Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 75
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:13
Lượt xem: 111
“Trong số rất nhiều con cái của giới nhà giàu thì cũng chỉ có một mình Cao Học Huy có một chỗ dựa vững chắc. Mặc kệ cho dù lúc ở bên ngoài anh ta tồi tệ như thế nào đi chăng nữa thì sự nhiệt tình của anh ta cũng đếch liên quan gì đến tôi cả. Nhưng mà Cao Học Huy cũng không thoải mái như vậy đâu nếu không thì chân của anh ta cũng sẽ không bị ba anh ta đánh gãy.” Anh ta cười mỉa một tiếng rồi nói tiếp: “Cô Úc này cũng nhiều điểm thú vị đấy. Nhất là khi tất cả mọi người đều đang vội nhưng cô ta lại không hề vội chút nào, hơn nữa còn có thể chọc giận người ta đến nỗi tức gần chết… Ôi chao tôi quên mất, xin lỗi nhiều nhé, tôi quên người bị cô ta chọc tức ngày hôm qua là anh.”
Trâu Bành: “...”
“Thôi được rồi không nói nữa, tôi cũng có chuyện phải làm rồi.” Người đó cầm áo khoác lên rồi vội vàng rời đi ngay.
Lý do Trâu Bành đến đây là để tránh mặt người nhà anh ta.
Nhưng anh ta lại trở thành người duy nhất bị bỏ lại đây.
Về phần Úc Tưởng thì cô đang dựa vào ghế sofa, đặt đĩa trái cây rồi sau đó bắt đầu chơi game trên màn hình điện thoại.
Chơi được một lát thì cô lại bắt đầu chia sẻ nội dung trò chơi lên mạng xã hội như thường lệ.
Cư dân mạng nhanh chóng chạy đến bình luận dưới bài viết trên weibo của cô.
[Bên A Z còn chưa giải quyết xong thế mà bên này đã đang vui vẻ chơi game rồi, cô được lắm Úc Tưởng.]
[Trời ơi, bao giờ mới có thể khôi phục livestream lại như bình thường vậy chứ?]
Khó có khi nào Úc Tưởng xem lướt qua bình luận dưới bài viết mình như hôm nay.
Xem được một nửa thì chuông điện thoại di động vang lên.
Úc Tưởng cúi đầu nhìn xem ai gọi lại vừa khéo là Nhiễm Chương gọi điện thoại cho cô.
Cô nhận điện thoại.
“A lô.” Câu nói đầu tiên của người bên đầu dây bên kia chính là: “Xin lỗi cô rất nhiều.”
Trong giọng nói trẻ trung đầy sức sống lúc này lại có chút mệt mỏi.
Úc Tưởng lên tiếng trả lời: “Ừ.”
Đầu dây bên kia Nhiễm Chương chưa bao giờ thở phào nhẹ nhõm như lúc này.
Nếu Úc Tưởng vừa nghe thấy anh ta nói vậy đã bắt đầu nói “Không sao cả” thì trái lại có lẽ Nhiễm Chương sẽ cảm thấy sợ hãi. Đi kèm với sợ hãi thì anh ta sẽ còn cảm thấy trong lòng cực kì áy náy, day dứt đến nỗi cho dù c.h.ế.t cũng không thể đến được miền cực lạc.
“Xin lỗi, xin lỗi cô nhiều…” Tất cả mọi sự hổ thẹn khó chịu của Nhiễm Chương đều chất chứa trong mấy câu xin lỗi này.
Anh ta khàn giọng nói: “Ba tôi… Ông ta bảo thủ, ngạo mạn tự cho mình là đúng, không nghe lọt tai lời nói của tất cả mọi người, người mà ông ta tin tưởng cũng chỉ có em trai ông ta cũng chính là chú tôi. Trước đây nhà chúng tôi làm ăn buôn bán bằng nghề kinh doanh quần áo, cũng đã từng sống cuộc sống giàu có được mấy năm. Chỉ là sau này ba tôi chơi cổ phiếu nhưng lại thua lỗ đến nỗi mất hết của cải, tan cửa nát nhà. Nhưng lại có một ngày chú tôi đột nhiên nói với ông ta rằng cho tôi chơi thể thao điện tử không chừng có thể kiếm được tiền. Sau đó tôi kiếm được tiền thật thì bọn họ lại cảm thấy chuyện này đều là nhờ công của chú tôi nên sau này chuyện gì bọn họ cũng nghe lời ông ta nói.”
