Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 37

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:17
Lượt xem: 185

Khoảnh khắc Lăng Sâm Viễn xuất hiện đã khiến Úc Tưởng không còn sợ Trữ Lễ Hàn nữa.

Cô lật tay mình lại gãi lòng bàn tay của Trữ Lễ Hàn.

Mắt Trữ Lễ Hàn giật lên, suýt chút nữa giật tay lại. Nhưng nghĩ đến chuyện Úc Tưởng còn chưa bị ăn đòn thì anh lại nhịn xuống, chỉ cụp mắt nhìn cô chằm chằm, mang đến một áp lực vô hình.

Úc Tưởng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường: "Bây giờ là mười giờ ba mươi lăm phút, sáng nay anh không phải họp hành gì sao?"

Đôi mắt Trữ Lễ Hàn hơi động đậy.

Còn biết chất vấn anh cơ à?

Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp mắt, hàng lông mi cong dài khẽ động, toát lên vẻ ngoan ngoãn khó lòng nào mà miêu tả được: "Ồ, tôi biết rồi… Anh đặc biệt tới đây là vì muốn để chủ tịch Trữ thấy tôi ở trong lòng anh quan trọng đến nhường nào hả?"

Trữ Lễ Hàn không nói gì.

Anh đang chờ xem Úc Tưởng còn có thể nói ra những lời vớ vẩn gì nữa.

Đáy mắt Úc Tưởng lấp lánh nước, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Khỏi cần phải nói nhiều, đối với một số đàn ông con trai thì ánh mắt như này vô cùng có tác dụng.

Tiếp đó Trữ Lễ Hàn nghe thấy cô nói: "Nhưng mà chỉ đến thăm thôi thì sao mà đủ?"

Trữ Lễ Hàn: "…"

Úc Tưởng: "Thức ăn được vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài về, đồ sưu tập được bán đấu giá với giá cao, xe sang, nhà lầu… Anh xem anh có thu xếp được hết mấy thứ này không?"

Trữ Lễ Hàn: "…"

Lại còn bị cô lấy mất quyền chủ động, tự ý lên danh sách luôn rồi?

Ngón tay Trữ Lễ Hàn hơi dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của cô để cô không cử động lung tung nữa.

Anh cụp mắt nhàn nhạt nói: "Thế thì cô Úc cho là bản thân cô có sức hút như nào mà có thể khiến tôi phải làm đến mức đấy?"

Cơ thể Úc Tưởng ngả ra sau đập vào ván cửa, cô nói: "Sức hút của tôi không phải là đang ở bên ngoài cửa à?"

Ánh mắt Trữ Lễ Hàn tối đi.

Cô rất thông minh, thậm chí vô cùng tỉnh táo.

Cô biết rất rõ mình có thể đối phó với Trữ Sơn một cách dễ dàng là vì cô đang đứng ở điểm cân bằng giữa ông ấy và Lăng Sâm Viễn.

Những gì cô nói ra đều mạch lạc đâu ra đấy nhưng thứ mà cô giấu kín trong đầu mình mới là thứ có ích nhất.

Lúc này tất cả mọi người bên ngoài cửa đều nghe thấy tiếng ván cửa bị thứ gì đó va phải.

Ánh mắt họ lóe lên, trong đầu ngay lập tức có những suy nghĩ rất phong phú… Cánh cửa bị khóa trái cùng với tiếng động ở bên trong, ừm…

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn tối đi.

Sắc mặt anh ta trở nên lạnh lùng, thậm chí còn có hơi bực bội mà siết khớp ngón tay lại.

Úc Tưởng đầu hàng anh cả của anh một cách dễ dàng như thế ư?

Trong tin nhắn không phải là ngang ngược lắm à?

"Mở cửa ra." Lăng Sâm Viễn đè giọng nói.

Tổng giám đốc Thẩm lúc này cái khó ló cái khôn: "Tôi, tôi làm rơi chìa khóa trong văn phòng rồi." Anh ấy quay người đi giả vờ hét: "Tiểu Liêu! Tiểu Liêu, mau tới xem xem cái cửa này…"

Lăng Sâm Viễn nhắm mắt, sau đó mở mắt ra đi lên phía trước: "Không cần đâu."

