Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:25
Lượt xem: 167

Cô cúi xuống, vỗ vào ghế sofa.

Hơi mềm quá mức, không quá lý tưởng nhưng một đêm thôi mà, cũng không phải không thể chịu tạm bợ.

Lúc này, Trữ Lễ Hàn chậm rãi quay đầu lại.

Anh nhìn Úc Tưởng một cái rồi anh nhìn vào đôi chân thẳng tắp dưới lớp áo lông chồn da báo của Úc Tưởng.

Vì hệ thống sưởi trong khách sạn được bật hết cỡ, bộ đồ ngủ mà Úc Tưởng mua là quần áo mùa hè. Bản thân cô cũng không nhận ra nhưng khi nhìn lướt qua, sẽ có ảo giác dưới lớp áo khoác kia của cô là cơ thể đang không mặc quần áo của cô.

Làn da lộ ra trắng đến chói mắt.

"Cô…" Lời nói của Trữ Lễ Hàn đã đến bên môi.

Úc Tưởng ngẩng đầu: “Tôi ngủ trên sô pha, không tranh giường với anh đâu. Con người tôi ấy mà có hơi nhát gan một chút, cho nên mới muốn ngủ chung phòng với anh, chỉ cần cho tôi biết trong phòng đang còn một người nữa là được rồi…"

Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Trên má cô có một màu đỏ nhàn nhạt, làm cho khuôn mặt cô quyến rũ hơn một chút.

Mà chiếc áo khoác lông chồn mềm mại trên người cô, bởi vì quá nặng, khi mặc trên người khiến cho cổ của cô mảnh khảnh và thanh tú hơn, khuôn mặt dường như chỉ bằng lòng bàn tay.

“Nhát gan?” Trữ Lễ Hàn lặp lại hai từ này.

Ánh mắt của anh vừa sâu thẳm vừa có chút kiềm chế khi lướt qua khuôn mặt và làn da lộ ra ngoài của Úc Tưởng.

Úc Tưởng: "Ờ."

Trữ Lễ Hàn dùng ngón tay chạm vào hộp t.h.u.ố.c lá trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Yết hầu anh động đậy, ngước mắt nói: “Nhút nhát kiểu phải mang theo hai vệ sĩ cường tráng ấy à?"

Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, khiến anh trông như thể trong đáy mắt mang theo ý cười.

Tất nhiên là không thể hy vọng Úc Tưởng cảm thấy xấu hổ gì cả.

Úc Tưởng chớp chớp mắt nói: "Ừ, có anh rồi thì không cần vệ sĩ nữa."

Chỉ là chắc chắn là do máy sưởi trong khách sạn bật quá cao rồi, Úc Tưởng cảm thấy khi anh nhìn chằm chằm vào mình, có cảm giác như bị một con thú cao lớn rình rập, cô cảm thấy có chút không thở nổi.

Đầu óc cô như bị bao phủ bởi một tấm màn mờ ảo, cảm thấy hơi chóng mặt.

Không khí có chút kỳ lạ.

Trữ Lễ Hàn mở nắp hộp t.h.u.ố.c lá nhưng đôi mắt anh chớp chớp mấy lần, cuối cùng anh lại đóng nắp hộp thuốc lại bằng cộp một tiếng nhẹ.

“Cô ngủ trên giường đi.” Anh nói.

“Vậy cảm ơn anh!” Úc Tưởng cũng không hỏi anh ngủ ở đâu, cô đi tới chiếc giường lớn, vén chăn lên, rũ bỏ chiếc áo lông chồn trên người rồi chui vào.

Úc Tưởng lăn qua lăn lại mấy lần nhưng cảm giác nóng bức vẫn chưa hết hẳn.

Có lẽ là vẫn chưa đến giờ đi ngủ, không quen…

Úc Tưởng vươn tay sờ điện thoại.

Trữ Lễ Hàn đang ngồi trước cửa sổ sát đất, đã hoàn toàn quay lại, anh thờ ơ hỏi: "Cô có còn ký ức về ngày hôm đó ở khách sạn không?"

Úc Tưởng dừng lại, trong lòng nghĩ đang yên ổn, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?

Cô nghiêng đầu hỏi lại: "Ý anh là… Ký ức nào...?"

