Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:32
Lượt xem: 152

Úc Tưởng ôm cặp văn kiện trong lòng, bước những bước không màng thân thích thuộc về phú bà mới thăng cấp, đi qua con đường mòn, vòng qua đài phun nước rồi đi tới cửa.

Bác cả vừa nhìn thấy cô đã tiến lên đón tiếp ngay lập tức: "Cháu thuê xe về nhà đấy à?" Ông ta nói xong lại tự phủ nhận ngay lập tức: "Không đúng." Ông ta nhìn chiếc xe con màu đen giấu mình giữa cây cối xanh tươi cách đó không xa, hình như là một chiếc xe sang đa chức năng phiên bản cao cấp nhất nào đó.

"Cậu cả Trữ đưa cháu về à?" Bác cả đột nhiên cất cao giọng.

Nếu là trước kia, ông ta sẽ không dám đưa ra suy đoán này. Nhưng bây giờ... Bác cả cảm thấy có lẽ trí tưởng tượng của mình đã quá hạn hẹp rồi. Bây giờ nếu bảo ông ta suy đoán, thì có đoán là Trữ Sơn đích thân đưa người về ông ta cũng không cảm thấy vô lý.

Mà bên này, Úc Tưởng lắc lắc đầu nói: "Bác đoán xem."

Bác cả Úc nghẹn họng, đã hơi nổi cáu nhưng lại không dám phát tác ra với Úc Tưởng, thế là chỉ còn cách nhịn xuống.

Ông ta vẫn không biết, về sau những ngày tháng nhường nhịn như vậy sẽ kéo dài đằng đẵng.

Dưới sự bảo vệ của bấy nhiêu người, Úc Tưởng trở về gian nhà cũ của họ Úc an toàn không có gì phải lo nghĩ.

Bác cả cũng có ý muốn giúp người nhà họ Úc thông minh nhanh trí hơn một chút, về sau đừng tiếp tục đụng chạm đến Úc Tưởng nữa. Thế là vào phòng khách rồi, ông ta lập tức mở miệng hỏi: "Bác nghe luật sư nói, chủ tịch Trữ cho cháu một trăm triệu tiền mặt, còn thêm một tòa biệt thự giá trị cũng tầm đó phải không?"

"Cái gì cơ?!"

"Ba cậu nói gì đấy?"

"Ai cho Úc Tưởng nhiều tiền như thế chứ? Làm sao có thể?"

Trong phòng khách vang lên những tiếng kêu kinh ngạc liên miên không ngớt.

Úc Tưởng nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Đúng rồi đó, ông ta muốn tôi tránh xa Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn, nói muốn cho tôi năm triệu. Tôi bảo năm triệu không được, ít nhất phải bảy mươi triệu. Cuối cùng nghe tôi khuyên nhủ xong, ông ta đã thấu hiểu sâu sắc sự quý giá của hai đứa con trai, thế là quyết định tăng giá ngay tại chỗ, tăng lên một trăm triệu cộng thêm một căn nhà nữa."

Người nhà họ Úc: "..."

Đậu má!

Chấn động trong lòng bọn họ đã không thể dùng một chữ để khái quát nữa rồi.

Úc Tưởng làm sao có thể may mắn đến như vậy? Người ra giá lại còn tự mình tăng giá nữa chứ? Cô đừng có lừa tôi! Làm gì có nhà tài phiệt nào dễ nói chuyện như thế!

Bác cả Úc tức đến đau cả đầu: "Cháu cần tiền không cần người hả?"

Úc Tưởng quyết định nói cho ông ta biết: "Ôi dào, làm gì có chuyện đó? Tôi với cậu cả Trữ và Lăng Sâm Viễn chẳng có chút xíu quan hệ nào hết. Cái này gọi là gì? Cái này gọi là tay không bắt giặc."

Cái gì???

Bây giờ cô lại nói với chúng tôi, thực ra mấy người không có quan hệ gì?

Bác cả Úc nghẹn họng, bỗng chốc cũng không biết mình nên khiếp sợ vì sự quyết đoán và thủ đoạn của Úc Tưởng, hay là nên cảm thán Trữ Sơn thế mà lại bị... Cô lừa gạt rồi...