Tổng giám đốc Thẩm ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Như này không phải là định đá cửa xông vào đấy chứ?

Ninh Ninh đột nhiên hỏi: "Anh, anh cũng tới tìm đàn chị sao ạ?"

Lăng Sâm Viễn khựng lại, trầm giọng đáp: "Ừm."

Tất nhiên anh ta cũng có chuyện muốn nói với Ninh Ninh, cơ mà bây giờ không phải lúc thích hợp.

Lăng Sâm Viễn dồn lực nhấc chân lên đạp thẳng vào cửa.

Ván cửa rung lên.

Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhấc mắt: "Đúng là đồ vô học."

"Ruỳnh."

Lăng Sâm Viễn lại đạp thêm một phát nữa.

Mà lần này, Trữ Lễ Hàn túm lấy người Úc Tưởng xoay một vòng, đẩy cô sang bức tường bên cạnh, còn làm rơi cả bức tranh được treo trên tường.

Khoảnh khắc Úc Tưởng nghe thấy tiếng bức tranh rơi xuống đất, cô quay đầu lại nhìn theo bản năng, cảnh tượng chiếc đinh đ.â.m xuyên qua đầu xuất hiện trong phim kinh dị hiện lên trong trí óc…

Nhưng cô chẳng nhìn thấy gì cả.

Vì cô vừa quay đầu lại thì đụng phải cơ bắp tay rắn chắc dưới lớp áo sơ mi của Trữ Lễ Hàn.

Cùng lúc đó.

Cánh cửa cuối cùng cũng không chịu nổi lực đá mạnh mẽ mà đổ sầm xuống.

Tổng giám đốc Thẩm đứng bên ngoài mà còn phải thốt lên một câu vãi lúa!

Cảnh tượng khó đỡ đến mức này quả nhiên không phải là điều mà những người như họ có thể chịu đựng được một cách dễ dàng.

Đôi giày da của Lăng Sâm Viễn giẫm trên nền nhà văn phòng tổng giám đốc phát lên những tiếng lanh lảnh.

Anh ta đi vào trong phòng, trầm giọng nói: "Anh cả hà cớ gì phải làm khó cô Úc? Cho dù anh cả có quyền thế và địa vị thì cũng không được dùng quyền lực để lấn át, bức ép người khác."

Mọi người nghe được lời này thì dựng hết cả tai lên.

Vãi chưởng, vãi chưởng!

Mạnh bạo đến thế hả?

Lăng Sâm Viễn không hề để tâm đến việc danh tiếng của Trữ Lễ Hàn sẽ ra sao.

Từ trước đến nay họ luôn đối nghịch với nhau.

Điều mà Lăng Sâm Viễn quan tâm là Trữ Sơn có tức đến c.h.ế.t hay không.

Nếu như không thể tức c.h.ế.t luôn thì tốt nhất là cứ giày vò đi giày vò lại một cách từ từ…

Muốn xé bỏ bộ mặt người ba hiền từ của Trữ Sơn thì anh ta phải giả bộ mình mới là tình yêu đích thực của Úc Tưởng. Nếu không Trữ Sơn sẽ chỉ nói đi nói lại rằng tôn trọng anh cả của con nhiều hơn, con chịu đựng một chút đi, hai đứa là anh em thì phải đồng lòng…

Ai muốn đồng lòng cơ chứ?

Lăng Sâm Viễn nghĩ thầm.

Đúng rồi, thực ra cũng chẳng cần giả vờ, ban đầu chẳng phải là tự Úc Tưởng nói cô thích anh ta hay sao?

Trữ Lễ Hàn ở đầu kia lúc này mới từ từ rút tay lại.

"Đây là phép lịch sự mà cậu học được đấy hả?" Trữ Lễ Hàn không muốn tranh luận về Úc Tưởng với anh ta. Anh quay người lại, khí chất của người có quyền cao chức trọng đó cứ thế xuất hiện.

