Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:19
Lượt xem: 172

"Đến bệnh viện hả? Thế anh tự đi đi nhé." Úc Tưởng nói xong thì đưa tay ra mở cửa xe.

Thư ký Vương lén nhìn trộm sắc mặt của Trữ Lễ Hàn, vừa lặng lẽ khóa cửa xe vừa cười nói: "Cô Úc cũng tự xuống đây rồi hay là cùng tới đó đi? Cô Úc tận mắt nhìn thấy vết thương được xử lý xong thì chẳng phải sẽ càng yên tâm hơn hay sao?"

Thư ký Vương vừa nói xong, tài xế ngồi ở bên trên cũng rất nhanh trí đạp ga lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Úc Tưởng muốn kêu lên hay lắm.

Tôi còn lựa chọn nào khác à?

Ở cùng một chỗ với Trữ Lễ Hàn có một chút áp lực nhưng Úc Tưởng lại cảm thấy rất nhàm chán, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn vệ sĩ.

Vệ sĩ vẫn đang xử lý vết m.á.u xung quanh vết thương cho Trữ Lễ Hàn.

Chiếc tăm bông nhỏ bé được vệ sĩ cầm trong tay, trông nó như thể chỉ cần dùng một chút lực là sẽ bị bẻ gãy.

Lúc này vệ sĩ mới không chịu được nữa mà ngẩng đầu lên.

Anh ta nhìn Úc Tưởng, vô cùng hiểu ý nói: "Tôi vụng tay vụng chân quá, hay là cô Úc làm đi?"

Bình thường với cảnh tượng như này thì cô gái sẽ làm rất cẩn thận, sau đó quay qua quay lại tình cảm sẽ được hâm nóng.

Nhưng Úc Tưởng xua xua tay: "Anh cứ từ từ mà làm, không vội đâu, tôi đang nhìn này."

Cô thậm chí còn tích cực đưa ra ý tưởng giúp đối phương: "Có nước oxy già không? Hay là lấy một bình oxy già đổ xuống để rửa vết thương cho cẩn thận?"

Trữ Lễ Hàn: "…"

Cô đúng là rất biết sai khiến người khác.

Trong chốc lát khiến người khác không hiểu được vừa nãy cô còn giục anh đi bệnh viện là thật lòng hay là giả vờ giả vịt.

Vệ sĩ đầu bên này nghe mà thấy nhức nhức cái đầu.

Anh ta lại ngước lên nhìn Úc Tưởng nói: "Hay là thôi đi, sắp đến bệnh viện rồi, cứ để cho các bác sĩ y tá chuyên nghiệp xử lý."

Anh ta coi như là cũng nhìn ra được trong lòng cô gái này chẳng có tí dịu dàng âu yếm nào hết.

Tổng giám đốc Thẩm bên này nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị đá sập đó mất mấy giây.

Nhiễm Chương vừa đi vào thì những đồng nghiệp khác cũng tới.

"Như này là sao thế? Có chuyện gì xảy ra vậy? Có cướp à?" Nhân viên mới trợn tròn mắt.

"Còn đáng sợ hơn bị cướp nhiều." Nhân viên cũ nghĩ nghĩ rồi nói.

Tổng giám đốc Thẩm vẫn nghĩ theo hướng tích cực: "Không thể nói vậy được…" Anh ấy hỏi: "Ai muốn nhận case tiếp thị của Livinan nào?"

Nhân viên mới vừa nghe đến cái tên này thì phấn chấn ngay tắp lự: "Gì cơ? Livinan hợp tác với công ty mình á?"

Tổng giám đốc Thẩm: "Mấy người nhìn đi, như này chẳng phải vẫn khá là vui hay sao?"

Cậu nhân viên mới nghe mà không hiểu gì: ?

Nhân viên cũ thì lại gật đầu lia lịa nói: "Đúng thế thật… Thiếu mất một cánh cửa nhưng công ty lại có được nhiều thứ hơn… Với cả có lẽ Úc Tưởng bị kẹp ở giữa như vậy cũng khổ lắm."

Cuối cùng họ cũng nói được một câu có tình người, chắc là vì họ đã đứng cùng một chiến tuyến với Úc Tưởng trong nhóm WeChat sáng hôm đó nên mới không cho rằng Úc Tưởng sẽ chỉ thấy sung sướng chứ không phải chịu đau khổ gì khi đối phó với hai kẻ giàu có cùng một lúc.