Đáy lòng bác cả nhà họ Úc âm thầm nổi lên cảm giác khó chịu không thể nói rõ nhưng cũng buộc phải nói, chiêu đào mỏ này của Úc Tưởng chính là một phi vụ kinh doanh không vốn, ai nghĩ đến cũng phải ước ao ghen tị.

"Bác cả à, bác không vui vì tôi kiếm được tiền sao? Ôi, ngày mai tôi còn phải dẫn theo luật sư đi nộp thuế."

"... Vậy cháu đi đi, làm gì có chuyện đó, bác vui mà." Bác cả chật vật nặn ra mấy chữ từ trong cổ họng. Nắm chắc những gì có thể nắm được, ông ta nên khen ngợi Úc Tưởng thông minh nhưng mà...

Bác cả nhà họ Úc khổ sở giữ lại tôn nghiêm làm gia chủ một nhà của mình, dạy dỗ cô: "Cháu không sợ chuyện này bị cậu cả Trữ và cậu Lăng biết à? Bọn họ sẽ coi cháu là hạng người nào?"

Úc Tưởng thầm nghĩ bọn họ muốn vụng trộm với cháu, à không phải.

Cô vứt câu nói kia của Trữ Lễ Hàn ra khỏi đầu, đáp: "Bác có thể thử nói cho bọn họ biết xem sao."

Bác cả Úc cố gắng làm dịu sắc mặt, nói: "Bác sẽ không nói đâu... Cháu yên tâm đi, bác cả đứng về phe cháu mà."

Không chỉ không nói thôi đâu.

Ông ta còn có thể nghĩ cách để giúp đỡ Úc Tưởng. Bọn họ cần tiền, cũng cần cả người nữa.

Trữ Sơn rồi sẽ có lúc già đi.

Tương lai không cần biết là ai nắm quyền, Úc Tưởng chỉ cần chuốc được một trong hai người đó, thì nhà họ Úc từ nay bay thẳng lên mây rồi.

Bác cả Úc còn ôm giấc mộng đẹp giản dị chất phác của mình, cố gắng đóng vai bậc cha chú hiền từ, đưa Úc Tưởng vào phòng ngủ.

Chỉ có vợ chồng Úc Thành Tân luôn cảm thấy chuyện này không được hay cho lắm, cả đêm thức trắng trằn trọc khó ngủ.

Đến buổi sáng ngày hôm sau.

Bác cả đích thân đến gõ cửa Úc Tưởng.

Thì ra hôm nay là ngày nhà họ Hà mở tiệc.

Úc Tưởng suýt nữa đã quên cái người tên Hà Vân Trác này, cô miễn cưỡng lục lọi từ trong xó xỉnh ra đoạn ký ức Hà Vân Trác nói với cô, anh ta mong cô có thể tham gia bữa tiệc...

"Cháu yên tâm, hôm nay chúng ta sẽ nghĩ cách từ chối nhà họ Hà mà vẫn giữ thể diện cho họ. Nhưng bữa tiệc thì kiểu gì cũng phải đi thôi. Dù sao bây giờ cháu và hai người cậu cả Trữ cũng không có danh phận chính thức, nếu nhà họ Úc dám làm bẽ mặt nhà họ Hà thẳng thừng, thì nhà họ Hà cũng dám ngấm ngầm ra tay sửa lưng nhà họ Úc." Bác cả nói rõ nỗi khổ tâm trong lòng với Úc Tưởng, không dám qua loa lấy lệ với cô một chút nào.

Không giống với lần trước đi dự tiệc.

Hôm nay những chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu mà nhà họ Úc mời đến gần như đều vây quanh Úc Tưởng hết.

Ngay đến lễ phục cũng do bác cả nhà họ Úc đích thân nhịn đau móc ví ra mua cho cô.

Cô chị họ ngồi trong một góc sô pha, cô ta chịu hết nổi mà buông lời oán giận: "Hôm qua không phải nó đã nói nó có rất nhiều tiền à? Tại sao không tự trả tiền cho bản thân chứ? Sao còn muốn nhà mình bỏ tiền ra nữa!"