Nhiễm Chương vẫn nói tiếp, nói mãi một lúc lâu nhưng sau đó có lẽ chính bản thân anh ta cũng cảm thấy chán ghét người chú này đến nỗi muốn nôn nên anh ta dừng lại một lát. Một lúc sau anh ta mới mở miệng nói tiếp: “Tôi đã giao tất cả chứng cứ cho luật sư rồi, bọn họ nói nếu kiện cáo cũng sẽ nắm chắc phần thắng. Chờ sau khi chuyện này qua đi, tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ kiếm tiền.”
Úc Tưởng chợt giật mình nghĩ thầm anh ta nói thế có nghĩa là cô có được một cỗ máy kiếm tiền vĩnh cửu sao?
Cũng có nghĩa là từ nay về sau cô không cần đau đầu suy nghĩ xem đầu tư như thế nào để không bị thua lỗ mất tiền sao?
“Cô… Bây giờ cô đang ở đâu vậy? Tôi có thể đến thăm cô không? Tôi… Chỉ là tôi muốn biết ba tôi có làm cô bị thương hay không thôi chứ tôi không có ý gì khác.” Nhiễm Chương lắp bắp mở miệng nói.
Anh ta của lúc này khác hoàn toàn với dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa lắm lời của anh ta lúc bình thường.
Úc Tưởng: “Tôi đang nghỉ ở trong một trang viên. Tôi không bị gì cả nên anh không cần đến đâu.”
Nói đến đây dường như Úc Tưởng lại chợt nhận ra điều gì đó nên dừng lại.
Hả?
Việc cậu cả Trữ bảo cô ở lại đây thêm mấy ngày chắc không chỉ xuất phát từ chuyện cân nhắc đến sự an toàn của cô mà còn để thầm lặng ngăn cản nhóm người Nhiễm Chương đến tìm cô đấy chứ?
Úc Tưởng muốn vứt bỏ suy nghĩ này trong đầu mình ra ngoài.
Chắc không đến mức đó chứ.
Trừ phi cậu cả Trữ ghen thì mới làm vậy.
Mà anh ghen để làm gì chứ?
Nói cho cùng thì Trữ Lễ Hàn cũng chỉ là ông chủ lớn nắm trong tay cả địa vị lẫn tiền tài. Nhưng chẳng lẽ vì sống cuộc sống sung túc từ lúc sinh ra cho tới giờ mà hình thành ham muốn chiếm hữu trong con người anh để rồi gây chuyện sao?
Úc Tưởng cũng không phải là con giun trong bụng Trữ Lễ Hàn nên cũng không thèm suy nghĩ thêm, vừa tốn thời gian vừa hại não làm gì nữa.
Nhiễm Chương ở đầu dây bên kia nghe thấy cô nói mình đang ở trong một trang viên thì quả nhiên lộ ra vẻ tiếc nuối nói: “Thế bao giờ cô quay về đây thì tôi gặp cô vậy.”
Úc Tưởng: “Được thôi.”
Cô dừng lại một lát rồi lại hỏi: “Có cần thu thập đồ ăn giúp anh nữa không?”
Nhiễm Chương kịp phản ứng nhận ra cô đang nói đến chuyện đồ ăn trong game.
Anh ta mím môi, nở nụ cười rồi nói: “Tôi vẫn cần, cảm ơn cô nhé.”
