Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:40
Lượt xem: 108
Có thể nói rằng, một nhân vật phản diện xuất chúng và cool ngầu như anh, lại còn có được điều kiện và xuất thân ưu việt như vậy. Cơ thể của Trữ Lễ Hàn cũng cực kỳ khỏe mạnh và tráng kiện, dáng người cũng quá tuyệt. Trời đất ơi, không được. Úc Tưởng phải loại bỏ mấy từ này ra khỏi đầu mình... Tóm lại, nếu Trữ Lễ Hàn muốn có con thì anh thực sự có thể có rất nhiều con, phải không nhỉ?
Mạch suy nghĩ của Úc Tưởng nhẹ nhàng phiêu dạt lung tung.
Trữ Lễ Hàn không ngờ cô lại giữ im lặng.
Anh vân vê cuốn sổ hộ khẩu rồi khẽ hỏi: “Em muốn kết hôn à?”
Úc Tưởng đáp: “Tôi chỉ muốn hỏi thử một chút thôi…”
Trữ Lễ Hàn: …
Hệ thống: ?
Dường như nó đã nhìn thấy một chút thất vọng trên khuôn mặt của nhân vật trùm cuối? Tại sao lại thế?
Úc Tưởng vừa cười vừa nói: “Hôn nhân là một chuyện vô cùng thiêng liêng và trọng đại, không thể làm bừa được đâu.”
Tuy rằng cô cũng là một người rất càn quấy nhưng Úc Tưởng lại cho rằng cậu cả Trữ là người tốt.
Úc Tưởng thật lòng thật dạ nghĩ như vậy.
Sau khi thế giới này đã trở nên chân thực với cô, anh không còn đơn thuần là một nhân vật trùm phản diện trong nguyên tác nữa.
Anh chính là Trữ Lễ Hàn mà cô quen biết.
Cũng chính vì điều này mà Úc Tưởng càng không thể làm chuyện bậy bạ. Chỉ cần đổi thành người khác thì cô nhất định sẽ nằm yên một chỗ mà chẳng lo nghĩ gì, khi ly hôn còn vui vẻ chia cho người ta một nửa tài sản.
“Tôi hiểu rồi.” Sự thâm trầm và kín đáo trong đáy mắt Trữ Lễ Hàn đã biến mất.
“Hơn nữa, cậu cả Trữ cũng không cần giúp tôi giữ gìn thanh danh đâu. Chưa bàn tới việc tôi và bọn họ hoàn toàn chẳng có quan hệ gì cả, cho dù có liên quan tới nhau thì sao nào? Khi tôi chẳng cần giữ mình trong sạch hay tuân thủ đạo đức thì không ai có thể sử dụng xiềng xích để trói buộc tôi cả.” Úc Tưởng nhún vai nói một cách hờ hững.
Bây giờ cô đã bắt đầu yêu thích thế giới này rồi.
Có lẽ là vì nơi này đan xen giữa thực và ảo nên Úc Tưởng có thể làm tất cả những gì mình mong muốn ở kiếp trước mà không hề phải mang bất kì gánh nặng gì, lại còn đạt được niềm sung sướng và hạnh phúc thực sự.
“Chỉ có điều, cậu cả Trữ có cảm thấy phiền phức không? Khi những người khác bàn tán về tôi thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ thảo luận về cậu cả Trữ đấy.” Úc Tưởng hỏi Trữ Lễ Hàn.
“Phiền phức cái gì? Hầu hết mọi người luôn sử dụng kiến thức hạn hẹp của mình để đánh giá và bình phẩm người khác một cách tùy tiện. Tôi cần phải quan tâm đến bọn họ sao?” Giọng điệu của Trữ Lễ Hàn vô cùng kiêu kì, hời hợt.
Những gì người khác nói không bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của Trữ Lễ Hàn.
Anh chỉ muốn một mình chiếm hữu Úc Tưởng vì tình cảm kín đáo và ích kỉ của mình.