Bác dâu cả không vui, ngoảnh đầu lại nhìn cô ta một cái, nói: "Sao đến đạo lý này mà cháu cũng không hiểu? Ba mẹ cháu dạy cháu kiểu gì thể? Cháu cứ nghĩ mà xem, Úc Tưởng bây giờ có rất nhiều tiền, lại được cậu cả Trữ và cậu Lăng ưu ái, đến Hà Vân Trác cũng có tình ý với con bé. Nói cách khác, nó chẳng thiếu cái gì cả. Bây giờ nhà ta còn không chủ động lên một chút, nghĩ cách dốc sức cho nó thì sau này người ta liệu có thèm liếc mắt nhìn mình nữa không? Người ta có quyền có thế thì mắc mớ gì đến cháu? Cháu còn muốn hưởng sái hào quang của nó nữa à?"

Chị họ bị giáo huấn cho một trận, không biết làm sao đành ngượng ngùng câm miệng.

Phía bên kia, Úc Trung thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mà mình chưa nói, không thì đứa ăn mắng chính là mình.

Khi người nhà họ Úc đến nhà họ Hà, thì đã là mười một rưỡi trưa.

Mà nhà họ Hà phía bên kia cũng vừa nhận được một cuộc điện thoại.

Ba Hà buông ống nghe xuống, mặt mũi tươi tỉnh xoay người lại hỏi: "Vậy mà cậu cả Trữ lại muốn đến dự, bình thường cậu ấy rất ít tham gia mấy buổi tiệc rượu kiểu này. Có phải là lần trước khi con và cậu ấy cùng mất tích trên hải đảo, con đã kết giao tình gì với cậu cả Trữ không?"

Hà Vân Trác gần đây đã hơi tiều tụy.

Anh ta ngước mắt lên, sắc mặt u ám, lặng thinh không nói.

Có giao tình gì ấy à?

Giao tình mình muốn cướp bạn gái của anh ta sao?

Anh ta cho rằng một người như Trữ Lễ Hàn chắc là chỉ vui đùa một chút rồi thôi. Nhưng bây giờ xem ra, hình như không phải vậy.

"Thế này nhé, con đi đón cậu cả Trữ, còn ba đi đón người nhà họ Úc thay con." Ba Hà thu xếp.

Hà Vân Trác nhíu nhíu mày.

Mà ba Hà cứ như không nhìn ra, vỗ vỗ vai anh ta nói: "Ba sẽ trải thảm sẵn cho con, giúp con mau chóng đứng vững chân trong nước."

Sau mười phút, ba con họ Hà bước xuống lầu.

Khi họ ra đến cửa, xe nhà họ Úc đã đến trước nhưng ngay sau đó xe nhà họ Trữ cũng đến.

Điều khiến ba Hà ngạc nhiên là người đầu tiên bước xuống từ xe nhà họ Trữ lại là Trữ Sơn đang chống gậy.

Với xuất thân của ba Hà bây giờ, thực ra muốn gặp mặt Trữ Sơn một lần cũng rất khó khăn. Đặc biệt là từ khi truyền ra tin đồn thân thể Trữ Sơn không khỏe lắm thì người ta rất hiếm khi gặp được vị chủ tịch Trữ này.

Thế mà ông ta lại xuất hiện ở bữa tiệc chào mừng con trai mình về nước, còn chẳng phải là tiệc rượu từ thiện đàng hoàng nghiêm túc gì. Đây là vinh hạnh cỡ nào chứ?

Ba Hà nhịn không nổi cảm giác thoáng kích động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-44.html.]

Phía bên kia, Trữ Sơn nhìn quanh quất một vòng, ánh mắt lần lượt quét qua từng người nhà họ Úc... Úc Tưởng đâu rồi?

Mục đích ông ta đến đây hôm nay chính là để kiểm tra xem Úc Tưởng liệu có còn dám dây dưa với Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn hay không. Nhưng cô ở đâu nhỉ?

Mà lúc này Úc Tưởng đang làm gì?

Cô mặc một bộ váy dài cổ chữ V, bên ngoài choàng một tấm áo khoác màu trắng ngà, đi giày cao gót, mỹ lệ rung động lòng người, khí thế hoàn toàn lộ rõ.