Mấy câu nói đơn giản này của cô càng có tác dụng hơn hơn bất kỳ lời an ủi nào khác. Những câu này cũng giúp anh ta nhìn rõ tương lai của mình hơn…
Sau khi thoát khỏi gia đình tồi tệ kia, anh ta sẽ quay trở lại nghề nghiệp mà anh ta đã từng rất yêu thích với trạng thái tốt hơn.
Anh ta sẽ tiếp tục theo đuổi nó.
Còn cô Úc cũng vẫn đang ở đây, chờ đợi gọi anh ta chơi cùng.
Nhiễm Chương vui vẻ cúp điện thoại.
Úc Tưởng thu thập đồ ăn xong mới nhớ ra một chuyện.
Ngay lập tức cô tìm kiếm xem Hề Đình là ai.
Tấm hình đầu tiên hiện ra là ảnh chụp anh ta ở một studio nào đó.
Anh ta có dáng người cao ráo, mặc quần áo cổ trang, đầu đội kim quan ngồi trên ghế, nhìn vào trong sân khấu.
Trông anh ta còn giống đạo diễn hơn cả đạo diễn thật, mặt mày anh ta có vẻ kiêu căng ngạo mạn.
“Cũng khá đẹp trai đấy chứ.” Úc Tưởng nói.
Hệ thống vừa mở khóa đã bị câu nói của cô làm giật hết cả mình: “Cô nói ai đấy? Cái gì cơ?”
Úc Tưởng hỏi hệ thống rằng đây là nhân vật trong kịch bản à.
Hệ thống cũng ngỡ ngàng không biết gì: [Không phải mà, cô chờ một lát để tôi kiểm tra lại nội dung chính xác trong cốt truyện gốc xem]
Sau vài giây, hệ thống đã quay lại trả lời: [Đã kiểm tra xong, nội dung trong cốt truyện gốc chỉ nhắc đến anh ta là ngôi sao nam mà Ninh Ninh thích, bởi vì Ninh Ninh lúc nào cũng nhắc đến anh ta nên đã khiến Lăng Sâm Viễn nổi cơn ghen, sau này giữa hai người họ lại nảy sinh hiểu lầm…]
Dù sao trong nội dung cốt truyện gốc cũng là hiểu lầm này qua đi rồi lại đến hiểu lầm khác, ngược nhau từ đầu đến hết truyện.
Úc Tưởng không có hứng nghe tiếp, bèn mở miệng đúng lúc cắt ngang lời hệ thống nói.
Nếu Hề Đình đã không phải nhân vật chính trong cốt truyện gốc.
Vậy thì tại sao anh ta và cô lại gặp nhau?
Úc Tưởng không nghĩ mãi mà không ra được lý do nên không nghĩ nữa.
Nếu như đối phương có mưu đồ thì sớm muộn gì anh ta vẫn sẽ tới tìm cô.
Úc Tưởng rút khỏi hệ thống, chụp hình cái hộp ngọc kia rồi sau đó gửi ảnh cho Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng: [Tôi nhận quà của Cao Học Huy thì không sao chứ?]
Có rất nhiều mối quan hệ tình nghĩa quà cáp qua lại giữa tầng lớp con cháu thượng lưu với nhau vậy nên chắc hẳn cũng có điểm phải chú ý. Ý định ban đầu của cô là muốn hỏi Trữ Lễ Hàn thử xem có sao không, chứ đừng để đến lúc chân trước cô vừa nhận đồ của Cao Học Huy thì chân sau Cao Học Huy đã dùng điều này để lấy lợi ích ở chỗ Trữ Lễ Hàn. Vậy thì không được.
Nếu vậy thật thì còn không bằng cô hỏi thẳng Trữ Lễ Hàn để lấy được lợi ích.
Úc Tưởng không hề xấu hổ mà nghĩ thầm trong lòng như vậy.
Lúc này bên phía Trữ Lễ Hàn thì anh đang ngồi trên bàn đàm phán, bình tĩnh cụp mắt nhìn xuống, lật điện thoại.
Trữ Lễ Hàn cong ngón tay gõ nhẹ vào bàn phím: [Cho cô thì cô cứ cầm lấy đi.]