Vẻ mặt của Úc Tưởng đầy hứng thú. Cô gật đầu rồi đáp: “Đúng vậy. Thì ra tôi và cậu cả Trữ đều có suy nghĩ giống nhau. Khi tôi để tâm đến ý kiến hay thái độ của người khác, mong đợi được người khác khen ngợi và yêu thích thì tôi phải giao cho đối phương những quyền lợi đã được thiết lập. Nếu đối phương nói cái nào tốt thì tôi nhất định cũng phải trở thành cái đó. Chỉ cần người nọ mong muốn thì kẻ đó có thể lợi dụng những quy tắc mà mình đặt ra để tìm cách g.i.ế.c tôi…”
Trữ Lễ Hàn lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ và tỏa sáng của cô, không hề lên tiếng nữa.
Chỉ có điều, ý nghĩ muốn chiếm hữu Úc Tưởng lại càng sâu sắc hơn một chút.
“Vì vậy… Chúng ta vẫn nên gài bẫy chủ tịch Trữ đến cùng đi.” Úc Tưởng mím môi rồi nhẹ nhàng cười rộ lên: “Nếu không gài bẫy ông ta thì chúng ta đã phí công lừa gạt rồi nhỉ? Anh nói xem có đúng không.”
Nếu làm vậy thì chẳng phải cô thì có thể lừa tiền, còn anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hay sao?
Cái này gọi là gì nhỉ?
Cái này gọi là song kiếm hợp bích, ăn khớp với nhau, có đúng không?
Trữ Lễ Hàn nhìn Úc Tưởng chăm chú với vẻ mặt chân thành như thể anh muốn cất giấu cô vào trong đôi mắt mình.
Anh đáp: “Ừm.”
Đầu bên kia, Trữ Sơn lên xe rồi trầm giọng hỏi: “Tiểu Viễn, con hãy nói thật cho ba biết, mối quan hệ giữa con và Úc Tưởng… Hay là, đứa bé kia có thể là của con?”
Lăng Sâm Viễn không phủ nhận câu hỏi này.
Tại sao anh ta phải phủ nhận nó chứ?
Lăng Sâm Viễn muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ và xoắn xuýt của Trữ Sơn.
Hai ba con nhìn nhau khoảng nửa phút, cuối cùng Lăng Sâm Viễn vẫn là người lên tiếng trước. Anh ta nói: “Tôi muốn kết hôn với Úc Tưởng.”
Lời này vừa dứt thì Trữ Sơn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Bây giờ, ông ta hy vọng hơn bất kỳ ai khác rằng: Đứa bé là con của Trữ Lễ Hàn hoặc là Lăng Sâm Viễn. Cho dù nó không phải là con của một trong hai người này thì ông ta cũng phải khiến điều này thành sự thật. Ít nhất thì ông ta muốn mọi người đều nghĩ rằng: Đó là cháu trai của Trữ Sơn.
Bằng cách này, ông ta mới có thể nắm được một cọng rơm cuối cùng. Sau đó, Trữ Sơn hoàn toàn có thể kiểm soát hai đứa con trai của mình thông qua đứa bé này.
Sau một lúc lâu, Trữ Sơn mới nặng nề thở dài rồi nói: “Ba sẽ giúp con. Tốt nhất thì đứa bé này nên là con của anh cả con. Như vậy thì nó sẽ có đứa bé, còn con thì có Úc Tưởng.”
Khóe môi của Lăng Sâm Viễn cong lên, kìm nén biểu cảm chế giễu rồi trả lời: “Được thôi.” Anh ta hỏi: “Nhưng mà lúc trước, ba đã đưa tiền và nhà cho Úc Tưởng rồi…”
Vừa nhắc đến điều này thì huyết áp của Trữ Sơn lại bất ngờ tăng lên một chút. Nhưng ông ta vẫn cố gắng hết sức để đóng vai một người ba hiền hậu hết lòng hết dạ vì con cái. Trữ Sơn lên tiếng: “Thôi bỏ đi. Xem như đó là một món quà gặp mặt mà ba tặng trước cho con dâu của mình vậy.”
Lăng Sâm Viễn vẫn còn nhớ rõ những lời Úc Tưởng từng nói: Anh ta vẫn chưa phối hợp hết sức với Trữ Lễ Hàn.
Vậy thì bây giờ, tôi sẽ hợp tác với anh nhiều hơn một chút.
Ý nghĩ trong đầu Lăng Sâm Viễn xoay chuyển.
