Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:31
Lượt xem: 116
[Sau đó cậu cả Trữ còn xuất hiện không? Tôi không xem nữa đâu.]
[Còn có mà! Đừng có mà đi!]
Gần bốn mươi phút sau, Trữ Lễ Hàn trở về.
Quần áo của người đàn ông vẫn chỉnh tề như lúc trước, nhưng mà... Trong hình ảnh full HD, cực kì sắc nét thì...
[Tại sao vai áo của cậu cả Trữ lại bị nhăn lại rồi?]
[+1 Ban nãy vẫn chưa bị nhăn.]
[Cái đó, mọi người có thấy không, miệng của cậu cả Trữ cũng hơi đỏ lên thì phải?]
[?]
Cư dân mạng rất hăng hái giống như Holmes, bọn họ bắt đầu đoán xem anh đã đi đến đâu.
Có người nói có thể anh vừa đi khóa môi về.
Vậy thì anh hôn môi ai cơ chứ? Úc Tưởng đang ở đó đúng không? Hay là một người phụ nữ khác?
Trong phút chốc mọi người cũng quên chuyện vừa bàn tán trên tài khoản weibo của Úc Tưởng rồi.
Trong lúc này, cuối cùng Úc Tưởng cũng đến tòa nhà Nguy Thịnh rồi.
Chỉ một lát thôi cô đã thu được không ít dự án trò chơi rồi nên trên đường đi cô luôn cúi đầu đọc email, quả nhiên đã có một số nhà chế tác trò nhỏ tìm tới cửa và thực sự có những trò chơi thích hợp với cô, cô nhanh chóng kết bạn wechat với người đó.
Dù sao nhiều người không có kinh phí nên cô có mạnh miệng nói thì họ cũng phải thử trước một chút, họ không muốn bỏ lỡ mất một cơ hội như thế.
Chắc là do họ phải cúi đầu khá lâu rồi?
Úc Tưởng vừa xuống xe thì cảm thấy hơi choáng váng, hơn nữa cô còn cảm thấy buồn nôn nữa.
Cô bước vào cửa, cô còn chưa kịp hỏi thăm lễ tân thì lễ tân đã bưng trà đến chỗ cô rồi.
"Chào cô, cô đang chờ thư ký Vương phải không ạ?" Đối phương hỏi.
Úc Tưởng gật đầu nhận lấy cốc trà, trong lòng thầm nghĩ đúng là thân thiện thật đấy.
Thư ký Vương nhanh chóng đi thang máy xuống đón cô.
Vì đường đi không bị kẹt xe nên lái xe lái rất nhanh nên Úc Tưởng đến sớm hơn vài phút, thư ký Vương thầm cảm thấy may mắn vì anh ấy bảo trợ lý Lâm gọi anh ấy trước hai mươi phút.
"Cậu chủ vẫn còn đang họp, để tôi đi gọi cậu chủ hay là..."
"Không có chuyện gì đâu, không vội." Úc Tưởng nhíu mày lại, cô cảm thấy bụng không thoải mái cho lắm.
"Có phòng nào để ngồi nghỉ ngơi không, tôi đến đó ngồi một lúc là được." Úc Tưởng nói.
Thư ký Vương thầm nghĩ làm sao dám để cô đến phòng trà nước chứ, nhỡ có ai đến bỏ thuốc thì cái mạng của tôi cũng coi như xong rồi đúng không?
Thư ký Vương chỉ đành mời người vào trong văn phòng của anh ấy ngồi.
Phòng làm việc của anh ấy có một mặt tường bằng kính trong suốt, đối diện chính là cửa văn phòng cậu cả Trữ.
Trợ lý Lâm e dè gõ cửa bước vào, mang đến cho Úc Tưởng một cốc nước ấm mới, sau đó cậu ta không kìm lòng mà nhìn Úc Tưởng nhiều hơn một chút.
Đây là...Cô Úc…Trong tin đồn!
Bọn họ chưa từng gặp Úc Tưởng ngoài đời nhưng mà bọn họ cũng hóng hớt không ít chuyện trên hotsearch mà.
