Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:25:22
Lượt xem: 208
Trong bầu không khí tràn ngập sự lặng ngắt như tờ.
Dường như tất cả mọi người đều không nói lên lời.
Úc Tưởng: Sao không ai nói câu gì thế?
Hệ thống: [...]
Hệ thống thở dài: [Tuy cơ thể của bọn họ còn ở đây, nhưng chắc có lẽ hồn phách đã bay ra khỏi chín tầng mây rồi.]
“Ầu dê! Thiết lập thành công!” Tiếng thông báo vui vẻ của trò chơi từ điện thoại di động của Úc Tưởng vang lên lập tức phá vỡ sự yên lặng này, cũng kéo lại hồn phách đã rời nhà bỏ trốn của mọi người quay lại.
Hai người trong cuộc là Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn còn chưa kịp lên tiếng, bác cả như mới thoát khỏi cơn mê, ông ta đã nhanh chóng quay đầu lại quát lớn: “Cháu, cháu nói linh tinh cái gì thế hả? Cháu, cháu làm bác tức c.h.ế.t mất...”
Nếu không phải đang ở ngay trước mặt Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn thì có khi lúc này người nhà họ Úc đã mắng còn khó nghe hơn.
“Bác cả… Cậu cả Trữ còn đang đứng đấy.” Con trai nhà chú tư ở bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở.
Bác cả vội kìm nén cơn giận quay đầu lại nói: “Nhanh lên, mau lấy ghế cho cậu cả Trữ!”
Úc Tưởng có thể để lúc nữa rồi dạy dỗ lại sau, không thể để đối xử bất kính với cậu cả Trữ được.
Trữ Lễ Hàn nâng mí mắt, ánh mắt anh khẽ dừng lại trên người Úc Tưởng, không nói một câu nào.
Anh muốn xem thử Úc Tưởng sẽ diễn vở tuồng này đến đâu.
Thư ký Vương ở bên cạnh không khỏi giật giật khóe miệng, nhận lấy ghế từ tay người nhà họ Úc, đặt phía sau Trữ Lễ Hàn.
Anh ấy nghĩ thầm, mấy người cũng không khách sáo thật đấy, đứng đây mà coi bản thân như chủ nhân thật sự vậy.
Cứ như thể bọn họ mới là khách đến đây ấy.
Lúc này Trữ Lễ Hàn chậm rãi ngồi xuống.
Bác cả lại ngoác miệng ra, ông ta hỏi: “Cháu có quen cậu ta không? Cháu có biết cậu ta là ai không?”
Úc Tưởng không chút hoang mang hỏi: “Bác nói ai cơ?”
Thế rồi bác cả giơ tay chỉ về phía Trữ Lễ Hàn, ông ta cũng không dám dùng ngón tay chỉ mà chỉ dám dùng cả bàn tay chỉ.
Bác cả: “Chính là cậu ấy.”
Úc Tưởng: “À, là người tốt bụng đưa tôi vào bệnh viện.”
Thư ký Vương không nhịn được phì cười.
Hay lắm! Giờ cậu cả Trữ lại trở thành tiên phong của người tốt việc tốt đúng không?
Trữ Lễ Hàn đưa mắt liếc anh ấy một cái, thư ký Vương ho nhẹ một tiếng, vội vàng nghiêm mặt.
Trữ Lễ Hàn vuốt ve đầu ngón tay, thầm nghĩ có thể nghe được một câu nghiêm chỉnh từ chính miệng Úc Tưởng đúng là khó khăn thật.
Bác cả cắn chặt răng: “Cậu đây chính là cậu cả Trữ, cậu cả kia của nhà họ Trữ ấy. Cháu nghĩ lại xem vừa nãy cháu nói mấy câu mê sảng gì thế hả? Sao cháu dám...”
“Đợi đã.” Bỗng dưng bác cả nhận ra: “Cháu nói cậu cả Trữ đưa cháu đến bệnh viện á?”
Úc Tưởng nhẹ nhàng gật đầu, lúc này cô mới nhặt bức ảnh mà ông ta hùng hổ vứt lên giường lên.
Cô nghiêng đầu, biểu cảm rất chi là vô tội: “Hay là bác tự so sánh lại đi?”
Bác cả vươn tay ra nhận lại bức ảnh kia.
Mà lần này tay ông ta còn khẽ run rẩy.
So sánh lại?
Thế chẳng phải ông ta phải mời cậu cả Trữ đứng lên, nhìn lại bóng lưng mới so sánh lại được sao?
Ông ta nào có cái gan ấy?
