Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:26:17
Lượt xem: 202
Trong bầu không khí yên tĩnh đến mức gần như khiến người ta nghẹt thở, Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng mấy giây.
Lúc này bác cả không rõ mối quan hệ giữa ba người họ là gì, cũng không dám thỏa thuê trách mắng Úc Tưởng ngay trước mặt hai người đàn ông họ Lăng và họ Trữ này, thế nên ông ta đành phải nghẹn trong bụng chứ không dám tùy ý lên tiếng, nghẹn đến mức gần như sắp phát điên rồi.
Cuối cùng Quan Kim Mỹ không kìm nén được cảm xúc của mình, bèn lên tiếng: “Tưởng Tưởng, con không thể như vậy…”
Quan Kim Mỹ không thể nói hết câu, bởi vì Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên gập ngón tay lại rồi kéo một chiếc khuy măng sét khác xuống, có điều anh không đặt trong tay Úc Tưởng mà lại giao chiếc khuy đó cho thư ký Vương đứng bên cạnh mình.
Anh nói với thái độ lạnh nhạt: “Lấy thứ này làm thành vòng cổ rồi đưa đến cho cô Úc. Tôi nghĩ có lẽ cô Úc sẽ không dùng được khuy áo trên tây trang của đàn ông đâu.”
Trữ Lễ Hàn không hề nghi ngờ, nếu thứ này lọt vào tay Úc Tưởng thì có lẽ ngay sau đó sẽ bị cô không chút nể nang mà bán trao tay cho người khác.
Anh đưa mắt nhìn về phía Úc Tưởng một lần nữa.
Vẻ mặt Úc Tưởng rất ngoan ngoãn, cứ như thể đã che giấu toàn bộ khí chất ngang ngược trên gương mặt quá mức xinh đẹp của cô.
Song Trữ Lễ Hàn lại biết rõ, đó chỉ là biểu tượng giả dối mà thôi.
Bên này, thư ký Vương sửng sốt trong chốc lát rồi mới mau chóng hoàn hồn, vội đáp: “Vâng, thưa cậu cả.”
Lăng Sâm Viễn không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh ta không dám chắc có phải Úc Tưởng thật sự thích mình hay không nhưng chí ít anh ta đã có thể khẳng định rằng, Úc Tưởng cũng không hề thích Trữ Lễ Hàn. Vậy thì chuyện này sẽ trở nên thú vị hơn hẳn.
Tiếng chuông điện thoại bất thình lình vang lên trong phòng bệnh. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, nhao nhao tìm kiếm xem là điện thoại của ai đổ chuông.
Lăng Sâm Viễn khựng lại trong giây lát rồi đứng lên nói: “Là điện thoại của tôi.”
Lăng Sâm Viễn không rời khỏi phòng bệnh mà đứng yên tại chỗ nghe máy.
“A lô.”
“Bây giờ tôi đang ở đâu ư?”
Sau đó Lăng Sâm Viễn báo địa chỉ bệnh viện cho người ở đầu dây bên kia.
Sau khi cuộc điện thoại của Lăng Sâm Viễn kết thúc, phòng bệnh lại trở nên yên ắng một cách kỳ lạ. Người nhà họ Úc thậm chí không dám thở lớn tiếng một chút, cứ như thể cả đám đều bị một ngọn núi lớn đè trên đầu, ai nấy cũng đều căng thẳng hết sức.
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại chiếc điện thoại di động của Úc Tưởng liên tục phát ra tiếng kêu: “Yeah! Đã xây dựng xong!”, “Yeah! Gà mái của bạn đã đẻ trứng rồi kìa!”.
Giọng lồng tiếng cho cái trò chơi vớ vẩn này nghe còn rất hớn hở.
Người nhà họ Úc cảm thấy ngột ngạt đến mức muốn hộc m.á.u nhưng không thể làm gì Úc Tưởng, chỉ còn cách âm thầm mắng chửi trong lòng.
Không lâu sau, người lúc nãy gọi điện thoại cho Lăng Sâm Viễn cuối cùng cũng đến phòng bệnh này.
