Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:39
Lượt xem: 153
Úc Tưởng cảm thấy cậu cả Trữ làm cái gì cũng lợi hại mà lại trốn tránh không xuất đầu lộ diện, còn cô thì thong thả bước đi ra ngoài.
Nhưng tay cô vừa mới chạm đến khóa cửa thì đã bị Trữ Lễ Hàn đè mu bàn tay lại rồi.
Trữ Lễ Hàn cúi đầu kề sát bên tai cô bình thản nói: “Yêu đương... Vụng trộm thì phải có dáng vẻ của yêu đương vụng trộm chứ.”
Úc Tưởng nghĩ: ?
Vụng trộm như thế nào?
Trữ Lễ Hàn lấy điện thoại ra.
Úc Tưởng vừa nhìn đã lập tức suy nghĩ ra được. Cô vội vàng chỉnh điện thoại của bản thân sang chế độ im lặng. Chỉ có trời biết, trong bao nhiêu bộ phim truyền hình hầu hết là bởi vì diễn viên nam nữ quên điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, cho nên cuối cùng mới khiến bản thân bị bại lộ vị trí, rồi bị kẻ xấu bắt lấy hành hạ.
Sau khi Úc Tưởng điều chỉnh âm thanh điện thoại xong, cô dời mắt sang nhìn Trữ Lễ Hàn thì phát hiện hình như Trữ Lễ Hàn đang... Gửi tin nhắn?
Trữ Lễ Hàn vừa mới gửi tin nhắn xong.
Thì ngay sau đó ngoài cửa lại đột nhiên có tiếng áp bàn tay lên cửa...
Keng keng, keng keng.
Trái tim Úc Tưởng đập nhanh liên hồi. Cảnh tượng này cho dù lúc cô xem phim truyền hình cũng sẽ vô thức ngừng thở, toát mồ hôi lo lắng người ở phía sau cánh cửa. Chứ đừng nói là chính bản thân cô đang rơi vào hoàn cảnh kỳ lạ này.
Ngay khi Úc Tưởng đang suy nghĩ liệu bác Hà có đá văng cánh cửa từ bên ngoài ra hay không.
Với lại tại sao giọng điệu của bác Hà lại trở nên kỳ lạ như vậy.
“Tổng giám đốc Hà.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của thư ký Vương. Thư ký Vương bước vài bước đã đi tới trước mặt, cười nói: “Vừa rồi tôi còn đang đi tìm tổng giám đốc Hà đây. Hôm nay tổng giám đốc Hà là chủ nhà mà sao lại trốn tới nơi này vậy? Tôi còn có mấy câu muốn tán gẫu với tổng giám đốc Hà đây.”
Bác Hà lập tức nở nụ cười: “Cậu cả tìm tôi à? Bây giờ tôi sẽ qua đó ngay.”
Ông ta khựng lại một chút nói: “Xem ra chẳng thể trông chờ gì vào thằng nhóc Vân Trác này được rồi. Nó không tiếp đãi cậu cả với thư ký Vương cho đàng hoàng...”
Thư ký Vương cười chứ không nói gì, cũng không tiếp lời ông ta.
Bác Hà không tiện lại quay đầu mở cửa được. Tuy là không thể kiểm tra được có người đi vào trong cánh cửa này hay không nhưng...
Nhưng bác Hà còn có một chiêu độc hơn.
Lúc đi xuống lầu, bác Hà gọi một người giúp việc nữ tới, hạ thấp giọng thì thầm vài câu với người nọ: “Đi niêm phong cửa phòng trong góc trên tầng hai lại cho tôi.”
Nếu thực sự có người đi vào rồi thì cũng đừng có vội vàng thoát ra ngoài.
Bác Hà cười châm chọc, sau đó mới quay đầu nhìn về phía thư ký Vương: “Chúng ta đi thôi.”
Thư ký Vương không biết ông ta nói gì với người giúp việc nhưng anh ấy cũng đoán được hẳn không phải là lời gì hay ho.
Thư ký Vương âm thầm tăng sự đề phòng lên. Đợi khi nào đưa bác Hà sang bên Trữ Sơn rồi sẽ bớt chút thời gian gửi tin nhắn trao đổi với Trữ Lễ Hàn.
Bác Hà bận rộn tâng bốc Trữ Sơn cũng không hề quan tâm đến những chuyện khác.
Bên trong căn phòng tối tăm lúc này.
Điện thoại di động của Trữ Lễ Hàn khẽ rung lên. Anh cúi đầu nhìn lướt qua rồi trả lời lại ba chữ: Tôi biết rồi.