"Thế nên đây là Úc Tưởng hi sinh bản thân mình để đánh đổi cho tiền lương và tương lai của chúng ta đây mà!" Có một nhân viên cũ lên tiếng cảm thán.

Nhân viên mới nghe xong vẫn ù ù cạc cạc.

Úc Tưởng, hi sinh bản thân á?

Cô ấy hi sinh cái gì vậy?

"Đúng rồi, Úc Tưởng đâu?" Liêu Giai Phỉ đột nhiên lên tiếng: "Chẳng phải cô ấy nói xuống dưới tầng một lúc à? Sao giờ còn chưa quay về vậy?"

"Ừ nhỉ, Úc Tưởng đâu…"

Tuy ngoài miệng nhân viên cũ không nói gì nhưng trong lòng không kiềm được mà nghĩ không phải cô ấy lấy cớ để trốn làm chứ?

Tổng giám đốc Thẩm lên tiếng: "Đừng vội, đừng vội, để tôi vào trong gọi điện thoại cho cô ấy hỏi xem."

Nói xong anh ấy đi vào trong văn phòng, đến khi đi vào mới phát hiện ra bức tranh treo tường đã rơi xuống đất rồi. Tim tổng giám đốc Thẩm đập thình thịch, nghĩ thầm hay thật đó, vừa nãy kích động đến nỗi làm rơi cả tranh luôn hả?

Tổng giám đốc Thẩm cúi người nhặt tranh lên, lúc định treo nó lại thì mới phát hiện trên cái đinh có một vệt máu.

Vãi chưởng!

Vãi chưởng!

Tổng giám đốc Thẩm cầm lấy bức tranh xông ra ngoài: "Vừa nãy…"

"Sao thế tổng giám đốc Thẩm?" Mọi người ngơ ngác quay đầu lại.

Tổng giám đốc Thẩm sợ hãi đến nỗi nói năng không còn được lưu loát nữa: "Vừa nãy cái đinh ở bức tranh treo tường trong phòng tôi hình như đã làm cậu cả Trữ bị thương…"

Vừa nói xong tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.

Bảo sao Úc Tưởng đi mà không thấy quay lại… Toi rồi, toi rồi.

Các nhân viên mới hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, họ ngơ ngác nhìn xung quanh, ngay cả Ninh Ninh cũng cảm thấy mờ mịt.

Cô ấy cúi đầu định gửi tin nhắn cho Úc Tưởng hỏi thăm thì lại nhận được tin nhắn của Lăng Sâm Viễn.

Lăng Sâm Viễn: [Sao hôm nay cô lại ở đó?]

Ninh Ninh cắn môi, cô nghe những tiếng ồn ào huyên náo, những tiếng bàn tán đầy lo lắng bên tai, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào tôi không được có mặt ở đây?

Lăng Sâm Viễn: [Chuyện lần trước còn chưa điều tra rõ ràng, cô nên nghỉ ngơi thêm.]

Ninh Ninh: [Nhưng tôi muốn làm việc.]

Lăng Sâm Viễn: [Thôi được rồi, hoặc là cô có thể đổi sang một công ty khác? Chẳng phải cô rất muốn đầu quân cho công ty thiết kế Huy Dương sao? Ngày mai tôi bảo Tiểu Lý gửi thư giới thiệu sang cho cô.]

Ninh Ninh: [Không phải chỗ tôi tự thi vào thì tôi không cần.]

Ninh Ninh nghĩ ngợi một hồi rồi bổ sung thêm một câu: [Tôi muốn ở lại công ty này, ở đây cũng ổn.]

Sau đó Lăng Sâm Viễn không gửi tin nhắn qua nữa.

Ninh Ninh ôm lấy điện thoại, không nhịn được mà có chút suy nghĩ lo được lo mất, cô bắt đầu ngẫm nghĩ không biết lúc này Lăng Sâm Viễn đang nghĩ gì...

"Ninh Ninh, rót cho A Z một cốc nước." Đầu kia có người gọi.

Bấy giờ Ninh Ninh mới tạm thời bỏ điện thoại xuống, quay người đi rót nước.

Cô đưa cốc nước cho Nhiễm Chương đang ngồi ở trong góc, thì thầm hỏi: "Đàn chị làm ở đây lâu lắm rồi ạ? Cô ấy làm gì vậy?"