Trữ Lễ Hàn dường như đang cười khẽ.

Giọng nói của anh trong bóng tối càng mang thêm từ tính.

Anh lại mở hộp thuốc lá, lấy một điếu từ bên trong ra nhưng chỉ cầm nó trên tay chứ không châm lửa.

Cô có biết rằng còn tùy tiện nói nữa thì sẽ xảy ra chuyện không?

Trữ Lễ Hàn chậm rãi hỏi: "Ngày đó cô biết mình bị hạ thuốc, cô không thấy sợ sao?"

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng nắm lấy mép chăn, chớp chớp mắt: “À, tôi vừa không có tiền, cũng không có anh chồng sắp cưới giàu có nào, trên người tôi chẳng có gì đáng để mưu tính hãm hại cả. Tôi sợ gì chứ? Cậu cả mới nên lo lắng, từ hôm đó anh cứ liên tục bị cuốn vào mấy chuyện không đâu."

Trữ Lễ Hàn đã từng nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ thì không.

Trữ Lễ Hàn vô thức dùng lực trên đầu ngón tay, điếu thuốc kia bị gãy làm đôi.

Anh hỏi: "Vậy cô không sợ tôi sao?"

Úc Tưởng: ?

Sợ cái gì ở anh cơ chứ ?

Anh ở trên giường quá mạnh mẽ sao? Vậy người sung sướng lại là tôi, ấy không phải.

Trữ Lễ Hàn ném điếu thuốc gãy kia đi, anh từ từ đứng dậy đi đến bên giường.

Úc Tưởng im lặng một hồi, vỗ vỗ mép giường, nhẹ giọng hỏi: "Anh cũng muốn lên đây nằm sao?"

Cũng không phải là không thể, dù sao cái giường lớn như thế này cơ mà…

Trữ Lễ Hàn nhìn vào mắt Úc Tưởng.

Anh không tìm thấy bất kỳ duyên dáng dịu dàng nào trong đó, đôi mắt cô trong veo rực rỡ, dưới ánh đèn, chúng tỏa sáng như những viên ngọc quý.

Tâm tư của anh khẽ động một chút nhỏ xíu.

Nhưng cô thì không có chút nào.

Hơn nữa cả hai đều vô cùng tỉnh táo.

Trữ Lễ Hàn đè nén suy nghĩ, hơi nghiêng người, vén góc chăn cho Úc Tưởng.

Úc Tưởng có anh chăm sóc mà lo sợ, trong phút chốc cô chỉ đành phải mạnh miệng mời Trữ Lễ Hàn: “Giường này nằm cũng được đó, cậu cả lên nằm cùng tôi đi?”

Trữ Lễ Hàn cúi đầu, trầm giọng nói: "Tôi sẽ cho rằng cô đang mời tôi đấy."

Đúng mà.

Đúng là đang mời anh đó!

Đầu óc Úc Tưởng quay cuồng, cô chợt nhận ra Trữ Lễ Hàn đang ám chỉ là mời anh "lên giường", lên giường kiểu khác!

Trong phút chốc Úc Tưởng nín thở không nhúc nhích.

Sau đó cô ngủ thiếp đi như thế nào, cô cũng chẳng nhớ nữa.

Có lẽ là quá hồi hộp, quá hồi hộp đến mức não ứ máu…

Hệ thống vô cùng cạn lời: [Thế mà cô có thể chiếm được giường của nhân vật phản diện, ngủ ngay dưới con mắt anh ta?]

Úc Tưởng bĩu môi: Có lẽ là sợ quá ngất xỉu đấy.

Hệ thống: [...]

Tôi tin cô mới lạ đấy.

Vì hôm trước đi ngủ sớm nên hôm sau tám giờ rưỡi Úc Tưởng đã tỉnh rồi.

Mà Trữ Lễ Hàn còn thức dậy sớm hơn cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-41.html.]

Anh ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng, áo sơ mi cài khuy cẩn thận, dường như người đàn ông trầm giọng nói "Tôi sẽ cho là cô đang mời mọc tôi" tối qua và anh không phải cùng một người.

Úc Tưởng nhìn chằm chằm góc nghiêng gương mặt của anh.