Úc Tưởng hỏi: “Là anh gửi tin nhắn gọi thư ký Vương tới đúng không?”
Trữ Lễ Hàn: “Ừ.”
Hai người còn chưa kịp nói thêm câu gì nữa.
Ngay sau đó.
Một tiếng “Rầm” vang lên, tựa như có thứ gì rất nặng nện lên trên cánh cửa.
Úc Tưởng vô thức lùi về phía sau một bước. Ngay lập tức đ.â.m vào trong lòng n.g.ự.c của Trữ Lễ Hàn.
Cô nhỏ giọng nói khẽ: “Chẳng hiểu sao tôi lại có dự cảm không tốt đẹp cho lắm?” Cảnh tượng lúc này giống như trong phim kinh dị biết là bao.
Nhưng Trữ Lễ Hàn lại vô cùng bình thản.
Thậm chí Úc Tưởng còn cảm thấy anh như là đã tách biệt khỏi nơi này rồi vậy. Cô bất giác siết chặt ngón tay, sau đó lại như có thứ gì rơi lên trên...
Trữ Lễ Hàn đang... Lau chùi lòng bàn tay cho cô?
Úc Tưởng có chút hoảng hốt lại chợt nghe thấy giọng nói của Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung vang lên: “Chắc là đang đóng đinh cánh cửa lại.”
Đóng đinh cánh cửa lại?
Keng keng keng. Âm thanh từ ngoài cửa trở nên ngày càng vang dội, cũng càng liên tục hơn. Cũng bởi vì vậy càng chứng thực cho lời nói của Trữ Lễ Hàn.
Anh hay lắm! Thế mà anh vẫn còn thong thả ung dung vậy sao?
Trữ Lễ Hàn lau chùi lòng bàn tay trái của cô xong mới hạ thấp giọng hỏi: “Cô sợ lắm hả?”
Úc Tưởng vô thức l.i.ế.m môi dưới.
Bức rèm cửa sổ được kéo vô cùng kín kẽ, trong phòng thật sự quá tối tăm cho nên vào giờ phút này các giác quan khác của con người sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén. Úc Tưởng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi nóng từ trên người Trữ Lễ Hàn truyền tới. Còn có hơi thở mang theo hormone nam tính trưởng thành kèm sự áp bức mãnh liệt không hề toát ra tiếng động khóa chặt lấy cả người cô.
Úc Tưởng âm thầm thở hắt ra, cô nói: “Tôi sợ cái gì chứ? Nhưng mà người này thật là kỳ lạ. Anh nói xem ông ta có lắp đặt camera trong nhà không? Không phải chỉ cần kiểm tra camera là sẽ biết ngay sao? Ấy vậy mà lại đóng đinh nhốt người bên trong, đúng thật là độc ác.”
Tuy là cô và hệ thống có suy nghĩ dựa theo một ít nội dung trong cốt truyện gốc, qua đó đã gần như suy đoán được “sự biến thái” của bác Hà. Nhưng lại chưa có căn cứ xác thực để chứng minh điều đó là đúng.
“Chẳng phải chỉ cần chúng ta nhìn thử xem bên trong cánh cửa này có cái gì là sẽ biết rồi sao?” Trữ Lễ Hàn nói xong, vươn tay kéo mở công tắc trên tường.
Toàn bộ ngọn đèn trong phòng lập tức sáng lên.
Úc Tưởng: ?
Không phải vừa rồi còn muốn yêu đương vụng trộm hay sao? Sao bây giờ lại phô trương thanh thế như vậy chứ?
Trữ Lễ Hàn tựa như có thể nhận ra được sự nghi ngờ của cô, anh chỉ ra ngoài cửa: “Đã đóng đinh đến một nửa rồi, chúng ta không ra được thì họ cũng không vào được.”
Úc Tưởng: ?
Đúng là như vậy thật nhỉ.
Bởi vì Trữ Lễ Hàn không lo lắng cho nên cô cũng không thèm bận tâm đến những động tĩnh ở ngoài cửa.
Đừng nói chỉ là một cái nhà họ Hà, cho dù có là lô cốt kiên cố vây hãm Trữ Lễ Hàn bên trong thì cấp dưới của anh cũng có thể khiến nó nổ tanh bành từ bên ngoài rồi?
Úc Tưởng nghĩ vậy trong lòng cũng trở nên thanh thản mà bắt đầu đánh giá căn phòng này.
Một căn phòng không được khóa lại thì sẽ có chỗ nào kỳ lạ chứ? Một cái giường, đối diện giường là một tủ quần áo được làm theo yêu cầu. Bên cạnh tủ quần áo có một cánh cửa đi thằng vào trong phòng tắm.