Lăng Sâm Viễn quay đầu nhìn tổng giám đốc Thẩm: "Tôi sẽ đền."

Tổng giám đốc Thẩm xấu hổ cười gượng hai tiếng, anh ấy không dám nói cảm ơn nữa rồi.

"Đi rót cho cô Úc một cốc trà cho đỡ sợ đi." Trữ Lễ Hàn ra hiệu bằng mắt rồi nói.

Tổng giám đốc Thẩm do dự trong phút chốc rồi nhanh chóng chuồn đi rót trà.

Thế là trong bầu không khí căng thẳng chỉ còn lại Úc Tưởng nhận lấy cốc trà, cúi đầu uống từng ngụm nhỏ.

"Hơi nóng." Úc Tưởng nói.

Tổng giám đốc Thẩm ngây người ra: "Hả? Để, để tôi đi rót thêm ít nước lạnh nhé?"

Úc Tưởng: "Được thôi."

Cô đưa cốc cho tổng giám đốc Thẩm.

Lần này chỉ cần là người thì cũng đều nhận ra rằng, hây dà, Úc Tưởng người ta đâu có tí gì gọi là sợ hãi?

Chứ đừng nói đến cái gì mà dùng quyền lực để lấn át, chèn ép người khác…

Úc Tưởng chỉ thiếu điều muốn viết bốn chữ "dễ như ăn kẹo" lên trên trán thôi.

Mà lúc này Trữ Lễ Hàn nhìn sang còn có thời gian nói một câu: "Sau này đổi thành trà chanh nhé."

Tổng giám đốc Thẩm: ?

Tổng giám đốc Thẩm: "Vâng vâng!"

Lăng Sâm Viễn sải bước đi đến trước mặt Úc Tưởng: "Cô Úc, đưa điện thoại của cô cho tôi đi."

Úc Tưởng không động đậy.

"Lần sau nếu như cô Úc gặp phải chuyện gì thì cứ gọi thẳng cho tôi đi." Lăng Sâm Viễn nói xong thì ngừng lại: "Tôi nghe nói gần đây công ty của tổng giám đốc Thẩm vừa ký hợp đồng với vài người mới. Livinan, bên hợp tác của chúng tôi đang tìm một nền tảng tiếp thị… Hôm khác cô Úc có thể dẫn người tới ra mắt, làm quen một chút."

Livinan á?!

Thương hiệu nước hoa của Pháp đấy!

Nghe nói để tiến vào thị trường Trung Quốc, thương hiệu này đã chuẩn bị số tiền tiếp thị lên đến cả trăm triệu!

Tổng giám đốc Thẩm nghe xong cũng muốn vui đấy nhưng mà lại không dám.

"Livinan? Thứ đồ phế phẩm mới lôi kéo được mấy khoản đầu tư, ở quê hương chẳng có ai quan tâm mà cũng đòi ra vẻ tới Trung Quốc tiếp thị để bán với giá cao à?" Trữ Lễ Hàn bình tĩnh hỏi ngược lại anh ta.

Tất cả mọi người nín thở.

Thầm nghĩ trong lòng chỉ có cậu cả Trữ mới có gan nói người ta là đồ phế phẩm thôi.

Phí tiếp thị của thương hiệu này rất nhiều, có mấy công ty mạng đa kênh vì muốn giành được vụ này mà sắp đánh nhau tới nơi rồi.

"Vậy anh cả có ý kiến nào tốt hơn không?" Lăng Sâm Viễn lên tiếng.

Không đợi Trữ Lễ Hàn mở miệng.

"Thế này đi…" Úc Tưởng đã nói trước: "Nếu như mấy người nhiệt tình như thế thì hay là làm một bản kế hoạch đi?"

Lăng Sâm Viễn: ?

Cổ họng anh ta nghẹn lại.

Trữ Lễ Hàn: "…" Anh buồn cười liếc nhìn cô một cái, cho dù cũng lờ mờ đoán được rằng cô không chỉ không hoảng loạn mà thậm chí còn có khả năng sẽ chấp nhận một cách thoải mái nhưng anh vẫn hơi ngạc nhiên với sự thẳng thắn của cô.