Bên này Úc Tưởng ngồi thẳng lên trên ghế dựa của thư ký Vương, cô cúi đầu uống một ngụm nước sau đó lại liếc nhìn xung quanh thì nhìn thấy vài cuốn sách trên bàn thư ký Vương.
[Hướng dẫn điều dưỡng sau sinh], [Tâm lý trong thời gian mang thai],…bìa sách vô cùng rực rỡ không hợp với căn phòng này một chút nào.
Úc Tưởng ngẩng đầu lên nhìn thư ký Vương nói: "Chúc mừng nhé, thư ký Vương sắp được làm ba à?"
Thư ký Vương nói thầm làm gì đến phiên tôi chứ?
Anh ấy vội vàng nói: "Lần trước cậu cả Trữ bảo tôi mua những cuốn sách này."
Úc Tưởng ngẩn người sau đó hỏi lần trước là lúc nào?
Thư ký Vương: "Thì, thì lần trước... cô và cậu cả Trữ ngồi trực thăng trở về từ hoang đảo đó, lúc đó cậu cả bảo tôi đi mua."
Úc Tưởng nhướng mày.
À, cô nghĩ đến cái lần ở biệt thự nhà họ Trữ đó, anh cố ý làm theo thực đơn của phụ nữ mang thai không cho cô ăn cua cũng chẳng cho cô ăn tôm, làm cho cô thèm đến mức nước dãi chảy ròng ròng.
Hay thật đấy... sau này lúc nào anh tức giận thì anh sẽ lấy cuốn sách này đến trừng trị cái miệng của cô có đúng không?
Nhưng mà sau này... sao lại không sử dụng đến nó nữa?
Bởi vì sau này hai người bọn họ lại lên giường rồi hả?
Úc Tưởng chép miệng một cái rồi tiện tay cầm một quyển lên lật đi lật lại, sau đó cô cũng bỏ qua luôn.
Nhưng làm vậy lại đánh lừa thư ký Vương thật.
Anh ấy thầm nghĩ hai người họ có phải sẽ nhanh chóng tiến triển và đang bắt đầu chuẩn bị cho việc mang thai có đúng không?
"Được rồi, anh đi làm việc của anh đi, tôi ngồi ở đây chờ là được." Úc Tưởng nói.
Bây giờ thư ký Vương mới lui ra ngoài, anh ấy bảo trợ lý Lâm mang một ít đồ ăn vặt và hoa quả qua đó.
Úc Tưởng ngồi xuống nhưng cũng không hề rảnh rỗi vì người phụ trách bên quỹ từ thiện đã nhanh chóng gọi cho cô.
Người kia hỏi: "Cô muốn thành lập một dự án như thế nào?"
Úc Tưởng đã nhìn thấy dự án đó trên mạng từ lâu rồi, cái gì mà quyên góp gửi cho những cô bé vùng cao, dùng để giúp những chàng trai trẻ vùng núi thực hiện ước mơ.
Thật ra thì cũng không cần phải làm như vậy.
Nhưng mà Úc Tưởng cũng tìm thấy được linh cảm từ những cái tên này.
"Quỹ của những giấc mơ đi." Úc Tưởng nói.
"Cái gì?"
"Đúng vậy, trong khi đã có những người tốt giúp đỡ áo cơm và học phí cho trẻ em vùng cao thì khoản tiền này sẽ dùng để bồi dưỡng năng khiếu cho các cô bé vùng cao."
Có lẽ người ở đầu dây bên kia cũng không nghĩ đến có người sẽ quyên góp kiểu như vậy, người đó im lặng một lúc lâu mới nói: "Có thể có người sẽ nói rằng cô đang làm những việc quá hào nhoáng không có thật, không bằng cứ quyên góp chút áo cơm vẫn tốt hơn."
Úc Tưởng nói với giọng điệu thờ ơ, không quan tâm lắm: "Không sao đâu."
Cô chỉ như vừa phát hiện ra bản thân có rất nhiều tiền và muốn tìm thêm một số việc để làm thôi.