Đã từng nhìn thấy cách bày biện trang trí bên trong phòng của Trữ Lễ Hàn ở biệt thự Trữ thị.
Thì căn phòng này thậm chỉ có thể dùng hai từ “mộc mạc” để hình dung.
Úc Tưởng đi tới phía trước ô cửa sổ, cô kéo mở bức rèm cửa ra một chút.
Lúc này mới phát hiện phía trên ô cửa sổ giống như được dán thêm một lớp màng, nếu đặt phía dưới ánh đèn thì vô cùng dễ nhận ra. Cô vươn tay mò mẫm, à, đây là một loại màng sau khi dán lên thì bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy được bên trong. Nhưng bên trong có thể nhìn thấy được bên ngoài.
Úc Tưởng nói với hệ thống: Làm tôi trông giống như một thám tử vậy.
Úc Tưởng vừa nói vừa dừng lại bên cạnh tủ quần áo. Cô giơ tay lên, cửa tủ lập tức mở ra, chỉ thấy bên trong treo đầy quần áo. Úc Tưởng chuyển mắt nhìn lướt qua... Tràn đầy một tủ quần áo của nữ.
Cô lập tức nghĩ tới, Ninh Nhạn luôn miệng nói ở nhà họ Hà vẫn còn giữ lại quần áo của mẹ Hà Vân Trác.
Mẹ của Hà Vân Trác đã qua đời rồi sao?
Làm sao mà Ninh Nhạn lại biết rõ ràng đến vậy? Hà Vân Trác nói với cô ta sao?
Úc Tưởng trở tay đóng cửa tủ lại nhưng lại cảm thấy không đúng lắm. Một lúc sau cô lại mở cửa tủ ra.
Trữ Lễ Hàn bên kia chú ý tới hành động khác thường của cô bèn lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?” Anh ngước mắt lên, trong giọng điệu mang theo chút đùa giỡn: “Phát hiện bên trong đó có công cụ g.i.ế.c người gì hả?”
Trữ Lễ Hàn cảm thấy dù có tìm thấy được những thứ này cũng không tệ lắm.
Ít ra nếu gặp phải trường hợp đó thì có lẽ Úc Tưởng sẽ thật sự hoảng sợ, sau đó trốn tới bên người anh? Ừm, Trữ Lễ Hàn vẫn không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ sợ hãi của Úc Tưởng.
Úc Tưởng: “Không phải, tôi chỉ thấy tò mò tại sao trong căn phòng này lại có quần áo và trang sức của phụ nữ.”
Trữ Lễ Hàn: “Có thể là mẹ của Hà Vân Trác để lại?”
Úc Tưởng: “Người có tiền sẽ giữ lại quần áo khi còn trẻ bên trong ngăn tủ vài chục năm sao? Tôi nghĩ hẳn là không thể nào. Ừm, bên trong ngăn tủ này đầy ắp kiểu dáng của phụ nữ trẻ tuổi. Với lại trông chúng rất giống mấy kiểu dáng đang thịnh hành trong năm nay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-47.html.]
Trữ Lễ Hàn cất bước đi tới bên cạnh cô, chống một tay lên cửa tủ thu mọi thứ bên trong đó vào trong đáy mắt.
Anh vươn tay kéo hai ngăn kéo bên dưới ra, bên trong đó còn chuẩn bị cả đồ lót mới tinh của phụ nữ nữa.
Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua, mặt không hề đỏ nhưng sắc mặt lại trở nên u ám hơn.
Anh nhớ lại lúc bác Hà đi tới đây cùng với câu nói “Cô Úc, tôi gặp cô ở trên lầu nhé” khiến người ta không thoải mái kia.
Người đàn ông lớn tuổi ỷ vào địa vị quyền thế có trong tay để dụ dỗ mấy cô gái trẻ thỏa mãn ông ta, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì trong cái vòng luẩn quẩn này.
Bọn họ vừa không vi phạm pháp luật, lại bởi vì có nhiều tiền cho nên thậm chí sẽ không bị lên án về phương diện đạo đức.
Bởi vì khi mọi chuyện bị tuôn ra, phần lớn mọi người sẽ càng có khuynh hướng chỉ trích cô gái đó ham mê tiền tài khiến cho bản thân đi lầm đường lạc lối.
Trữ Lễ Hàn không có lòng dạ Bồ Tát, trước giờ anh cũng không quan tâm đến những việc này.