"Bản kế hoạch?" Tổng giám đốc Thẩm ngơ ngác hỏi.

Úc Tưởng: "Đúng thế, làm vậy để so sánh các công ty với nhau, cuối cùng chọn ra công ty phù hợp nhất để hợp tác."

Tim tổng giám đốc Thẩm đập nhanh hơn, tý thì không chịu được mà ngất đi.

Trong lòng anh ấy thầm nói cô nghĩ mình đang lựa rau cải ở chợ đấy à? Cô còn muốn cậu cả Trữ và giám đốc Lăng làm bản kế hoạch cho mình á? Tôi có xứng để đọc nó không cơ chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-37.html.]

"Đi rót thêm hai cốc trà lại đây đi." Úc Tưởng nói.

Tổng giám đốc Thẩm nhanh chóng quay đầu nhìn Ninh Ninh.

Ninh Ninh từ từ hoàn hồn lại.

Cô ấy hơi ngạc nhiên nhìn Úc Tưởng,… Tại sao Úc Tưởng lại có thể nhẹ nhàng như thế được chứ? Cô ấy không căng thẳng, không sợ hãi gì hay sao? Sao cô ấy có thể thẳng thắn giơ tay ra đòi như thế được?

"Mau rót trà đi chứ!" Tổng giám đốc Thẩm giục xong lại nói: "Thôi được rồi, để tôi tự mình đi rót trà cho cậu cả Trữ với giám đốc Lăng!"

Lúc này Ninh Ninh không còn cách nào khác mà đi theo anh ấy.

"Hai anh uống trà gì ạ?" Tổng giám đốc Thẩm bỗng nhiên quay đầu lại, căng thẳng hỏi.

Úc Tưởng làm chủ thay cho họ: "Trà hoa cúc đi, hạ hỏa."

Tổng giám đốc Thẩm nghe xong mà tim đập bình bịch, anh ấy không dám quay đầu lại, cũng không dám nhìn sắc mặt của hai người kia, nhanh chóng chạy đi rót trà.

Cuối cùng hai cốc trà hoa cúc đã được đưa đến tận tay hai người họ.

Nhưng cốc của Lăng Sâm Viễn là do Ninh Ninh đưa tới.

Hai người họ chẳng có ai uống cả.

Úc Tưởng chen vào hỏi: "Hai người còn muốn ở lại để đến nhà ăn ăn cơm à?"

Lăng Sâm Viễn đặt cốc trà lại vào trong tay Ninh Ninh: "Không cần đâu."

Trữ Lễ Hàn liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Lịch trình của anh được sắp xếp rất dày đặc…

Đã đạt được mục đích nên Trữ Lễ Hàn cũng chẳng có ý định nán lại, anh cầm cốc trà từ từ đi ra ngoài.

Mọi người tự giác cúi đầu tiễn anh đi ra.

Khi đi qua quầy lễ tân, Trữ Lễ Hàn đặt cốc nước lên đó.

Thư ký Vương và vệ sĩ đứng bên ngoài cửa lúc này mới nhanh chóng đi theo sau, vây quanh thân hình thẳng tắp của anh đi vào trong thang máy.

Lăng Sâm Viễn tụt lại đằng sau hai bước.

Khi đi anh ta còn nhìn Ninh Ninh thêm vài cái nhưng nhìn một cách rất thầm kín, không để ai phát hiện ra.

Đợi đến khi tất cả đi khỏi.

Tổng giám đốc Thẩm cuối cùng cũng như trút được gánh nặng, nói: "Ông trời ơi, nếu như còn như này thêm vài lần nữa chắc không chịu nổi mất…"

Các nhân viên kỳ cựu cũng gật đầu lia lịa: "Đúng thế, đúng thế."

Úc Tưởng nói: "Cái này đơn giản mà…"

Tổng giám đốc Thẩm: "?"

Ninh Ninh cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.

Đơn giản á?