Cô nghĩ thầm, anh thật sự rất đẹp trai.

Không chỉ ngũ quan quá tuấn tú, mà khí chất cũng thật hiếm có... Nếu mà tối qua anh mê hoặc tôi thêm một chút, à không... Úc Tưởng đè nén suy nghĩ nguy hiểm của mình lại.

Lên giường một lần gọi là ngoài ý muốn.

Hai lần thì sẽ không thể làm sáng tỏ được đâu.

Cô không thể để bị lừa bởi sắc đẹp và tiền tài được…

Thư ký Vương đang ở bên cạnh báo cáo với Trữ Lễ Hàn, anh ấy nhìn thấy Úc Tưởng trước, vội ngẩng đầu lên gọi: "Cô Úc."

Có trời mới biết sáng sớm anh ấy vừa đi vào đã thấy Úc Tưởng nằm ngủ say trên giường là loại cảm giác như thế nào.

Không phải đã nói, nghi ngờ cô có mục đích gì khác sao?

Không phải đã nói, tùy tiện đuổi cô đi là được rồi sao?

Thư ký Vương nhớ tới buổi sáng, khi anh ấy đang ngẩn người nhìn Úc Tưởng, trong đầu nổi lên một trận mưa to gió lớn, cậu cả Trữ còn từ tốn giơ tay kéo tấm rèm kiểu châu Âu bên cạnh giường lại.

Sau đó, che chắn cho Úc Tưởng hoàn toàn.

Bây giờ thư ký Vương nghĩ lại, trong đầu anh ấy như có đoàn tàu đang ầm ầm chạy qua.

Trong lòng anh ấy điên cuồng hét lên rằng không thích hợp!

Có gì đó đã lặng lẽ thay đổi...

Nhưng những hoạt động tâm lý phức tạp này cuối cùng lại biến thành một câu: "Cô Úc, cô có muốn uống sữa không?"

Úc Tưởng nghĩ: "Được, cảm ơn anh."

Lúc đầu cô vẫn cảm thấy hơi khó xử, giọng điệu của Trữ Lễ Hàn tối qua nặng nề quá mức, nặng nề đến mức có chút cảm giác trang trọng.

Mà cô mượn một câu nói đùa, tiêu nhiều tiền của người ta như thế… Haizz, dù sao cô cũng cảm thấy có hơi xấu hổ.

Nhưng bây giờ giọng điệu của thư ký Vương rất tự nhiên.

Ngay cả Trữ Lễ Hàn cũng chỉ ngước mắt lên khẽ nhìn cô, rồi không nói gì.

Úc Tưởng cảm giác hình như mình suy nghĩ quá nhiều, chút ngượng ngùng đó lập tức biến mất.

Ôi dào.

Lợi dụng lẫn nhau thôi.

Thứ mà nhân vật phản diện không thiếu nhất chính là tiền, cô lấy tiền ở chỗ anh, cô liều mạng nguy hiểm giúp anh chọc giận Trữ Sơn… Thật là một thỏa thuận lạnh lùng và tuyệt vời!

Úc Tưởng vui vẻ ngồi xuống, thậm chí còn vui vẻ ăn một quả trứng rán, một cái xúc xích và một bát bún huyết vịt.

Ăn xong cô còn nói: "Món này không chuẩn vị lắm."

Trữ Lễ Hàn gật đầu: "Ừ."

Úc Tưởng nghĩ thầm anh thật là khách sáo quá, tôi chỉ buột miệng nói một câu thôi, anh cũng phải đáp lại một câu với tôi.

Cô không nhịn được nhìn Trữ Lễ Hàn một lần nữa.

Người đàn ông này thật không tồi đâu!

“Cô ăn no chưa?” Trữ Lễ Hàn đóng tài liệu trước mặt lại, đưa lại cho thư ký Vương.

Úc Tưởng gật đầu: “Bây giờ chúng ta về nước sao?”

Trữ Lễ Hàn: "Ừ."

Úc Tưởng nói thầm, mẹ nó, cuộc sống này thật tuyệt vời!