“Còn món quà cho đứa bé thì sao?” Lăng Sâm Viễn hỏi.
Trữ Sơn: “...”
Chết tiệt! Đứa bé có phải là con của con hay không? Sao con lại tích cực như thế hả?
Trữ Sơn nuốt một ngụm m.á.u cũ xuống, sau đó đáp: “Đúng là ba nên chuẩn bị một ít quà tặng cho nó.”
Trữ Sơn đã nói xong câu đó nhưng Lăng Sâm Viễn vẫn cảm thấy ông ta thật chướng mắt.
Suy nghĩ của Lăng Sâm Viễn thoáng chốc trở nên m.ô.n.g lung, sau đó anh ta lại nghĩ đến mẹ mình.
“Ba làm vậy thì chắc hẳn con đã vui vẻ rồi chứ?” Trữ Sơn bất đắc dĩ hỏi: “Ba thật sự chỉ mong các con được hạnh phúc mà thôi.”
Lăng Sâm Viễn ngước mắt lên rồi tiếp lời: “Tôi đang nghĩ tới trong suốt thời gian mang thai, mẹ tôi đã trải qua như thế nào.”
Những lời này lập tức đánh vào sự chột dạ ở trong lòng Trữ Sơn.
Có lẽ là do tuổi tác ông ta đã cao. Nếu không có những bức ảnh đặt trên bàn làm việc thì thi thoảng, Trữ Sơn cũng chẳng thể nhớ ra hình dáng của người phụ nữ mà mình từng yêu thương. Trong tâm trí ông ta, bóng dáng của bà ấy càng lúc càng trở nên diễm lệ và trở thành một ấn tượng đẹp đẽ, như một dấu ấn.
Bà ấy đã qua đời rất nhiều năm rồi.
Trữ Sơn cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng ông ta cũng biết rằng mình không thể nào bù đắp được. Cho dù Trữ Sơn có cho Lăng Sâm Viễn nhiều thứ đến đâu thì cũng vô ích. Dựa vào thái độ của Lăng Sâm Viễn ngày hôm nay là có thể thấy được điều này.
... Chi bằng Trữ Sơn nên đối xử với Úc Tưởng tốt hơn một chút.
Ông ta phải cho Lăng Sâm Viễn biết rằng, nếu như lúc trước hai mẹ con họ ở bên cạnh mình thì ông ta cũng sẽ đối xử với họ y hệt như thế.
Trữ Sơn đã nói là làm: “Thư ký Lưu, cậu hãy tìm một đội ngũ y tế riêng cho cô Úc đi, nhất định phải đảm bảo sức khỏe cho cô Úc. Còn vệ sĩ nữa, vệ sĩ cũng không được thiếu. Chẳng phải Greyley đến từ nước Anh vừa mới đến ở trung tâm thương mại Toàn Á sao? Cậu hãy đi truyền đạt ý kiến của tôi, yêu cầu Lương Quán thảo luận với tổng giám đốc Ngô của trung tâm thương mại Toàn Á về việc chuyển nhượng đi.”
Lương Quán là một cấp dưới trung thành, cực kì thân cận của Trữ Sơn.
Trữ Sơn vừa dứt lời thì đã nhìn Lăng Sâm Viễn bằng ánh mắt đong đầy trìu mến: “Con không biết đó thôi. Khi mẹ của anh cả con đang bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài thì nước ối đột nhiên bị vỡ, sau đó anh cả của con đã được sinh ra ở một bệnh viện nước ngoài, mấy tháng sau ba vẫn chưa nhìn thấy mặt mũi thằng bé. Con lại càng chưa bao giờ ở bên cạnh ba. Ba thực sự rất muốn quay về quá khứ… Quay ngược thời gian để tham gia vào quá trình mẹ con mang thai, sinh con ra và nuôi con lớn khôn. Nhưng đáng tiếc là dòng thời gian chẳng thể nào chảy ngược... Nếu như hiện giờ có chuyện gì mà ba làm không tốt, con hãy nói cho ba biết. Nếu con thích Úc Tưởng thì ba sẽ đối xử tốt với con bé.”