Úc Tưởng: "Lần sau nếu họ tới thì bảo họ xếp hàng, hẹn trước đi."

Tổng giám đốc Thẩm: ???

Tôi mà dám làm thế à?

Tổng giám đốc Thẩm thở dài quay người đi, đến lúc đối diện với bộ dạng của Úc Tưởng, anh ấy khựng lại: "Ôi, Úc Tưởng này, sao tóc cô bẩn thế?"

Nói xong, tổng giám đốc Thẩm nhanh chóng rút hai tờ giấy ở quầy lễ tân định lau hộ Úc Tưởng.

Nhưng tay vừa mới đưa lên một nửa thì tổng giám đốc Thẩm lại do dự bỏ xuống.

"Hay là cô tự lau đi?" Tổng giám đốc Thẩm hỏi.

Anh ấy thật sự không dám tham gia vào cảnh tượng phức tạp đấy đâu.

Úc Tưởng không để ý, cô đưa tay ra đón lấy rồi túm lấy tóc lau qua. Đến khi bỏ tờ giấy xuống nhìn… Hử? Sao lại đỏ thế nhỉ… Trông giống như là máu?

Úc Tưởng nhíu mày, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại.

Cô vội vàng quay đầu nhìn cốc nước trên quầy lễ tân, ở mép rìa cốc giấy có một vệt đỏ lan ra.

Mí mắt Úc Tưởng giật giật.

Hóa ra sau khi đụng phải bức tranh treo tường thì rất dễ bị đinh quẹt vào người…

Úc Tưởng nhanh chóng nói: "Tôi đi xuống dưới một chút, mọi người cứ tự nhiên đi!"

Sau đó cô đi vào thang máy.

Trong thang máy, cô bắt gặp Nhiễm Chương khoan thai tới muộn.

Sau đó cô không thèm nhìn người ta lấy một cái mà ấn thẳng tầng -2*.

*Tầng -2: Tầng hầm để xe nên mới có dấu - đằng trước.

Dưới hầm để xe.

Chiếc xe sang trọng đặc biệt đó vô cùng bắt mắt.

Úc Tưởng đi tới bên cạnh chiếc xe rồi đưa tay ra mở cửa.

Người đàn ông ngồi trong xe quay đầu lại.

… Hay quá, là Lăng Sâm Viễn.

Úc Tưởng vội vàng đóng cửa lại cho người ta: "Xin lỗi nhé, mở nhầm cửa rồi."

Lăng Sâm Viễn: "…"

Úc Tưởng đi về phía trước hai bước, cô không nhìn thấy xe của Trữ Lễ Hàn.

Lúc này cô mới lôi tấm danh thiếp nhăn nhúm suýt thì bị vứt đi ở trong túi quần ra rồi gọi vào số điện thoại trên đó.

Trữ Lễ Hàn ngồi trong xe, từ từ xòe ngón tay ra.

Thư ký Vương hoảng hốt: "Sao lại bị rách một mảng to như này?" Anh ấy không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

Sắc mặt Trữ Lễ Hàn vẫn không thay đổi, thậm chí anh còn không phát ra âm thanh đau đớn nào cả.

"Lấy hòm thuốc lại đây xử lý sơ đi." Anh nói.

"Không tới bệnh viện sao ạ?"

"Họp xong thì đi."

Thư ký Vương biết trước giờ anh là một con người cuồng công việc, anh ấy mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.

Mấy tay vệ sĩ lực lưỡng bên cạnh xách một hòm thuốc nho nhỏ, cơ bắp tay phồng lên, ngón tay thô ráp cẩn thận cầm lấy cây tăm bông xử lý miệng vết thương cho Trữ Lễ Hàn.

Sau đó điện thoại của Trữ Lễ Hàn vang lên.

Thư ký Vương lấy ra giúp anh nhìn thử, là một số lạ.

Anh ấy vốn định cúp máy nhưng lại nghĩ rằng không phải ai cũng biết số điện thoại này… Thế là nghĩ ngợi một lúc cuối cùng vẫn nghe máy.