Ngay cả chuyện như vậy thôi mà cô cũng đã phải hỏi anh rồi sao?
Trữ Lễ Hàn gửi tin nhắn đi, xoa đầu ngón tay với nhau, đáy lòng anh râm ran ngứa ngáy như bị ai đó cào vào.
Dường như anh đang nhìn thấy khung cảnh Úc Tưởng ở sát ngay bên cạnh anh hết sức thân mật và thỏa mãn.
Nhưng trên thực tế, Úc Tưởng gần như sẽ không bao giờ thân thiết với anh sau khi mọi chuyện đã kết thúc.
Tuy cô không làm nhưng anh vẫn muốn như vậy.
Khung cảnh như thế chắc hẳn cũng sẽ giúp người ta thấy vui tai vui mắt.
Úc Tưởng nhận được tin nhắn anh gửi đến thì dứt khoát mở hộp ra không chần chừ.
“Tổng cộng có bao nhiêu nhỉ, hay là chúng ta giở ra đếm thử xem sao, xem thử xem cái hộp này trị giá bao nhiêu tiền?”
Hệ thống: [...?]
Sao cô lại trở nên giàu có rồi?
Bên phía Nhiễm Chương, sau khi cúp máy thì anh ta quay người tự tay viết một bài viết dài để lên tiếng đáp trả lại lời cáo buộc của chú mình. Khi viết xong, anh ta lại đưa bài viết cho luật sư xem qua, sau khi luật sư xem xong thì mới chia sẻ ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-75.html.]
Những chứng cứ mà Nhiễm Chương cung cấp rất rõ ràng và đanh thép.
Tất cả số tiền anh ta kiếm được trong nhiều năm nay lại bị người nhà nuốt hết tất cả, hơn nữa phần lớn số tiền đó đều nằm trong tay Nhiễm Binh.
“... Có ai mà không muốn nỗ lực chăm chỉ học xong đại học chứ? Không phải tôi muốn bỏ học mà bởi vì vốn dĩ tôi cũng không phải thiên tài học một nhớ mười trên phương diện học tập. Giờ giấc cho việc huấn luyện và cho việc học của tôi trái ngược với nhau, người nhà của tôi đã đưa ra lựa chọn thay tôi, họ đã chọn việc huấn luyện chứ không phải học hành.
Không có bất kỳ ai có thể tượng tượng ra nổi khi thứ bạn yêu thích đam mê nhất lại trở thành những chiếc gông cùm xiềng xích đè nặng trên đôi vai của bạn là cảm giác gì. Có lẽ đó sẽ là cảm giác buồn nôn đến phát ốm lên được mỗi khi nhìn thấy nó. Rất xin lỗi mọi người, có thể khi tôi viết ra những dòng này sẽ làm tổn thương trái tim của những người hâm mộ môn thể thao điện tử thế nhưng quả thật tôi đã từng cảm thấy như vậy đấy.
Thậm chí chú tôi còn liên lạc riêng với những fan hâm mộ lớn của tôi, sẽ có một bộ phận dùng “sức ép số đông” để thay tôi đưa ra những lựa chọn, lựa chọn tham gia giải thi đấu nào hay không tham gia giải thi đấu nào. Hay cả chuyện qua lại làm bạn với tuyển thủ nào hay không làm bạn với tuyển thủ nào.
…
Còn chuyện tôi chuyển sang công ty khác là Khải Tinh thì tôi làm thế không phải vì cô Úc. Mà là do khi ở công ty cũ tôi không thể thở nổi, tôi muốn mình được sống, tôi muốn tự cứu lấy chính bản thân mình. Thật sự rất may mắn khi tôi gặp được cô Úc.
Tôi đã và đang được tiếp thêm sức mạnh từ tinh thần đầy nghị lực và sống hết mình của cô Úc, nhờ nó tôi đã tìm lại được nhiệt huyết của mình…”
Tuy bài viết thanh minh của Nhiễm Chương rất dài nhưng do chính tay anh ta viết nên nó càng có sức rung động lòng người hơn.