"Hầu hết tất cả số tiền đã được quyên góp đều vì trợ giúp những cô bé vùng cao sống sót và có thể đến trường. Tôi thì có lý tưởng hơn một chút, do sự chênh lệch về nguồn lực giáo dục giữa miền núi và thành phố nên rất nhiều cô bé miền núi có cuộc sống khó khăn học xong và thi vào thành phố thì họ lại phát hiện ra càng nhiều học sinh ưu tú hơn, còn họ chỉ biết đọc sách cùng với hai bàn tay trắng. Thậm chí đến việc đọc sách còn chẳng bằng người ta, chênh lệch lớn như vậy khiến rất nhiều người đánh mất ý chí chiến đấu, có thể những người đó sẽ làm mất chính mình. Nếu như có năng khiếu để làm chỗ dựa tinh thần thì sẽ tốt hơn một chút đúng chứ? Từ đó cũng cung cấp cho những cô bé ấy nhiều phương hướng phát triển hơn đúng không?"
Người bên kia nghe thấy vậy thì bất ngờ và vô cùng ngạc nhiên: "Cô nói như vậy cũng có lý… Cô tính quyên góp bao nhiêu?"
Người kia cũng không nghĩ rằng Úc Tưởng giàu có, vì người giàu có thể tùy ý thành lập một dự án từ thiện theo ý muốn.
Dự án này tiêu phí nhiều hơn chỉ quyên góp áo cơm bình thường rất nhiều.
Úc Tưởng: "Cứ quyên góp trước mười triệu thử xem."
Quyên góp trước mười triệu.
Chết tiệt!
Người ở bên kia cảm thấy đầu óc choáng váng, cô gái họ Úc này có nhiều tiền như vậy à? Không phải cô Úc vừa đăng trạng thái trên weibo muốn đầu tư trò chơi ư?
"Xin cô chờ một lát, bên chúng tôi sẽ đổi người khác để bàn bạc với cô." Người bên kia vừa nuốt một ngụm nước bọt vừa nói.
Đúng lúc này, Trữ Lễ Hàn cũng họp xong rồi.
"Anh Trữ, tôi mới tới Hoa Quốc, không biết chỗ anh có món ăn nào đặc sắc không? Anh có thể đề cử cho chúng tôi..." Một ông lão râu trắng ở đối diện đứng lên cười nói.
Bên này cuối cùng thư ký Vương cũng tìm được cơ hội, anh ấy nói thầm bên tai Trữ Lễ Hàn: "Không biết vì sao hôm nay cô Úc đến tìm anh, cô ấy đã đợi anh nửa tiếng rồi."
Trữ Lễ Hàn nheo mắt.
Anh mới đưa cô về Ngự Thái mấy tiếng trước, sao cô đã tìm anh rồi?
Từ trước đến nay Úc Tưởng chưa từng chủ động như vậy.
Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?
"Thật xin lỗi, tôi có chút việc, trợ lý của tôi sẽ đề cử cho mọi người." Trữ Lễ Hàn nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.
Người đứng sau ngây người, sau đó họ lẩm bẩm, chẳng trách người ta nói muốn mời Trữ Lễ Hàn đi ăn một bữa cơm rất là khó.
Lúc này trợ lý Lâm cũng bước lên tiễn mọi người đi.
"Người đang ở đâu?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
"Cô ấy đang ở trong phòng làm việc của tôi." Thư ký Vương nói.
Trữ Lễ Hàn đột nhiên dừng chân nói: "Lần sau đưa cô ấy đến phòng làm việc của tôi."
Thư ký Vương thầm nghĩ không đến mức như vậy chứ? Ham muốn chiếm hữu của cậu cả mạnh đến vậy cơ à? Chỉ ngồi trong văn phòng của người khác một lát thôi mà đã không vừa ý như vậy rồi?
Bên này Úc Tưởng vẫn đang nói chuyện với người của quỹ quyên góp, sau đó cô nhìn thấy cánh cửa bị đẩy từ bên ngoài vào.
Trữ Lễ Hàn đứng ở đó thấp giọng hỏi: "Cô có bị làm sao không?"
"Xin lỗi để lúc khác nói tiếp nhé." Úc Tưởng cúp điện thoại ngẩng đầu nhìn Trữ Lễ Hàn, cô hỏi một câu trước: "Cậu cả đã làm việc xong rồi à?"
Trữ Lễ Hàn: "Ừm."
Như vậy chẳng phải là rất đúng lúc à?