Cô đang đi nộp thuế.

Luật sư cùng với mấy vệ sĩ đưa cô đi nộp thuế, số tiền mặt này chảy thẳng vào tài khoản của cô, mà cô cũng thuận lợi lấy được giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở.

Toà biệt thự này rộng đến bốn trăm mét vuông, chỉ riêng thuế trước bạ đã phải nộp đến bảy triệu hai trăm tệ.

May mà tiền vốn không phải của cô, dù sao cũng không quá xót ruột.

Nhân viên công tác ở cục thuế mỉm cười tiễn cô ra cửa, cô đứng ở cửa ngắm nghía con dấu “Cá nhân trao tặng không hoàn lại” trên giấy chứng nhận nộp thuế. Con dấu này mang hàm ý, mai này nếu Trữ Sơn có ân hận thì cũng không đòi lại được tiền nữa.

Hành động trao tặng không hoàn lại của ông ta đã hoàn thành dưới sự giám sát của cơ quan công chứng và cơ quan thuế.

Úc Tưởng cất tờ giấy chứng nhận vào trong túi.

Sau đó vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ trước mặt cô mà bấm còi.

Đó là một chiếc Rolls-Royce, vừa nhìn biển số xe đã biết chủ nhân nó không phải người giàu cũng có địa vị cao.

Cửa kính của chiếc xe Rolls-Royce nhanh chóng hạ xuống, người đàn ông ngồi bên trong chậm rãi quay đầu hỏi cô: "Làm xong rồi à?"

Là Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng thoáng kinh ngạc, cô tiến lên phía trước, mở cửa xe ra ngồi vào.

Dù sao trong xe ấm áp, ngoài trời lại lạnh, cô cũng không cần phải đứng ngoài hứng gió rét, có chuyện gì cứ vào đã rồi nói sau.

"Chẳng phải có vệ sĩ đi theo tôi là được rồi sao? Cậu cả Trữ lo lắng cho tôi đến vậy à?" Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi.

Hôm nay cô ăn mặc vô cùng tinh xảo, mặt mày được trang điểm lại càng thêm xinh đẹp, thoạt nhìn phảng phất như châu báu giá trị vô biên phản chiếu ánh sáng lấp lánh trong tủ trưng bày đồ cổ.

Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn nhanh chóng lướt qua gương mặt cô: "Cô muốn đến bữa tiệc nhà họ Hà à?"

Úc Tưởng: "Đúng vậy, thì sao, anh cũng muốn đi?"

Trữ Lễ Hàn đáp: "Ừ, tiện đường thì đi. Chờ bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ phái người đưa cô đi xem toà biệt thự kia."

Úc Tưởng bảo: "Ờ được!"

Úc Tưởng nhắm mắt thiếp đi một lát trong xe, thoải mái nói không nên lời.

Trữ Lễ Hàn cũng không đánh thức cô dậy, mãi cho đến khi xe đậu trước cửa nhà họ Hà, Úc Tưởng mới uể oải mở mắt ra hỏi: "Đã đến nơi chưa?"

Úc Tưởng hỏi xong thì đồng thời cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cửa lớn nhà họ Hà dần dần trở nên náo nhiệt.

Mà vô số khách mời đi tới nơi này, đều nhiệt tình chào hỏi một ông già chống gậy.

Úc Tưởng thoáng chốc đã căng thẳng toàn thân.

Đây không phải là Trữ Sơn sao?

"Chủ tịch Trữ sao cũng ở đây?" Úc Tưởng khẽ l.i.ế.m môi: "Vậy nếu như tôi bước xuống từ xe của anh thì ông ta còn không nổi giận ngay tại chỗ mà g.i.ế.c tôi luôn sao?"

Quả nhiên số tiền kia không hề dễ kiếm, chậc!

Trữ Lễ Hàn vẫn bình chân như vại, anh nói: "Tôi nghĩ ra một cách giúp cô."

Úc Tưởng hỏi: "Là cách gì?"

Trữ Lễ Hàn nói: "Cô cởi áo khoác ra đi."

Úc Tưởng cau mày: "Lạnh lắm đó." Nhưng cô vẫn cởi áo khoác ra.