Đây là những lời nói, lời tâm sự dài nhất mà anh ta trải lòng với fan hâm mộ với người qua đường từ khi bắt đầu vào nghề đến nay.
Mỗi một chữ mỗi một câu trong bài viết này cũng đủ để khơi dậy những cơn sóng to gió lớn trong lòng tất cả mọi người.
Thậm chí Nhiễm Chương còn để lộ những vết sẹo ở cổ tay được che giấu bấy lâu nay, những dấu vết để lại do những ngày tháng huấn luyện nặng nhọc không thể chịu đựng được và do chứng trầm cảm nặng khi anh ta còn trẻ.
Ngay sau khi bài viết do Nhiễm Chương tự tay viết được tung ra thì công hàm của luật sư cũng được công bố.
Những hành vi bóc lột ngược đãi của người nhà Nhiễm Chương đều diễn ra vào lúc anh ta còn chưa trưởng thành.
[Móa nó nữa chứ! Nói vậy có nghĩa là cô Úc quả thực đúng là người cứu anh ấy ra khỏi biển lửa mà?]
[Xem kỹ công hàm của luật sư thì đều là những cái tên vô cùng nổi tiếng văn phòng luật sư Viễn Trúc, văn phòng luật sư Hân Khải, văn phòng luật sư Hùng An… Nhất là văn phòng luật sư Viễn Trúc, quản lý văn phòng luật sư này chính là Toàn Lam đấy!]
Bình luận này vừa được hiển thị là đã được Nhiễm Chương trả lời ngay.
Nhiễm Chương: [Đúng vậy, đây đều là những văn phòng luật sư tôi mà cô Úc đã tìm giúp tôi. Lúc đầu tôi định hỏi vay tiền cô ấy nhưng cô ấy lại trực tiếp tìm luật sư cho tôi.]
[Con mẹ nó nữa trời ơi! Lần đầu tiên A Z trả lời bình luận của fan hâm mộ đấy! A a, em biết rồi, cô Úc thật là người tốt mang tấm lòng bác ái mà! Cô ấy đỉnh quá đi mất!]
[... Úc Tưởng hào phóng thật đấy, mấy luật sư này đều là những luật sư nổi tiếng ở những lĩnh vực án kiện khác nhau. Cuối cùng thì tất cả những cay đắng uất ức mà A Z phải chịu đựng mấy năm nay cũng có thể nói hết ra rồi. Không biết lúc A Z nhìn thấy những luật sư này thì có khóc không nữa chứ tôi là tôi muốn khóc lắm rồi. Cùng chung cảnh ngộ có người nhà có dục vọng khống chế mạnh thì quả thực cũng thấy cảm động lây mà.]
[Đâu chỉ thấy cảm động lây đâu chứ, bây giờ đọc lại cái bài viết dài tố cáo Nhiễm Chương mà chú Nhiễm Binh tung ra, cái câu cuối cùng là gì ý nhỉ, à là chú và ba mẹ cháu, tất cả mọi người thân trong nhà đều vẫn đang chờ đang đợi cháu. Ông đây nhổ vào, bây giờ đọc lại đúng là dựng hết tóc gáy, rợn hết cả người. Lời này đối với A Z ở thời điểm hiện tại không khác gì có quái vật đang chờ chực để ăn hết cả xương tủy anh ấy mà.]
Dưới cơn tức giận đồng lòng của đám cư dân mạng thì ngay cả trận mắng chửi của fan hâm mộ hai nhà Nguyên - Hề cũng phải tạm thời rút lui khỏi.
Việc này còn tác động đến các tài khoản chính thức của các cơ quan nhà nước nói về vấn đề giáo dục trẻ vị thành niên, lại có các tài khoản lớn có tích V cũng nói về nguồn gốc gia đình.