Người đó đẩy cửa vào phòng, sau đó giật mình đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên khi thấy trong phòng đầy người.
“Chuyện gì vậy…” Người này lộ vẻ kinh ngạc, sau đó đưa mắt nhìn sang một bên, không nhìn thấy Lăng Sâm Viễn mà lại phát hiện Trữ Lễ Hàn trước tiên, thế là cậu ấy nhất thời sợ đến mức biến sắc, thiếu điều quay đầu bỏ chạy khỏi nơi này.
Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, đồng thời giọng nói cũng trở nên cà lăm: “Cậu… Cậu cả, cậu cả cũng ở đây ạ?”
Mọi người đều là những người giao thiệp với giới kinh doanh quanh năm, sao có thể không nhận ra người nọ là ai chứ?
Đây là thư ký Lưu, thư ký đời sống của chủ tịch Trữ.
Nhưng hình như cậu thư ký Lưu này đến đây để đón Lăng Sâm Viễn, thậm chí cậu ấy còn không biết Trữ Lễ Hàn cũng có mặt ở đây.
Bác cả thầm nghĩ thôi toang rồi, mình cũng bị lôi vào ân oán tranh đấu của gia đình danh gia vọng tộc đứng đầu này mất rồi. Úc Tưởng nhảy nhót kiểu gì mà lại nhảy giữa hai người này thế này?
Trữ Lễ Hàn đứng bên cạnh giường bệnh vừa chậm rãi sửa soạn lại cổ tay áo, vừa khẽ hỏi: “Chẳng phải hôm qua ông ba kia của tôi mới đổ bệnh à? Sao thư ký Lưu có thể rời khỏi bên cạnh ông ta được?”
Thư ký Lưu lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Chủ yếu là… Chủ yếu là chỗ cậu Lăng…”
Cậu ấy cứ ấp úng cả buổi, mãi mà không thể bịa ra một câu hoàn chỉnh.
“Không phải cậu nói là mang theo canh gà đến đây à?” Lăng Sâm Viễn chen miệng vào nói một câu.
Anh ta thầm nghĩ đồ vô tích sự, mới đối mặt với Trữ Lễ Hàn đã ỉu xìu, còn không bằng một góc của Úc Tưởng đang nằm trên giường.
“Đúng đúng…” Thư ký Lưu vội vàng tiếp lời Lăng Sâm Viễn, luống cuống lách qua đám người nhà họ Úc rồi đi đến trước giường bệnh.
Lúc làm những hành động này, thư ký Lưu không dám nhìn sắc mặt của Trữ Lễ Hàn dù chỉ một chút.
Lăng Sâm Viễn tiếp nhận hộp canh gà, sau đó đặt lên tủ đầu giường của Úc Tưởng.
Anh ta vỗ nhẹ lên nắp hộp giữ nhiệt, khẽ nói: “Cô Úc, cứ ăn từ từ.”
Thư ký Lưu tức khắc trợn tròn mắt.
Đây…. Đây là canh gà mà chủ tịch Trữ đã dặn kỹ là hầm cho cậu Lăng ăn, sao cứ thế đưa cho… Mà cô gái này là ai thế? Cô Úc này từ đâu chui ra?
Thấy thế, người nhà họ Úc cũng thi nhau đổ mồ hôi lạnh. Họ thầm nghĩ rằng thứ này mà ăn được chắc? Thứ này đại biểu cho sự thiên vị giữa con trai trong giá thú và con trai ngoài giá thú với tư cách là một người cha của chủ tịch Trữ!
Thế mà bây giờ, Úc Tưởng chỉ hất cằm lên rồi đáp một tiếng: “Ừ, canh hầm cái gì thế?”
Thư ký Lưu nào dám hó hé một tiếng. Cậu ấy thầm nghĩ nếu mình lên tiếng thì sẽ chỉ chọc giận cậu cả Trữ mà thôi.
Song lúc này Trữ Lễ Hàn cũng lên tiếng: “Không nghe thấy cô ấy đang hỏi cậu hả? Trả lời.”