Đối với cô thì chuyến đi này thực sự chỉ là ra nước ngoài ăn, ngủ và thưởng thức phong cảnh ở nơi mới lạ. Đăng bài lên Tiểu Hồng Thư, đó đều là nơi thuộc về Versailles hạng nhất.

Úc Tưởng vội vàng đứng dậy cùng Trữ Lễ Hàn đi ra ngoài, lúc đi còn không quên cầm theo mấy thứ linh tinh mua ở trung tâm thương mại.

Khi Úc Tưởng cúi xuống để cầm chúng, Trữ Lễ Hàn liếc thư ký Vương một cái.

Thư ký Vương: ?

Thư ký Vương: ! Ồ, anh ấy hiểu rồi!

Thư ký Vương vội vàng chạy tới: “Để tôi để tôi, cô Úc đừng quan tâm, lát nữa tôi sẽ mang lên máy bay cho cô.”

Người ta cũng đã lên tiếng rồi, nên Úc Tưởng vô cùng yên tâm.

Thế là cô chỉ khoác chặt chiếc áo lông chồn trên người, rồi đi phía sau Trữ Lễ Hàn bước ra ngoài.

Trên đường đi, có lần cô còn nghi ngờ Trữ Lễ Hàn có thể sẽ vì cái áo lông chồn của cô thực sự quá quê mùa, mà để cô đi một bên khác. Nhưng cho đến khi lên xe, Trữ Lễ Hàn cũng chẳng nói gì về chiếc áo lông chồn trên người cô.

Trên xe cô lại gặp lại người đàn ông đầu trọc đó.

Người đàn ông đầu trọc cười hỏi cô: "Có ấm không?"

Úc Tưởng: "Vô cùng ấm áp!"

Vì sự thân thiện của đối phương, trước khi lên máy bay, Úc Tưởng còn cười buột miệng khen anh ta: "Hình xăm đẹp đấy!"

Người đàn ông đầu trọc được khen mà kinh ngạc, nhếch miệng cười với cô.

Trữ Lễ Hàn quay đầu nhìn hai người nhưng không nói gì.

Khi Úc Tưởng xuống máy bay thì trời đã tối.

Thư ký Lưu bên cạnh Trữ Sơn ở bên kia sắp phát điên lên rồi.

Mà điều Úc Tưởng không biết là một video [Người Trung Quốc mang vệ sĩ càn quét Washington, người qua đường phải tránh xa ba thước] đã được tải lên mạng.

Cô nắm chặt vạt áo lông chồn, quay đầu hỏi Trữ Lễ Hàn: "Cậu cả Trữ không lạnh sao?"

Trữ Lễ Hàn vẫn mặc vest.

Trữ Lễ Hàn: "Không lạnh."

Anh nói xong thì nhìn cô chằm chằm, anh còn tưởng cô lại định nói mấy câu bậy bạ hay là quan tâm anh một chút.

Úc Tưởng lại hỏi: "Sao lại không thấy thư ký Vương đâu rồi?"

Trữ Lễ Hàn dừng một chút, rồi nhẹ nhàng nói: "Đi gọi điện thoại rồi."

Thư ký Vương thực sự đang nghe điện thoại.

Anh ấy xuống máy bay sớm nhất, vừa xuống ngay lập tức gọi điện cho người đàn ông đầu trọc ở Washington.

“Anh Stanley.” Thư ký Vương lễ phép nói.

Người đàn ông đầu trọc ở đầu bên kia rất vui vẻ, anh ta trầm giọng hỏi: "Có phải Trữ bảo cậu gọi điện thoại cho tôi không? Ý của anh ấy là. . . "

Thư ký Vương khẽ mỉm cười: "Ý của cậu cả Trữ là nếu anh muốn đến Trung Quốc và làm ăn với cậu chủ Trữ, trước tiên anh phải tuân theo các quy tắc của Trung Quốc của chúng tôi."

"Quy tắc gì? Anh nói đi, tôi nhất định sẽ tuân theo!"

"Chúng tôi không làm ăn với những người cả cơ thể đều là hình xăm."

Người đàn ông đầu trọc sững sờ.

Vậy, vậy anh ta phải xóa toàn bộ sao? Hình xăm của ông đây lớn như vậy, xóa hết sẽ đau đến choáng váng đấy!

Loading...