Lúc này Úc Tưởng mới đứng dậy từ chiếc ghế, cô đi nhanh về phía Trữ Lễ Hàn sau đó nhảy lên ôm lấy cổ anh.
Theo bản năng, Trữ Lễ Hàn không chút suy nghĩ giơ tay nâng eo của Úc Tưởng lên.
Sau đó tư thế của hai người biến thành Úc Tưởng vùi sâu vào trong lòng anh.
Thư ký Vương đứng ở đằng sau thầm mắng một tiếng c.h.ế.t tiệt.
Úc Tưởng nhẹ giọng nói: "Tôi đến đây đưa bữa khuya cho cậu cả đó."
Trữ Lễ Hàn mím môi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, khuôn mặt cô vừa xinh đẹp lại quyến rũ. Ánh đèn trong phòng làm việc chiếu lên khuôn mặt cô làm cho khuôn mặt cô càng trở nên rạng rỡ hơn.
Trữ Lễ Hàn bất ngờ nếm được vị ngọt ngào kỳ lạ từ nơi đầu lưỡi.
Yết hầu của Trữ Lễ Hàn di chuyển, anh trầm giọng nói: "Tôi nhận được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-83.html.]
Sau đó anh cứ ôm Úc Tưởng như vậy mà đi ra khỏi văn phòng của thư ký Vương.
Thời gian này sắp tan tầm rồi nhưng lại chưa đến giờ tan làm.
Tầng này là phòng làm việc của thư ký, họ trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt, sự kinh hãi này không thể dùng vài chữ ngắn ngủi để hình dung được, chẳng khác nào mười chiếc tàu cao tốc đang lần lượt chạy trong đầu cả.
Cho đến khi Trữ Lễ Hàn ôm người vào trong phòng làm việc của anh thì bọn họ vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Không biết qua bao lâu mới có người lên tiếng nói câu đầu tiên: "Chết tiệt!"
Bọn họ đã làm việc ở đây lâu như vậy mà chưa thấy dáng vẻ đó của cậu cả Trữ.
Cô Úc đây đúng là có thể quyến rũ được người khác nha, hơn nữa còn rất ngọt ngào.
Đến để đưa bữa ăn khuya cho cậu cả à... Ơ, vậy ban nãy vị đó tới có xách theo hộp giữ nhiệt không?
Thư ký Vương c.h.ế.t lặng lau mặt, có lẽ chỉ có anh ấy mới lờ mờ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra... đúng không?
"Mọi người có muốn tan tầm sớm hơn một chút không?" Thư ký Vương ngẩng đầu nói.
Người xử lý công việc phòng thư ký cảm thấy rất tốt, sau đó họ bỏ qua nỗi khiếp sợ rồi vui vẻ tan tầm.
Bên này Trữ Lễ Hàn ôm Úc Tưởng vào cửa, anh giơ tay còn lại đỡ sau đầu cô, bỗng có một cảm giác ẩm ướt truyền đến từ đầu ngón tay.
"Tóc cô bị ướt rồi hả?" Trữ Lễ Hàn ra tiếng.
"Ừ, đột nhiên có tuyết rơi mà tôi lại quên mang ô, tuyết rơi vào tóc nên mới ướt như vậy đấy." Úc Tưởng nói.
Trữ Lễ Hàn: "Dư Đồng không đi theo à?"
"Không, tôi bảo hôm nay cô ấy không cần đến." Úc Tưởng nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, hừm anh đang lo lắng vì tóc cô bị ướt à? Úc Tưởng lên tiếng lần nữa: "Chỉ cần ở trong phòng ấm một chút thì sẽ ổn thôi."
Trữ Lễ Hàn ôm cô vào bên trong phòng tắm được bố trí trong phòng làm việc.
Anh kéo ngăn kéo ra.
Úc Tưởng nhìn thấy vậy thì cảm thấy anh ngầu thật đấy, ôm cô bằng một tay mà không thấy mỏi à? Sức khỏe của cậu cả quả thật tốt lắm à nha.
Trữ Lễ Hàn lấy chiếc máy sấy từ trong ngăn kéo ra sau đó ôm Úc Tưởng đến cạnh ghế sofa, sau đó anh ấn cô lên đùi rồi sấy tóc…cho cô.