Thế là thư ký Lưu đành phải trả lời: “Hình như canh này hầm gà rừng hoang dại trên núi Kiếm Môn gì gì đó. Bên trong còn bỏ thêm nhãn rồi táo đỏ gì đó… Không béo ngậy đâu, thơm lắm…”
Cậu ấy càng nói càng run rẩy, chỉ sợ cậu cả Trữ sẽ móc sọ não của mình mang đi hầm canh ngay lập tức.
“… Hơn nữa hành lá trong canh cũng nâng cao vị tươi cho canh, còn bỏ thêm ít măng trắng…” Thư ký Lưu vất vả nói cho hết câu.
Người nhà họ Úc đứng chờ một bên cũng có áp lực tâm lý rất lớn.
Chỉ riêng Úc Tưởng…
Mọi người đều đứng, chỉ mình cô nằm trên giường, thư ký của chủ tịch Trữ còn đứng đó đọc tên nguyên liệu nấu ăn trong canh cho cô, giống hệt như đang truyền hình trực tiếp chương trình ẩm thực.
Cuối cùng, Úc Tưởng đáp một tiếng: “Ờ.”
Cuối cùng thư ký Lưu cũng có thể ngậm miệng.
Thư ký Lưu thở hắt ra một hơi, sau đó quay sang nhìn Trữ Lễ Hàn. Cậu ấy muốn hỏi xem tại sao hai người này lại ở đây, cô gái đang nằm trên giường bệnh là ai nhưng cậu ấy không dám.
Song Trữ Lễ Hàn lại lên tiếng trước.
“Vừa lúc hôm nay tôi có chút thời gian rảnh, không phải cậu đến đây để đón Lăng Sâm Viễn sao? Thế thì cùng nhau đi thăm ba tôi một chút vậy.” Trữ Lễ Hàn từ tốn nói.
Giọng điệu của anh rất thỏa đáng, không có lấy một chút sơ hở khi biết ba mình càng thiên vị đứa con ngoài giá thú hơn.
Nhưng thư ký Lưu vẫn đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn trước, chỉ ước gì được cắm rễ ngay tại nơi này. Cậu ấy thà đứng ở đây báo tên đồ ăn cho “cô Úc” này còn hơn là đi theo cậu cả Trữ về nhà thăm chủ tịch Trữ.
Nói xong, Trữ Lễ Hàn lập tức xoay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-23.html.]
Lăng Sâm Viễn đi chậm hơn mấy bước nhưng cũng chẳng mấy chốc đã rời khỏi phòng bệnh.
Đương nhiên thư ký Lưu cũng không thể tiếp tục nán lại nơi này, đành phải hớt hải đuổi theo hai ông lớn kia.
Họ vừa rời đi, cả phòng bệnh cứ như trút được gánh nặng. Người nhà họ Úc vừa thả lỏng xong, mới vừa hoàn hồn lại thì phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Đúng lúc này, hệ thống nhận thấy có gì đó là lạ.
Hệ thống: [Cô đang nghĩ vậy? Sao không lên tiếng?]
Hệ thống: [Thấy cảnh tượng này nên sợ chứ gì? Những người xuất thân cao như họ, khi thực sự giằng co với nhau thì sẽ có khí thế rất đáng sợ!]
Úc Tưởng: Tôi đang nghĩ thật đáng tiếc, tiếc rằng Lăng Sâm Viễn không đeo mỗi tay một chiếc đồng hồ.
Hệ thống: ?
“Tưởng Tưởng.” Cuối cùng Quan Kim Mỹ kìm lòng không đậu, một tay ôm Úc Tưởng vào lòng: “Con không sao thì tốt rồi, tốt rồi…”
Vẻ mặt của bác cả rất phức tạp, tranh thủ hỏi: “Cháu với cậu cả Trữ, rồi cả Lăng Sâm Viễn nữa, tóm là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Úc Tưởng tựa đầu vào vai Quan Kim Mỹ, ngáp một cái.