Bản thân Trữ Sơn cũng tự cảm thấy bùi ngùi, xúc động khi nghe thấy những lời mình vừa thốt ra.
Huống chi là một người thiếu thốn tình thương của ba trong suốt nhiều năm qua như Lăng Sâm Viễn chứ? Trữ Sơn thầm nghĩ.
Sau đó, ông ta dần dần bình tĩnh lại.
Đứa bé này xuất hiện thật đúng lúc.
Có thể nó sẽ trở thành một bước ngoặt lớn...
Lăng Sâm Viễn chìm vào im lặng.
Trong thời khắc này, so với Trữ Sơn, anh ta càng muốn được mặt đối mặt với Úc Tưởng hơn. Cho dù vài ba câu nói của cô có thể chọc Lăng Sâm Viễn tức c.h.ế.t nhưng Úc Tưởng cũng chẳng khiến anh ta cảm thấy ghê tởm như giờ phút này.
Cả ba lẫn con đều ôm trong lòng những suy nghĩ riêng.
Xe chầm chậm chạy ra tuyến đường lớn.
Cuối cùng, kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy Trữ Sơn đã bị gãy xương mức độ nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-87.html.]
Sau khi nghe xong, biểu cảm của ông ta suýt chút nữa đã rạn nứt.
Nhưng Trữ Sơn còn có thể làm gì khác?
Ông ta chỉ có thể tiếp tục nhập viện, sau đó nhờ thư ký Lưu nói với Hề Đình rằng: Tuyệt đối đừng đi tìm tổng giám đốc Tang.
Mẹ của Trữ Lễ Hàn thực sự là một người điên đấy…
Ngộ nhỡ bà g.i.ế.c Úc Tưởng thì phải làm sao bây giờ? Trong tay ông ta đã chẳng còn lợi thế gì rồi.
Thư ký Lưu nghe xong thì cảm thấy cạn lời.
Tại sao suy nghĩ của chủ tịch Trữ luôn thay đổi xoành xoạch như thế hả? Nếu xảy ra vấn đề thì ông ta cứ đổ lỗi cho thư ký Lưu.
Nhưng thư ký Lưu cũng không còn cách nào khác.
Vì vậy, cậu ấy chỉ có thể thành thật gọi điện thoại với vẻ mặt buồn rười rượi như đưa đám. Thư ký Lưu hy vọng rằng lần này, Hề Đình sẽ không cúp điện thoại của mình một cách ngỗ ngược nữa.
Bây giờ, Hề Đình đang gõ cửa phòng của Úc Tưởng.
Anh ta cảm thấy vô cùng ân hận.
Hề Đình đã không thể lựa chọn một thời cơ thích hợp để tạo ra tình huống “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn*”.
*Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn: Theo đuổi một lợi ích nhỏ trong khi bỏ qua một mối nguy hiểm tiềm tàng lớn hơn, chỉ mải mê cái lợi trước mắt mà quên họa sau lưng.
Cánh cửa mở ra, khuôn mặt của Dư Đồng thò ra ngoài. Cô ấy nhìn Hề Đình rồi nói: “Thật xin lỗi, cô Úc đang bận. Nếu có chuyện gì thì mời anh đợi lát nữa hẵng tới.”
Hề Đình lại càng cảm thấy tiếc nuối hơn.
Anh ta đành phải bế con mèo trở về, vừa đi vừa nghĩ rằng: Không phải vừa rồi tất cả mọi người đều đã rời đi rồi sao? Ai còn ở lại thế?... Là cậu cả Trữ, Trữ Lễ Hàn hả?
Chưa đi được mấy bước thì Hề Đình đã nhận được một cuộc điện thoại từ thư ký Lưu.
Thư ký Lưu cảm thấy rất khó mở lời. Lúc thì thế này, lúc thì thế kia, Trữ Sơn đang đùa giỡn người ta như chọc khỉ đấy à?
“Thật ngại quá, anh Hề. Chủ tịch Trữ nhờ tôi chuyển lời với anh rằng: Anh không cần gặp tổng giám đốc Tang và cũng chẳng cần theo đuổi cô Úc nữa. Anh không cần phải làm bất cứ việc gì cả. Những gì chủ tịch Trữ đã hứa với anh sẽ được giao vào tay anh trong vòng ít ngày nữa thôi…”
Hề Đình cau mày thật chặt rồi ngắt lời thư ký Lưu: “Anh nói bắt đầu thì phải bắt đầu, nói dừng lại thì tôi phải lập tức dừng lại hả?”