Nhiễm Chương: "Đàn chị?"

Ninh Ninh: "Chính là Úc Tưởng đó."

Nhiễm Chương: "Công việc của cô ấy chính là tôi."

Ninh Ninh: ?

Ninh Ninh lắp bắp: "Nhưng nhưng mà…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-38.html.]

Nhiễm Chương cúi đầu, cầm lấy điện thoại không nói gì. Trong chốc lát chỉ còn lại tiếng trò chơi phát ra từ điện thoại anh ta.

Ninh Ninh không nhịn được hỏi: "Anh tới đây đợi cô ấy à? Nhưng cô ấy vừa đi ra ngoài rồi."

Nhiễm Chương chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Tôi biết rồi." Anh ta trông thấy cô đi ra ngoài, lúc đó cô còn chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Ninh Ninh: "Hay là anh cứ về…"

Nhiễm Chương: "Không cần đâu." Lúc này anh ta mới ngẩng đầu lên: "Cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì cô nên đi rồi đấy." Rất rõ ràng, anh ta không thích Ninh Ninh nói nhiều.

Ninh Ninh xấu hổ cười cười rồi quay người đi khỏi.

Cô ấy cảm thấy công ty này rất kỳ lạ, từ cấp trên đến cấp dưới đều kỳ lạ…

Còn Nhiễm Chương ngồi trong góc đang rất hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.

Không có ai hỏi han, giục giã, không có ai sắp xếp tất cả mọi thứ cho anh ta… Dường như anh ta đang tạm thời thoát khỏi mọi ràng buộc…

Anh ta thích nơi này.

Chuyện xảy ra bên công ty văn hóa Khải Tinh rất nhanh đã truyền đến tai Trữ Sơn.

"Thuốc! Thuốc! Mau đi lấy thuốc của chủ tịch Trữ lại đây!" Thư ký Lưu nhanh chóng quay người lại nói.

Người giúp việc nữ đáp lại rồi nhanh nhẹn đi lấy.

Đợi đến khi viên thuốc trợ tim khẩn cấp được để dưới lưỡi Trữ Sơn, lớp đường áo bên ngoài từ từ tan chảy thì đầu óc ông ta cuối cùng mới bình tĩnh lại.

"Chủ tịch Trữ, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?" Thư ký Lưu run rẩy hỏi.

Trữ Sơn thở dài: "Loại chuyện mất mặt này… Thôi bỏ đi, cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy rồi tôi cũng không giấu cậu. Mới sáng sớm nay, Trữ Lễ Hàn và Tiểu Viễn đều đến công ty văn hóa Khải Tinh, cậu biết công ty văn hóa Khải Tinh chứ? Là công ty mà Úc Tưởng làm đó. Hai anh em chúng nó động tay động chân với nhau vì một người phụ nữ ở công ty người ta, không những phá nát một cánh cửa đâu, thậm chí còn đổ m.á.u cơ..."

"Đổ, đổ m.á.u ấy ạ?" Thư ký Lưu ngạc nhiên.

"Chuyện này không thể kéo dài được. Thế này đi, cậu đích thân đi xử lý, cầm hợp đồng đi tìm Úc Tưởng…"

Thư ký Lưu kinh ngạc gật đầu.

Cậu ấy nhớ đến người trong phòng bệnh hôm đó chắc là cô Úc nhỉ? Khi đó cậu ấy vô cùng ngạc nhiên nhưng không ngờ rằng chuyện này một khi xảy ra thì không dễ gì xử lý được. Đát Kỷ hại nước cũng không nhanh đến thế...

Trong lòng thư ký Lưu không kiềm được mà cảm thấy ghen tị.

Chỉ với chút chuyện này mà đã kiếm được số tiền mà bao nhiêu người cả đời cũng chẳng kiếm được!

Lúc Úc Tưởng nhận được điện thoại của thư ký Lưu thì còn cúp máy liên tục ba lần.

Cuối cùng sau khi nhận được tin nhắn thì cô mới nghe máy.

"Bây giờ cô Úc đang ở đâu thế? Nếu như tiện thì tôi cầm hợp đồng sang nói chuyện với cô nhé?" Thư ký Lưu khách khí nói.

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: "Tôi đang ở bệnh viện."

Thư ký Lưu nghe xong, trong lòng thầm nghĩ vãi chưởng, đánh nhau vào bệnh viện thật à?