Thấy thái độ lười nhác của cô, bác cả muốn nổi giận lắm nhưng rồi vẫn kìm nén: “Bác nói cho cháu biết, bác không cần biết cháu làm quen với họ bằng cách nào nhưng tốt nhất là cháu hãy thông minh một chút, đừng hòng qua lại giữa hai anh em nhà họ Trữ kia. Quan hệ giữa họ rất căng thẳng, chỉ cần cháu làm sai một chuyện thì sẽ làm hỏng mọi chuyện, hơn nữa còn sẽ làm hại nhà họ Úc cùng nhau xong đời.”
Úc Trung: “Chị ta làm gì có bản lĩnh lớn cỡ đó? Cậu cả Trữ có tiền có quyền, chắc cũng chỉ nhất thời thấy mới lạ thôi. Nói không chừng vừa bước ra cánh cửa này, người ta đã chẳng muốn gặp lại chị ta rồi ấy chứ.”
Bác cả quay sang trừng cậu ta một phát.
Có điều lời của Úc Trung cũng có lý…
Bác cả: “Giống như hôm nay, sao cháu dám thẳng thừng đòi hỏi khuy đá quý của cậu cả Trữ hả? Hơn nữa rõ ràng cháu biết thứ này rất quý giá…”
“Đúng đấy đúng đấy! Thậm chí chị ta còn không thèm biết ơn người ta luôn.” Úc Trung vội bổ sung thêm.
Mấy cậu ấm con nhà giàu ở trường họ mua mấy món dây xích tay Pandora cho bạn gái, người ta nhận được quà còn biết nhào vào lòng bạn trai kia kìa. Còn Úc Tưởng thì dường như chẳng làm gì cả, chỉ nằm yên trên giường mà vẫn nhận được “món quà thăm người ốm” đắt đỏ cỡ đó.
Úc Thành Tân – ba của Úc Tưởng không nhịn được nữa nên nói: “Anh cả, có chuyện gì thì để sau hẵng nói…”
Chú ba nhà họ Úc xụ mặt, hoàn toàn không để ý tới Úc Thành Tân.
Chú ba nhà họ Úc nói: “Làm thế thì chẳng phải sẽ khiến người ta chế giễu hay sao? Nói không chừng người ta sẽ nghĩ nhà mình tham tiền biết chừng nào, chỉ lo nhìn chằm chằm vào tiền của nhà họ thì sao?”
Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn họ: “Chả lẽ mấy người không thích tiền của nhà họ Trữ?”
Đương nhiên thích, chẳng qua không thể nói thẳng ra như thế.
Người nhà họ Úc thầm nghĩ như vậy.
Úc Tưởng thở dài khe khẽ: “Hầy, tôi vốn định nói rằng nhiều tiền cỡ này thì tôi phải tiêu đến bao giờ cho xong đây? Xem ra chỉ có một mình tôi thích tiền nhà họ thôi, còn mọi người đều là người trong sạch. Vậy thì tôi không cần chia tiền cho nhà mình nữa.”
Khung cảnh trước mắt người nhà họ Úc bỗng tối sầm.
Họ trợn tròn mắt, há hốc miệng, những lời nói đã tuôn ra đến cổ họng giờ đây muốn nuốt xuống không được, phun ra cũng chẳng xong.
“Thế thì để một mình tôi gánh vác những món quà đắt đỏ này, gánh vác sự khinh bỉ của họ vậy.” Vừa dứt lời, Úc Tưởng chậm rãi cất chiếc đồng hồ đeo tay và viên đá quý ngọc lục bảo đắt tiền ngay trước mặt người nhà họ Úc.
Người nhà họ Úc chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c bí bách, tức đến mức ngay cả đứng cũng không thể đứng vững.
Rõ ràng hôm nay họ đến đây để hỏi tội Úc Tưởng, thế mà tại sao đến cuối cùng lại biến thành thế này?
Bên kia, Trữ Lễ Hàn chậm rãi đi đến đại sảnh bệnh viện.