Huống hồ, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình. Có cô gái thông minh nhận tiền vào cửa, nở mày nở mặt một lúc hoặc một đời. Cũng có người chơi không tới không danh không phận chỉ kiếm được một chút tiền như vậy.
Chuyện này cũng không trong phạm vi quản lý của Trữ Lễ Hàn.
Nhưng hiện tại không giống như vậy...
“Lão già c.h.ế.t tiệt Hà Khôn Dân này dám có ý đồ với cô?” Lúc Trữ Lễ Hàn nói những lời này không hề mảy may cảm xúc gì.
“Có lẽ vậy... Ông ta cật lực mai mối cho tôi với Hà Vân Trác như vậy đúng là rất kỳ lạ. Với địa vị của nhà họ Úc có thể bước vào cửa nhà họ Hà đã có thể gọi là gả vào nhà giàu rồi...” Úc Tưởng thầm nói còn không phải là chuyên môn chọn nhà giàu để gả qua đó sao?
Lúc trước gặp mặt trong tiệc rượu nhà họ Kim, bác Hà còn luôn miệng bảo cô ngốc nghếch một chút sẽ tốt hơn, học không vào cũng chẳng sao cả.
Ngốc một chút sẽ dễ bắt chẹt hơn chăng?
Nhất là khi gả vào nhà giàu chắc chắn gặp phải cảnh bị sỉ nhục cũng không dám nói, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Cho dù có nói ra thì có khi người cuối cùng nhận phải trách mắng cũng là bản thân mình đấy thôi.
Úc Tưởng: “Ọe.”
Trữ Lễ Hàn giật b.ắ.n mình, không hề nghĩ ngợi mà vội vàng vươn tay đỡ lấy cô.
Úc Tưởng: ?
Trữ Lễ Hàn: “Cô buồn nôn sao?”
Úc Tưởng: “Ừm, tôi chỉ vừa liên tưởng một chút thôi đã thấy hơi buồn nôn rồi.”
Trữ Lễ Hàn: ...
Lúc này anh mới chậm rãi rút tay về.
“Chắc là cô không thích Hà Vân Trác đâu nhỉ?” Trữ Lễ Hàn đột nhiên hỏi.
Úc Tưởng thầm nói mắt tôi mù rồi hay sao?
“Có muốn xóa sổ luôn Hà Khôn Dân không?” Trữ Lễ Hàn lại hỏi.
“Đó là đương nhiên rồi.” Không chỉ có muốn xóa sổ, thậm chí còn muốn đưa người này vào tù nữa. Nhưng Úc Tưởng ngẫm nghĩ lại trong tay mình không có chứng cứ khác. Với lại nói thẳng ra, Trữ Lễ Hàn cũng không thân với chẳng quen với mình, cô cũng không thể vô cớ yêu cầu Trữ Lễ Hàn đưa người vào tù giúp mình đâu nhỉ?
Ban đầu cô với hệ thống chỉ là suy đoán thôi. Nhưng đến hôm nay nhìn thấy cả một ngăn tủ quần áo thì xem như là sự thật rồi.
“Vậy thì hù dọa ông ta vậy.” Trữ Lễ Hàn nói một cách vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ.
Tựa như có thể giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng vậy.
Mà Úc Tưởng cũng không hề nghi ngờ, cô ngước mắt hỏi: “Vậy chúng ta ngồi đây chờ sao?”
Trữ Lễ Hàn: “Ừm.”
Úc Tưởng cảm thấy vô cùng nhàm chán bèn lấy điện thoại di động ra.
Nhưng mà... Phần trăm pin bên góc phải nhắc nhở cô chỉ còn 37%, cho dù cô muốn chơi trò chơi cũng không thể chơi lâu được.
Trữ Lễ Hàn thấy cô ngẩn người nhìn điện thoại: “Muốn chơi trò chơi sao?”
“Ừm nhưng đúng lúc lượng pin điện thoại của tôi không còn được nhiều lắm.” Cũng là do vừa rồi chơi đấu địa chủ đến độ sắp hết pin mất rồi, dù sao thì cũng phải chừa lại một chút nhỉ? Trong xã hội hiện đại, di động không còn pin chẳng khác nào lấy mất nửa cái mạng của tôi vậy!
Trữ Lễ Hàn đưa điện thoại của bản thân cho cô.
Úc Tưởng sững sờ: “Anh đưa tôi sao?”
Trữ Lễ Hàn khẽ gật đầu: “Ừm.”
Là do chính anh kéo người ta tới nơi này. Nếu không thì có lẽ lúc này Úc Tưởng đang còn ngồi trên sô pha dưới lầu đấu địa chủ với những người khác rồi.