Sau đó Trữ Lễ Hàn ung dung thong thả cởi xuống chiếc áo vest khoác ngoài của mình rồi đưa cho cô.

Úc Tưởng: ?

Trữ Lễ Hàn nói tiếp: "Chẳng phải cô c.h.é.m gió thành thần hay sao? Lần trước là tội phạm sát nhân. Lần này cô cũng có thể bịa ra một câu chuyện cái áo khoác này thuộc về hạng người nào, mà người này bây giờ đã thành bạn trai mới của cô. Không gì có thể đánh tan sự cảnh giác của ông ta hơn là bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông mới."

Úc Tưởng thầm nghĩ anh được lắm, người không biết còn tưởng chân tôi lại đạp thêm một con thuyền nữa!

Có điều cô cũng cảm thấy phương án này không tệ. Dù sao tiền cũng đã đưa đến tận tay, cớ sao lại không lấy? Cô không chỉ muốn lấy, mà còn muốn tiêu pha thật thoải mái cơ!

Cô khoác thêm tấm áo vest của Trữ Lễ Hàn, đẩy cửa xe ra nghênh ngang bước xuống.

Đi được hai bước, cô lại nghĩ ra chuyện gì, quay đầu lại hỏi: "Ông ta đã bao giờ thấy cái xe này của anh chưa? Sẽ không nhận ra chứ?"

Trữ Lễ Hàn đáp: "Chưa từng thấy."

Phong thái trầm ổn của anh cho người ta cảm giác yên tâm vô cùng.

Úc Tưởng thầm nghĩ, hợp tác với trùm phản diện thật sự không tồi, bớt được bao nhiêu chuyện, trùm phản diện chưa gì đã đích thân sắp xếp xong xuôi cho mình rồi.

Cô gật đầu một cái, nói: "Vậy thì tốt rồi, anh cũng đợi thêm một lát hãy vào cửa."

Trữ Lễ Hàn cũng gật đầu, đáp: "Được."

Úc Tưởng thong thả bước qua cánh cửa.

"Cô Úc đến rồi đấy à?!" Ba Hà phía bên kia vui vẻ mở lời, sau đó cẩn thận nhìn lại, đã thấy chiếc áo vest nam khoác trên người Úc Tưởng.

Trữ Sơn nghe hai chữ "cô Úc", chưa kịp nghĩ ngợi đã quay sang nhìn.

Đến khi nhìn thấy cách ăn mặc của Úc Tưởng, ông ta cũng trợn tròn hai mắt.

Nhưng trước mặt bàn dân thiên hạ, Trữ Sơn vẫn giữ gìn hình tượng của mình rất tốt.

Ông ta nở một nụ cười, cố nén xuống nỗi ngạc nhiên nghi ngờ cùng với lửa giận.

Trữ Sơn hỏi: "Áo khoác trên người cô Úc đây là của ai?"

Mọi người đều không thể ngờ chủ tịch Trữ vừa đến đã chủ động trò chuyện với cô con gái nhà họ Úc trước, lại còn hỏi ra một câu như thế.

Úc Tưởng đáp: "Một người mẫu nam."

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy vóc dáng của Trữ Lễ Hàn thật sự rất giống một người mẫu nam.

Trữ Sơn nghe xong sắc mặt mới dịu đi, khóe miệng vẫn không nhịn nổi mà co giật vài cái.

Lẽ nào cô vừa nhận được tiền đã vui vẻ quá đà, còn chưa kịp chờ ông ta giới thiệu đàn ông, cô đã nổi hứng gọi mười người mẫu nam đến?

Lồng n.g.ự.c Trữ Sơn đau nhói vài cơn, có một phần là đau lòng vì hai đứa con trai.

Lẽ nào đây là báo ứng sao?

Ông ta nghĩ thầm.

Ngày xưa bên cạnh mình có vô số người phụ nữ xoay quanh.

Đến lượt hai đứa con trai, thế mà lại biến thành bên cạnh người phụ nữ của tụi nó có vô số người đàn ông xoay quanh?!

Trữ Sơn hít một hơi, cảm thấy huyết áp của mình lại tăng cao nữa rồi.

Loading...