“Cậu cả Trữ, xin ngài hãy chờ một lát.” Điều dưỡng cầm một chồng báo cáo cỡ giấy A4 bước đến trước mặt anh: “Đã có kết quả xét nghiệm mà lúc nãy ngài yêu cầu.”
Trữ Lễ Hàn vươn tay nhận tờ báo cáo, mở ra xem.
Phần sau của bản kết quả xét nghiệm là hai chữ: Âm tính.
Âm tính đồng nghĩa với không có thai.
Cho dù trên lý trí Trữ Lễ Hàn biết rõ, chuyện ấy chỉ mới xảy ra cách đây mấy ngày nên bất kể có thai hay không thì đều không thể xét nghiệm ra kết quả nhanh đến mức đó.
Nhưng khi đưa Úc Tưởng đến bệnh viện, anh vẫn nhận tiện kêu cấp dưới đi xét nghiệm một chút.
Trữ Lễ Hàn đưa kết quả xét nghiệm cho thư ký Vương, dặn dò: “Tiêu hủy nó đi.”
Thư ký Vương đang định đáp lời thì bỗng nhiên Trữ Lễ Hàn ngừng lại trong giây lát, sau đó sửa lời: “Thôi, cậu kêu người khác đưa kết quả xét nghiệm cho Úc Tưởng. Cô ấy có muốn đăng thứ này lên mạng để sáng tỏ tin đồn hay không là việc của cô ấy.”
Thư ký Vương gật đầu rồi đưa tờ kết quả xét nghiệm cho điều dưỡng đứng chờ bên cạnh để cô ấy mang đến phòng bệnh đưa cho Úc Tưởng.
Lúc này, thư ký Lưu chạy bước nhỏ suốt chặng đường mới đuổi kịp họ.
Lăng Sâm Viễn đi đằng sau, đối diện với ánh mắt của Trữ Lễ Hàn, cả hai người đều nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt của đối phương.
“Đi thôi.” Trữ Lễ Hàn lên tiếng.
Thư ký Lưu gật đầu với vẻ đau khổ.
Cậu ấy nhìn vóc dáng cao lớn của Trữ Lễ Hàn trước mặt mình.
Những người khác đều cho rằng Trữ Lễ Hàn chỉ mang danh nghĩa là “cậu cả”, bên trên còn có một chủ tịch Trữ, làm con trai thì luôn là phải nghe lời ba. Tuy nhiên thư ký Lưu biết rất rõ, kể từ mấy năm trước… Mọi chuyện đã thay đổi.
…
Trong phòng bệnh.
Điều dưỡng vừa giao kết quả xét nghiệm cho Úc Tưởng thì ngay sau đó có mấy người tiến vào phòng, hơn nữa tất cả đều đội mũ trắng trên đầu.
Họ nhanh nhẹn dựng một cái bàn ngay trong phòng bệnh, lấy đủ các món ăn ra khỏi những chiếc hộp giữ nhiệt mang phong cách cổ xưa rồi đặt ngay ngắn chỉnh tề trước mặt Úc Tưởng.
“Cậu cả Trữ nói rằng cô Úc phải ăn uống đầy đủ dinh dưỡng thì mới đạt được mong muốn trong lòng.” Người dẫn đầu cười nói, sau đó âm thầm cầm chiếc hộp đựng canh gà trên tủ đầu giường, ném vào thùng rác vang lên một tiếng “Bộp”.
Môi của người nhà họ Úc khẽ nhúc nhích, song không thể nói được câu nào.
Những cú sốc lớn liên tục ập đến trong ngày hôm nay đã gần như khiến họ đánh mất khả năng tư duy và biểu đạt của mình.
Nhóm người đưa đồ ăn này đến nhanh mà rời đi cũng nhanh.
Trước khi rời đi, họ còn săn sóc để lại một tấm danh thiếp cho Úc Tưởng.
Người nhà họ Úc cúi đầu nhìn lướt qua tấm danh thiếp ấy thì thấy mấy chữ to “nhà bếp tư nhân Hoàn Đình”.
Không thể nghi ngờ gì nữa, giá cả của nhà bếp tư nhân này cũng cực kỳ đắt đỏ.