Sấy tóc?
Úc Tưởng ngây người.
Đừng lo lắng đến những chuyện vụn vặt như vậy chứ.
Chờ đến khi thế giới này sụp đổ, cô còn không biết bản thân sẽ sụp đổ đến chỗ nào cơ mà, đêm xuân ngắn lắm đấy anh biết không hả?
Lời nói này đã đến bên miệng Úc Tưởng rồi nhưng cô đành phải nuốt xuống.
Cô cảm thấy hình như có gì đó trở nên không giống lúc trước rồi...
Lúc này hệ thống cũng muốn phát điên lên rồi.
Một là xem đôi nam nữ chó má này tiếp tục thân mật, gia tăng tình cảm.
Hai là thẳng thắn thành khẩn báo lại rằng thế giới sẽ không bị sụp đổ nhanh đến vậy...
Hệ thống phân vân một lúc lâu, thôi, vẫn đừng nói thì hơn.
Sau khi nói Úc Tưởng lại vui vẻ mở miệng ra nói muốn ngủ với Trữ Lễ Hàn bảy ngày bảy đêm để chúc mừng thì phải làm sao?
Nó sẽ tức c.h.ế.t mất.
Ngón tay của cậu cả Trữ khớp xương rõ ràng lại mạnh mẽ và có lực.
Nhưng bây giờ bàn tay xinh đẹp này đang được dùng để xoa tóc cho Úc Tưởng.
Ngón tay của anh xuyên qua mái tóc của cô.
Úc Tưởng cảm thấy da đầu mình tê dại.
Không biết có phải do nhiệt độ từ máy sấy tóc quá nóng hay không mà cô cảm thấy toàn thân nóng như thiêu như đốt.
Úc Tưởng khẽ chớp mắt.
Đầu của cô đang dựa lên trên đùi Trữ Lễ Hàn cho nên tầm mắt của cô đúng lúc đặt trên cơ bụng của Trữ Lễ Hàn.
Thế là cô đột nhiên giơ tay lên cởi cúc áo trong của Trữ Lễ Hàn... Sau đó cô lại bị Trữ Lễ Hàn đè mu bàn tay xuống.
"Đừng cử động." Giọng nói của Trữ Lễ Hàn mang theo chút khàn khàn.
Úc Tưởng áp lòng bàn tay lên đó rồi xoay xoay.
Tiếng máy sấy lập tức dừng lại.
Trữ Lễ Hàn nâng cằm cô lên sau đó cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt, nụ hôn này mạnh mẽ giống như đang cố gắng mượn sự mạnh mẽ này để đè nén cảm xúc nào đó đang dâng trào.
Nhưng mà nụ hôn này không kéo dài.
Trữ Lễ Hàn nhanh chóng buông cô ra sau đó lại mở máy sấy thêm một lần nữa.
Úc Tưởng: ?
Chuyện này không đúng lắm!
Tại sao người đang ngồi trong lòng rồi mà anh vẫn bình tĩnh như vậy?
Nhưng mà anh hôn cô rồi, chứng tỏ cô vẫn có sức quyến rũ nha!
Bây giờ hệ thống càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Nó thầm mắng to, bây giờ nó đã biết vì sao Úc Tưởng lại chủ động tới tìm Trữ Lễ Hàn rồi. Cô muốn làm chuyện thân mật trong văn phòng phải không? Trước khi “thế giới sụp đổ” cô muốn tạo một kỷ niệm đúng không?
Cho nên lúc này, hệ thống đã làm mờ mắt của bản thân từ sớm.
Mấy phút đồng hồ sau.
Cuối cùng tóc của Úc Tưởng cũng khô rồi.
Úc Tưởng đau buồn suy nghĩ biết thế đang mang ô theo rồi.
Đợi đến khi Trữ Lễ Hàn đặt máy sấy xuống, anh ôm cô lên đổi một tư thế khác, khi khóa kéo bị kéo ra một cách thô bạo thì bụng của Úc Tưởng phát ra tiếng “ùng ục”.
Úc Tưởng: ?
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Có quá nhiều chuyện tồi tệ đến với thế giới này nên thế giới này không muốn để cô yên có phải không?
Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm, anh giơ tay vuốt ve bụng cô rồi hỏi: "Cô chưa ăn cơm à?"
Úc Tưởng suy nghĩ một chút rồi nói: "... Quên rồi."
Đúng là quên rồi!
Hôm nay nhiều người nhiều chuyện cứ lần lượt đến tìm cô nên cô quên ăn cơm trưa rồi!
Trữ Lễ Hàn nhíu mày lại.
Anh đỡ lấy eo cô để cô ngồi yên trên chân anh, sau đó anh giơ tay cầm điện thoại nội bộ trên bàn lên gọi cho thư ký Vương và bảo anh ấy đi chuẩn bị ít đồ ăn.
"Nhanh lên một chút." Trữ Lễ Hàn nói.
Thư ký Vương vẫn còn hơi ngơ ngác.
Thật sự…ăn tối à?
Ăn uống là nguồn sức mạnh của con người.
Vì để lát nữa bản thân không bị đói đến chết, Úc Tưởng trượt xuống khỏi đầu gối của Trữ Lễ Hàn.
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới thấp giọng hỏi: "Sao không chờ tôi ở Ngự Thái?"
Úc Tưởng: "Hả? Không phải đã nói rồi à? Hôm nay đến để đưa bữa ăn khuya." Cô quay đầu: "Cậu cả không vui à?"
Trữ Lễ Hàn: "..."
Trữ Lễ Hàn: "Vui."
Giống như một miếng mồi ngon chủ động dâng vào tay kẻ đi săn.
Sự chủ động của cô giống như một chùm pháo hoa xinh đẹp, bất ngờ nổ tung giữa trời đêm mà không để cho người ta kịp chuẩn bị, sau đó biến thành ánh sáng duy nhất trong đêm tối.
Đúng là một điều ngạc nhiên vui vẻ mà.
Giống như một công tắc làm cho người ta bị nghiện.
Suy nghĩ trong đầu Trữ Lễ Hàn từng chút từng chút trở nên rõ ràng hơn.
Anh muốn Úc Tưởng.
Không phải là Úc Tưởng chỉ thân mật với anh vài lần trong đêm khuya, mà là toàn bộ con người của Úc Tưởng.
Đúng lúc này thư ký Vương mới thận trọng gõ cửa: "Căn tin của công ty vẫn chưa tan tầm nên tôi bảo đầu bếp làm mấy món trước. Anh và cô Úc ăn một ít lót dạ được không ạ? Sau đó tôi sẽ đi đặt chỗ ở một nhà hàng món Trung."
Trữ Lễ Hàn đứng dậy đi mở cửa: " Ừ, mang đến đây đi."
Thư ký Vương bày hết tất cả món ăn lên trên bàn sau đó mới rời đi.
Lúc sắp đóng cửa lại, anh ấy lại nghe thấy tiếng cô Úc nhẹ nhàng oán trách: "Cậu cả, anh làm hỏng khóa kéo trên áo khoác của tôi rồi."
Trữ Lễ Hàn xé vỏ bọc và đưa chiếc đũa cho cô: "Ngày mai mua cái mới."
Úc Tưởng thầm nghĩ có lẽ không có ngày mai đâu.
Chúng ta tốc chiến tốc thắng, mau ăn xong đi!
Úc Tưởng gắp hai đũa bỏ vào trong miệng.
Có thể vì trưa nay cô không ăn cơm và để bụng đói lâu như vậy, nhưng bây giờ lại ăn quá nhanh.
"Ọe..." Đột nhiên Úc Tưởng nôn hết cả ra.
Lần này cô nôn nhiều đến mức có chút choáng váng, tay nắm chặt lấy chiếc đũa ngẩn người ra đó.
Ừm, nôn vào lúc này có c.h.ế.t không có chứ?
Cô liếc mắt nhìn qua, hay thật đấy mũi giày của cậu cả Trữ bẩn hết cả rồi.
Úc Tưởng xấu hổ đến mức suýt chút nữa thì kiếm chỗ tự chôn mình ngay lập tức.
Trữ Lễ Hàn nhanh chóng thay đổi sắc mặt, anh giơ tay lên lấy giấy ăn lau miệng cho cô: "Vương Lịch! Mau gọi xe cứu thương ngay!"