[Chuyện này, nếu tôi nhớ không lầm thì thật ra hình như lúc đầu nhà họ Úc cũng không hòa thuận lắm đâu. Nhưng Úc Tưởng lại sống rất thoải mái thì phải? Tôi tò mò sao cô ấy làm được quá.]
[Không phải lần trước có nhà xuất bản nói muốn mời cô ấy viết sách sao? Tôi xin người đấy, lúc nào sách được tung ra thị trường tôi sẽ mua ngay.]
Lần này thì hay rồi.
Úc Tưởng trực tiếp thăng cấp thành nữ bồ tát trên mạng Internet rồi.
Có một số ít người không cam lòng thì nhiều lần đ.â.m chọc nói: [Cho dù như thế nào thì Nhiễm Chương cũng không nên vì Úc Tưởng mà ra tay đánh người nhà của mình chứ?]
[Việc này ấy hả, trong phần bình luận Nhiễm Chương đã nói rõ rồi, lúc đó là do ba anh ta không vừa lòng chuyện cô Úc mời luật sư, ông ta còn định đánh cô Úc nữa cơ nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại. Nếu không tin thì anh có thể hỏi cục cảnh sát.]
Những người không cam lòng kia câm miệng ngay lập tức.
Vốn dĩ đám người đó cũng chỉ là đám anh hùng bàn phím, nhắc đến cục cảnh sát là cả đám đã run rẩy chột dạ rồi.
Ngay lúc này bên Trữ thị cũng tung ra công bố của luật sư.
Kiện Nhiễm Binh liên quan đến tội xúc phạm danh dự và nhân phẩm.
Ngay khi công bố được tung ra thì cư dân mạng hết sức kinh ngạc.
[Móa nó! Đây là động chạm đến cá lớn khiến người ta phải ra mặt luôn rồi?]
Ngay từ đầu khi sự việc nổ ra thì cậu cả Trữ hoàn toàn không ra mặt.
Nhưng đội ngũ pháp lý hùng hậu của Trữ thị lại ra mặt, điều này cũng đã đủ có mặt mũi thể diện rồi.
“Kiện mấy cư dân mạng thì thật vô vị, chúng tôi thích hành động trực tiếp hơn.” Đội ngũ pháp lý đã nói vậy đấy.
[... Cuộc đời của Úc Tưởng chính là sảng văn đúng không?]
[Thế này còn không phải là nắm chắc phần thắng à?]
[Tôi tò mò quá đi mất a a a, lần trước trở về từ đảo hoang, sau lần cậu cả Trữ và Úc Tưởng cùng chung khung hình đó thì cũng không có tin tức gì nữa. Đám săn ảnh có thể ra sức cố gắng làm việc hơn không hả?]
Nhóm cư dân mạng hóng hớt drama trong thời gian ngắn đã nghiêng ngả rút lui.
Còn bên Ninh Nhạn thì cô ta còn đang vô cùng kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa làm vỡ cốc.
Cô ta không ngờ được rằng Úc Tưởng sẽ lật ngược thế cờ nhanh đến vậy.
“Úc Tưởng tìm được nhiều luật sư như vậy từ đâu chứ?” Ninh Nhạn không kìm lòng được mà thì thầm hỏi.
Lúc này Lăng Sâm Viễn đang ngồi đối diện cô ta chơi mạt chược mới ngẩng đầu, nói: “Tôi tìm cho đấy.”
Ninh Nhạn: !
Lăng Sâm Viễn híp mắt lại: “Chắc có lẽ Hà Vân Trác cũng tìm cho nữa đấy.”
Lồng n.g.ự.c của Ninh Nhạn như mắc nghẹn, cô ta chợt giật mình, ngón tay bị bàn kẹp phải.
Cô ta cố chịu đau, lại nhìn lại đoạn mà đội ngũ pháp lý của Trữ thị đã nói.
Kiện mấy cư dân mạng thì không thú vị gì cả, chúng tôi thích hành động trực tiếp hơn… Trực tiếp bắt luôn kẻ chủ mưu cầm đầu phía sau màn đen sao?