Sau đó, anh ta lại cúp điện thoại của thư ký Lưu.
Thư ký Lưu: “...”
Mẹ nó! Hoàn hoàn không có cách nào liên lạc được.
Hề Đình quay đầu lại rồi nhìn thoáng qua căn biệt thự phía sau: “Đã đăng ký lớp học đào tạo đầu bếp rồi, bây giờ anh lại bảo tôi không cần làm gì nữa hả? Xàm xí!”
Trong biệt thự.
Úc Tưởng liếc nhìn về phía Dư Đồng đang đóng cửa lại nhưng cô cũng không hỏi người tới là ai.
Dù sao thì cô cũng chẳng quan tâm nên điều đó không có gì quan trọng.
Úc Tưởng nói: “Phiền cậu cả theo tôi lên lầu.”
Mí mắt lạnh lùng của Trữ Lễ Hàn giật giật. Anh bèn đứng lên.
Đó chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, thế nhưng mỗi khi bước chân của anh giẫm xuống đất, cơ bắp trên người cậu cả Trữ lại càng căng chặt hơn một chút.
Họ đi một mạch lên tầng hai rồi vào phòng.
Úc Tưởng trở tay để đóng cửa lại, sau đó xoay người.
Hình như sự thân mật lúc trước đã trở lại vào thời điểm này.
Sau đó, Úc Tưởng ngẫm nghĩ một thoáng: Hay là cô cứ hỏi về những thắc mắc của mình nhỉ?
Trước đây, Úc Tưởng cảm thấy: Nếu nghe thêm vài câu liên quan tới chuyện trong nhà cậu cả Trữ thì cũng coi như đã phá vỡ ranh giới về cảm giác đúng mực. Điều này có thể khiến cô đánh mất cơ hội hưởng thụ lợi ích từ cậu cả Trữ một cách miễn phí.
Nhưng bây giờ... Cô đang mang thai đứa bé này, tựa như đang lái máy ủi đất của hãng Duang Duang để san bằng toàn bộ cảm giác về giới hạn của người ta.
Thế thì không còn gì để bàn luận nữa.
Úc Tưởng thoải mái mở lời: “Thật ra tôi vô cùng tò mò, tại sao sự chú ý của chủ tịch Trữ chỉ quẩn quanh anh và Lăng Sâm Viễn thế? Tôi tưởng rằng ông ta còn có những đứa con ngoài giá thú khác nữa. Hoặc là...”
Cô gọi anh lên lầu chỉ để hỏi điều này thôi sao?
Trữ Lễ Hàn: “...”
Nhưng anh cũng không cảm thấy mình bị xúc phạm. Ngược lại, khuôn mặt của Trữ Lễ Hàn nhanh chóng trở nên dịu dàng và ôn hòa hơn.
Anh trả lời một cách hết sức bình thản: “Hoặc là, bây giờ ông ta cũng có thể sinh thêm vài đứa con nữa để đào tạo một đứa bé hợp ý ông ta ngay từ đầu, đúng không?”
Úc Tưởng gật đầu rồi hỏi tiếp: “Có phải là vì làm vậy sẽ chọc giận những người bên chỗ mẹ anh không?”
Trữ Lễ Hàn thản nhiên trả lời: “Nếu lo sợ chuyện này thì ông ta đã không đưa đứa con riêng của mình vào Trữ thị rồi.”
Đúng vậy. Úc Tưởng thầm nói câu này.
Đó là lý do khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thực ra Úc Tưởng hỏi thêm vài câu cũng chẳng có ý đồ nào khác. Chỉ vì sau này, chắc chắn cô còn phải tiếp tục đối phó với Trữ Sơn.