Mí mắt cậu ấy giật giật, không tài nào tưởng tượng được một người áo mũ chỉnh tề, nho nhã cao quý như Trữ Lễ Hàn khi đánh nhau sẽ có dáng vẻ gì.

Chuyện này đúng thật là không thể kéo dài được!

Úc Tưởng: "Đợi đến ngày mai đi, ngày mai tôi rảnh."

Thư ký Lưu cứng họng nhưng chỉ đành nói: "Vâng, vâng."

Đây là tặng không tiền cho đó! Cô không thấy động lòng hả? Lại còn nói đợi đến ngày mai! Là tôi thì tôi chờ không nổi tới ngày mai đâu!

Úc Tưởng cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn Trữ Lễ Hàn ngồi ở đầu kia.

Bác sĩ chuyên nghiệp đã xử lý xong cho anh rồi.

Người đàn ông ngồi thẳng lưng, sắc mặt không thay đổi, tự mang trên mình một loại khí phách.

Úc Tưởng từ từ đi đến trước mặt anh, khua khua điện thoại nói: "Đây là lý do mà cậu cả Trữ đến công ty văn hóa Khải Tinh hả?"

Trữ Lễ Hàn chầm chậm nhấc mắt lên nhưng không nói gì.

Úc Tưởng nói tiếp: "Tôi nhận được điện thoại của cái vị thư ký Lưu hay đi theo chủ tịch Trữ rồi."

Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn đến và đi nhanh như một cơn gió.

Vì họ vốn dĩ là chỉ muốn Trữ Sơn mất đi lý trí rồi đưa ra quyết định cuối cùng trong lúc không thể nào suy nghĩ được.

"Cậu ấy hẹn gặp cô à?" Bây giờ Trữ Lễ Hàn mới lên tiếng.

Úc Tưởng gật đầu: "Tôi nói là mai tôi rảnh."

Ánh mắt Trữ Lễ Hàn hơi động đậy: "Cô thông minh thật đấy."

Đối mặt với khoản tiền khổng lồ như vậy mà cô không hề vội vã.

Người giống như Trữ Sơn, chỉ khi có người kiêu ngạo hơn thì ông ta mới chịu hạ mình cầu xin người ta làm việc.

Úc Tưởng: "Cảm ơn nhé, nếu như chuyện tốt anh làm đã đến hồi kết rồi thì ngày mai cho tôi mượn hai vệ sĩ được không?"

Đáy mắt Trữ Lễ Hàn hiện lên chút ý cười.

Anh nhìn cô nhưng không đồng ý với cô ngay.

"Anh nghĩ xem, ông ta đã thỏa hiệp rồi nhưng khoản tiền khổng lồ đó đập lên người tôi, nhỡ đâu sau chuyện này ông ta càng nghĩ càng thấy tức, quyết định thuê kẻ xấu g.i.ế.c tôi để tôi c.h.ế.t trên đường, mãi mãi không lấy được tiền thì sao?"

"Anh Trữ, xong rồi ạ." Y tá nói.

Trữ Lễ Hàn gật đầu, lịch sự nói "Cảm ơn", sau đó từ từ đứng dậy: "Tôi có một cách hay hơn."

Úc Tưởng: "Hử?"

Trữ Lễ Hàn: "Tôi đích thân đưa cô đi, thế nào?"

Úc Tưởng: "Vậy thì cho dù tình cảm chúng ta có tốt đến mấy nhưng anh lại không được chia tiền, anh xem có được không?"

Trữ Lễ Hàn: "…"

Cũng keo kiệt phết nhỉ.

Anh kiếm cho cô nhiều như thế mà cô không nỡ chia cho anh một cắc?

"… Được." Trữ Lễ Hàn đáp.

Úc Tưởng thuận miệng khen một câu không có tình cảm nào: "Anh đúng thật là rất xuất sắc!" Yêu quá đi mất!

Thực ra cũng giống với việc Trữ Lễ Hàn khen cô thông minh, chẳng qua là tâng bốc qua lại thôi mà, có bớt miếng thịt nào đâu chứ?

Nhưng Trữ Lễ Hàn lại rất không "lịch sự".

Anh không hề nói cảm ơn.

Mà lại hỏi: "Xuất sắc chỗ nào?"

Úc Tưởng khựng lại.

Loading...