Nhịp tim Ninh Nhạn ngày càng nhanh hơn.
Lần này cô ta không thể dùng những anh hùng bàn phím mà Hà Vân Trác đã tìm tạm cho cô ta được nữa rồi… Liệu có bị điều tra ra không?
Dù cô ta biết Trữ thị đã kiện Nhiễm Binh nhưng cô ta càng đọc lại càng cảm thấy dường như câu nói kia đối phương đang nói cho cô ta nghe vậy.
Ninh Nhạn ngẩng đầu: “Họ làm việc rêu rao, huênh hoang như thế không sợ chủ tịch Trữ nhìn thấy rồi tìm cô Úc gây phiền phức cho cô ta sao?”
Nếu nói cô ta nói câu này là để mọi người xung quanh nghe thì đúng hơn là cô ta nói câu này là đang nói cho chính bản thân mình nghe để làm yên lòng chính mình.
Lăng Sâm Viễn không nói tiếp.
Mà Lăng Sâm Viễn đã không nói gì thì những người khác càng không dám nói tiếp.
Đây chính là tin đồn liên quan đến Trữ thị, con riêng nhà họ Trữ vẫn đang ngồi ở đây đấy.
Bên kia, thư ký Lưu cũng đang nói chuyện điện thoại với Hề Đình.
Thư Ký Lưu hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”
Hề Đình: “... Chuyện này không dễ làm đâu.”
Trong lòng thư ký Lưu chửi thầm: nói thừa quá, chuyện dễ làm thì còn tìm anh ta làm gì?
Hề Đình: “Lúc đầu kế hoạch của tôi là anh hùng cứu mỹ nhân.”
Thư ký Lưu luôn miệng nói: “Kế hoạch của anh không tồi, anh hùng cứu mỹ nhân cũng không tồi đâu.”
Hề Đình: “Nhưng cô ta không nhìn thấy, cũng rời khỏi đó luôn mà không thèm quay lại.”
Thư ký Lưu: “... Vậy thì làm thêm lần nữa đi!”
Hề Đình: “Tôi cũng muốn vậy đấy nhưng cũng chỉ diễn ra trong một buổi tối thôi. Sự việc đã được giải quyết xong nên hoàn toàn không có chỗ để tôi phát huy mà. Thư ký Lưu, chuyện này anh không nói cho tôi biết, đội ngũ anh hùng cứu mỹ nhân đều có hàng dài người đang xếp hàng đấy…”
Thư ký Lưu choáng váng hết cả đầu óc.
“Chuyện này cũng khá khó đấy…”
Trong lòng thư ký Lưu tự nhủ thầm chẳng lẽ anh ta muốn thêm tiền sao?
“Tôi thích những chuyện có tính thử thách cao như này.” Hề Đình cong môi cười một tiếng.
Thư Ký Lưu thở phào nhẹ nhõm: “...”
May quá đi mất.
Tên này đúng là tên điên mà.
Mà lúc này, rốt cuộc Trữ Sơn mới chậm chạp nhận được tin tức.
Sắc mặt ông ta thay đổi, đứng thẳng người lên: “Trữ Lễ Hàn lại dám giao đội ngũ pháp lý của Trữ thị cho Úc Tương dùng! Hai đứa chúng nó lại còn dám thông đồng với nhau làm bậy, vấn vương nhau không dứt nhau được! Đi tìm Úc Tường cho tôi! Không, gọi luôn Nguyên Cảnh Hoán đến cho tôi!”
Thư ký Lưu che ống nghe điện thoại lại, quay đầu nhìn Trữ Sơn: “Chủ tịch Trữ ông sao vậy?”
Đầu dây bên kia điện thoại, Hề Đình cũng mở miệng nói: “Hay là như vậy đi, bây giờ anh nói rõ cho tôi biết xem cô Úc thích cái gì?”
Thư ký Lưu quay đầu lại, suy nghĩ một lúc lâu sau đó tốn hết sức lực mà nói ra một từ: “... Tiền?”
Hề Đình: ?