“Năm tôi mười tuổi, vào một đêm khuya, mẹ tôi đã trở về biệt thự của Trữ thị. Bà ấy đánh thức tôi dậy rồi bảo tôi đừng lo lắng, sau này Trữ Sơn sẽ chỉ có mình tôi là con trai mà thôi. Tôi đã hỏi nguyên nhân nhưng bà ấy không nói gì cả. Sau đó, tôi cũng chẳng bao giờ hỏi về vấn đề này nữa. Đó là bí mật của mẹ tôi. Bà ấy có quyền không cho người khác biết những bí mật này.” Trữ Lễ Hàn kể lại với dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Móa nó chứ!
Úc Tưởng ngây người.
Có thể suy ra được một lượng thông tin rất lớn từ mấy câu nói trên...
Tại sao mẹ của Trữ Lễ Hàn lại chắc chắn như vậy? Nhất định bà ấy đã dùng cách nào đó khiến cho Trữ Sơn không thể sinh thêm con được nữa. Vả lại, phương pháp này cần phải trực tiếp hoàn thành chỉ bằng một bước sao cho thích hợp, dứt khoát, không thể nào có khả năng xoay chuyển được.
Đứa con riêng Lăng Sâm Viễn chỉ là một sự tồn tại ngoài ý muốn. Bởi vì khi đó, ngay cả Trữ Sơn cũng chẳng biết mình có một đứa con ngoài giá thú đang thất lạc ở bên ngoài.
Vì vậy, không phải Trữ Sơn không dám có nhiều con mà là vì ông ta không thể.
Cho nên Trữ Sơn không thể không dẫn theo đứa con riêng bên cạnh mình.
Đó mới là lý do tại sao ông ta lại cố chấp như vậy.
Vì theo quan điểm của Trữ Sơn, ông ta cũng chỉ có hai người con trai này mà thôi.
Vậy tại sao ông ta lại khóc rống lên?
Có lẽ đối với Trữ Sơn, đứa con trong bụng Úc Tưởng cũng chính là người nối dõi tông đường của nhà họ Trữ. Nếu nó không phải là đứa bé của nhà họ Trữ thì ông ta có thể không bực tức được à?
Vậy thì cứ khiến Trữ Sơn tức tối thêm nữa đi.
Mạch suy nghĩ của Úc Tưởng lại xoay chuyển.
Mẹ của cậu cả Trữ quả nhiên đỉnh của chóp!
Khi đó, cậu cả Trữ có thể bình tĩnh tiếp nhận thông tin này khi mới mười tuổi mà thôi - điều này cũng thật ngầu...
Có phải vì từ thuở nhỏ, anh đã biết rõ rằng ba mẹ mình cũng chẳng yêu nhau hay không?
Đôi mắt của Úc Tưởng chớp chớp vài lần, cuối cùng dừng lại trên người Trữ Lễ Hàn.
Sau khi Trữ Lễ Hàn vào cửa, anh đã đứng ở nơi khuất sáng kia. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng từ phía sau lưng anh. Khuôn mặt của Trữ Lễ Hàn như đang rơi vào một mảng không gian u tối, xé bỏ dáng vẻ kiêu ngạo và cao quý. Lớp áo ngoài chỉnh tề và bảnh bao bộc lộ sự lạnh lùng ẩn sâu trong anh.
Khi Úc Tưởng đọc tiểu thuyết gốc, góc nhìn hoàn toàn tập trung vào nam, nữ chính.
Ai lại đi suy xét về việc: Tại sao nhân vật trùm phản diện lại là trùm cuối đâu chứ?
Độc giả chỉ cần biết: Trữ Lễ Hàn cũng đủ xuất sắc và tàn nhẫn để đứng ở phe đối lập với nam chính cùng nữ chính – thế là được rồi.
Ánh mắt của Úc Tưởng khẽ động đậy. Sau đó, cô nghe thấy Trữ Lễ Hàn hỏi mình bằng giọng điệu trầm thấp: “Em còn muốn hỏi gì nữa không?”
Nhân vật trùm phản diện đứng ở chỗ ngược sáng. Khi nói chuyện với cô, giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa dễ nghe như thể đã được lò sưởi sưởi ấm. Trong chất giọng đó còn ẩn chứa một sự dịu dàng không dễ nhận ra.
Khi ý nghĩ này lướt qua trong đầu Úc Tưởng, cô đã cảm thấy thật sự rất kỳ diệu.