh ta thật sự không được thông minh sao?
Cao Học Huy vô cùng đau khổ nói: “Đúng là rất phù hợp. Nó là món quà đáng giá nhất. Tri thức là quà tặng vô giá!”
Chẳng trách sao cậu cả Trữ không đánh anh ta ngay tại chỗ.
Úc Tưởng: “Đúng là rất quý giá. Thành viên trong mười năm, tốn mất chừng mười ngàn tệ còn tặng thêm 188 ngày nữa.”
Trữ Lễ Hàn: “...”
Mười ngàn tệ.
Nhiều vậy sao?
Giá trị của Cao Học Huy cao như vậy sao?
Cao Học Huy hoảng sợ nhảy dựng lên: “Cái thứ này quý giá đến vậy sao?” Anh ta không có hứng thú với sách vở.
Với anh ta, tiêu tốn dù một xu nào vào những thứ mình không cảm thấy hứng thú đều gọi là quý giá!
“Hay là cậu cả Cao cho tôi đi.” Trữ Lễ Hàn vô cùng bình tĩnh vươn tay.
Một khi có người tranh giành thì thứ này lập tức trở nên có giá trị hơn.
Cao Học Huy đầu đá nói: “Không không không, tôi thấy nó rất có ích. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu hăng hái học tập, tranh thủ mười năm sau vận dụng tri thức kinh doanh phong phú của mình lật đổ ba tôi, để trở thành người nắm quyền mới của Cao thị!”
Trữ Lễ Hàn: “...”
Cũng không có gì.
Lúc này Trữ Lễ Hàn cũng không cảm thấy ganh tị.
Chỉ là ý định g.i.ế.c người chợt nhen nhóm lên mà thôi.