"Alo, anh đang ở đâu thế?" Giọng của Úc Tưởng ở đầu dây bên kia truyền tới.

Thư ký Vương hơi ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy may mắn vì không cúp máy.

"Cô Úc, là tôi đây." Thư ký Vương nhanh chóng trả lời: "Chúng tôi đang ở cửa tòa nhà văn phòng."

Úc Tưởng: "Ồ, tôi đang ở hầm để xe, cửa E2. Mau tới đón tôi đi, tôi lười đi lên lắm."

Trữ Lễ Hàn: "…”

Thư ký Vương cười không được mà khóc cũng chẳng xong, anh ấy nhìn sắc mặt của Trữ Lễ Hàn. Thấy Trữ Lễ Hàn không nói là không được nên đã bảo tài xế lái xuống hầm để xe.

Khoảng hai phút sau, thư ký Vương trông thấy bóng dáng của Úc Tưởng đang đứng ở cửa E2.

Đèn xe đằng sau lưng Úc Tưởng sáng lên.

Ánh đèn xe chói mắt đến từ xe của Lăng Sâm Viễn.

Lăng Sâm Viễn lạnh lùng híp mắt lại, thấy Úc Tưởng mở cửa xe đó rồi từ từ ngồi vào trong.

Tất nhiên là anh ta nhận ra xe của anh cả.

Úc Tưởng thật sự có chỗ đối xử khác biệt với anh cả sao?

Nếu như là thế thật…

Một chút ghen tị nổi lên trong lòng Lăng Sâm Viễn nhưng rất nhanh lại bị dập tắt.

Ninh Ninh quá yếu đuối.

Anh ta không dám để cô ấy nhìn thấy một chút ánh sáng sắc bén nào ở bên ngoài.

Nhưng Úc Tưởng dường như lại chẳng sợ gì cả.

Ngay cả việc mở cửa xe Trữ Lễ Hàn cũng rất hào phóng…

Úc Tưởng còn không biết đằng sau đang có người nhìn mình.

Nhưng cho dù có biết thì cô cũng chẳng có biểu cảm gì.

Cô ngồi vào trong xe Trữ Lễ Hàn, điều đầu tiên cô làm chính là cúi đầu nhìn tay của anh.

Quả nhiên, bàn tay trái được chăm sóc cẩn thận đã bị thương.

Một vết rạch từ vùng cơ ở dưới ngón cái kéo dài đến kẽ hở ngón giữa của anh, sau khi đã được tiệt trùng đơn giản, m.á.u ở vết thương đã được rửa sạch, chỉ để lại một vệt màu trắng nhạt ở miệng vết thương…

Trông còn gớm ghiếc hơn cảnh tượng đẫm máu.

Khi cô va vào cẳng tay anh, chắc hẳn lúc đó anh đã che đầu cô lại.

"Bây giờ mọi người định tới bệnh viện hả?" Úc Tưởng hỏi.

Thư ký Vương nói: "Không, cậu cả phải đi họp."

Úc Tưởng chun mũi: "Nên xử lý sơ một chút đi chứ… "

Lúc này Trữ Lễ Hàn mới dời tầm mắt lên người cô, trong mắt anh không có cảm xúc gì cả, chỉ nhàn nhạt nói: "Cô Úc như này là đang quan tâm tôi hả?"

Úc Tưởng chỉ chỉ tay anh: "Sẽ bị uốn ván đó."

Trữ Lễ Hàn không cử động, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Úc Tưởng nói tiếp: "Sau đó sẽ xuất hiện tình trạng căng cơ liên tục và co giật theo cơn, nếu không kịp thời chữa trị thì tỉ lệ tử vong là 100%... Hay là nhân lúc anh vẫn còn thở thì chúng ta nhanh chóng đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, rồi tìm một chỗ cất đống di sản kếch xù trong tương lai của anh đi nhỉ?"

Trữ Lễ Hàn: "…"

Thư ký Vương: "Phụt."

Trữ Lễ Hàn nhìn tài xế: "Đến bệnh viện đi."

Loading...