Trữ Lễ Hàn chợt khựng lại, gần như mở miệng cùng một lúc với Úc Tưởng.
Úc Tưởng: “Bên trong điện thoại di động của anh có tin tức quan trọng gì không? Lỡ như sau này có tin tức gì bị lộ ra ngoài, tôi đây cũng không thể làm rõ được.”
Trữ Lễ Hàn: “Vừa rồi cô chơi đấu địa chủ với ai vậy?”
Hai người đồng thời dừng lại.
Lúc này, người lên tiếng trước chính là Úc Tưởng: “Hà Vân Trác, còn có Ninh Ninh nữa, chính là em gái của Ninh Nhạn.”
Trữ Lễ Hàn lại hỏi một vấn đề càng kỳ lạ hơn: “Ninh Nhạn là ai?”
Úc Tưởng: ?
Không phải lần trước anh còn lên một chuyến du thuyền với cô ta sao? Mới chẳng bao lâu đã quên rồi? Lần trước trong tiệc rượu nhà họ Kim, anh ngồi trên sô pha, cô ta còn ngồi đàn dương cầm trên sân khấu nữa mà.
Úc Tưởng không thể làm gì khác hơn là giải thích cho anh nhà họ Ninh là làm cái gì.
Trữ Lễ Hàn gật gật đầu: “À, con gái của Ninh Thiên Hữu.”
Tên nhân vật phản diện này đúng thật là cao ngạo. Anh không chỉ không quan tâm đến nhân vật nam chính mà ngay cả nhân vật nữ chính, nữ phụ ác độc cũng không thèm để ý tới.
“Cô cứ yên tâm dùng đi. Đây là điện thoại dùng cho việc riêng của tôi, trong đó không có gì liên quan tới công việc cả.” Trữ Lễ Hàn lại lên tiếng.
Hay quá nhỉ.
Điện thoại cá nhân còn không quan trọng bằng điện thoại dùng cho công việc nữa.
Cuộc sống riêng tư của anh sẽ thiếu thốn tới mức nào? Có phải thiếu thốn tới độ tôi không thể nhìn trộm được bất kỳ điều gì bí mật từ trong điện thoại anh không?
Úc Tưởng cảm thán xong cũng thảnh thơi dùng điện thoại của anh.
Có lẽ điện thoại của cậu cả Trữ rất ít khi lấy ra, vậy mà phần trăm pin còn khoảng chừng 91%!
Hệ thống cảm thấy có chỗ nào không phù hợp lắm.
Lần trước lúc ở trên hòn đảo, điện thoại của Úc Tưởng cũng không còn pin mà Trữ Lễ Hàn cũng không đưa điện thoại của bản thân cho cô dùng. Lần này sao lại đưa dễ dàng như vậy chứ?
Nhưng hệ thống không thể nghĩ ra được kết quả gì cả.
Nó cảm thấy bản thân hẳn là cần phải cập nhật trung tâm CPU lên cao hơn.
May là trong phòng còn bày một bộ ghế sô pha, Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn mỗi người chiếm một bên ghế.
Âm thanh trò chơi bắt đầu vang lên.
Chẳng mất bao lâu đã xua tan bầu không khí xấu hổ và thấp thỏm không yên trong không gian này.
Trữ Lễ Hàn cũng cảm thấy không tệ lắm.
Rất hiếm khi anh có được khoảng thời gian yên tĩnh, ngồi xuống và không làm bất kỳ điều gì như lúc này.
Hôm nay Úc Tưởng cũng chơi trò chơi trồng trọt mà mình hay chơi. Đợi tới khi nhận được hạt giống mới quý hiếm, cô theo thói quen ấn chọn chia sẻ lên Weibo.
Sau đó tiếp tục chơi tiếp.
Nhưng ở một nơi khác, từ trên xuống dưới Trữ thị, bao gồm cả nhóm quản lý cấp cao sản nghiệp trực thuộc của Trữ Lễ Hàn nhận được một thông báo.
@Trữ Lễ Hàn: Tôi nhận được hạt giống “Trà lài vàng” quý hiếm trong trò chơi “Nông trại vui vẻ” mau mau tới gieo trồng cùng tôi nào! Ấn chọn vào link có thể tặng tôi chất dinh dưỡng đó!
Quản lý cao cấp của Trữ thị khiếp sợ.
Những cấp dưới khác của Trữ Lễ Hàn cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Vãi chưởng, mẹ nó, ôi vãi?! Thì ra cậu cả Trữ cũng vụng trộm chơi loại trò chơi này?
Hiện giờ chúng ta cũng mau chóng tải về máy có còn kịp không nhỉ?