Đầu óc ông ta cứ rối hết cả lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông kia trên bức ảnh.
Cao lớn, thẳng tắp.
Mặc vest đi giày da, nhìn qua đã biết có giá trị xa trị.
Đúng vậy, tại sao lúc trước ông ta không phát hiện ra những chi tiết này cơ chứ?
Thật sự là cậu cả Trữ đã bế Úc Tưởng vào bệnh viện ư?
Nhưng... Nhưng vì sao chứ?
Vào lúc bác cả Úc đang vừa khẳng định vừa liên tục tự phủ nhận chính mình, thật sự không thể tin nổi.
Trữ Lễ Hàn ở phía bên kia đã không nóng không lạnh lên tiếng: “Ừ, là tôi.”
Một câu ngắn gọn mạnh mẽ đã giải quyết xong mọi chuyện.
Bác cả bắt đầu nghiêm túc nhớ lại xem từ khi ông ta vào cửa đến giờ, ông ta có nói câu nào không nên nói với người đàn ông trong bức ảnh này không...
Ông ta nghĩ được một nửa rồi lại không dám nghĩ tiếp.
Lúc này một người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta đã kích động lên tiếng: “Cảm ơn! Cảm ơn cậu cả Trữ đã đưa con bé đến bệnh viện! Vì sao Úc Tưởng lại phải nằm viện vậy?”
Úc Tưởng nghe thấy tiếng không khỏi quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, trông khoảng tầm năm mươi tuổi, nhìn qua làn da có vẻ hơi thô ráp, nhưng cũng có thể nhận ra được khi còn trẻ ông rất phong độ, đặc biệt là đôi mắt đẹp hút hồn kia.
Úc Tưởng: Trông có hơi giống mình.
Úc Tưởng: A không phải, là trông mình giống giống ông ấy chứ.
Trong đầu Úc Tưởng nhanh chóng nhảy ra thông tin của người đàn ông này.
Úc Thành Tân, năm nay năm mươi hai tuổi, là ba của nguyên chủ.
“Cô ấy bị trúng độc.” Cuối cùng Lăng Sâm Viễn đứng kế bên cũng tìm được cơ hội để chen vào nói.
“Cái gì? Trúng độc?” Úc Thành Tân lập tức thay đổi sắc mặt.
Mấy người khác của nhà họ Úc cũng sững sờ.
“Không phải nằm viện dưỡng thai sao?” Úc Trung buột miệng thốt ra.
Hôm nay cậu ta đến góp mặt để hóng trò hay, muốn xem trò cười của Úc Tưởng, nào ngờ đâu trò cười không thành mà mình còn ngạc nhiên mất một lúc.
Thư ký Vương nghe thấy câu này còn cảm thấy hơi áy náy, anh ấy không nhịn được chen vào nói: “Đương nhiên không phải.”
Nếu không phải tại bọn họ để cô Úc chờ ở phòng trà thì cô Úc đã không bị dính líu đến rồi. Tuy chút thuốc ít ỏi này không tạo ra ảnh hưởng gì nghiêm trọng nhưng ảnh chụp đi bệnh viện lại bị người ta đăng lên mạng, tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với cô Úc.
Bây giờ người nhà cô Úc đã đến tận đây để hỏi tội.
Chắc chắn trong lòng cô Úc... Thư ký Vương nghĩ đến đây, đột nhiên lại dừng lại một lúc… Nhìn cô Úc hiện giờ trông có vẻ không khó chịu mấy?
Hình như người nhà họ Úc còn khó chịu hơn.
Thư ký Vương nghẹn họng.
“Không phải à...” Người nhà họ Úc xấu hổ.
Úc Trung lại không phục nói tiếp: “Còn mấy cái viết trên mạng thì...”
Úc Tưởng: “Trên mạng nói cái gì là anh tin cái đấy à, anh là trùng đế giày đấy à?”
Trùng đế giày là một loại sinh vật đơn bào.
Cô mắng cậu ta không có não sao?
Sắc mặt Úc Trung cũng khó coi, cậu ta đang muốn lên tiếng thì Úc Thành Tân đã nhanh miệng nói trước cậu ta: “Sao lại trúng độc chứ? Vậy bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?”
Quan Kim Mỹ ở bên cạnh cũng lập tức cầm lấy tay Úc Tưởng.
Môi bà trắng bệch, mặt đầy mồ hôi, người bà cũng không kiềm được mà hơi run rẩy.
Úc Tưởng: “Con không sao đâu mẹ.”
Cô suy nghĩ rồi vẫn nâng một cái tay khác lên, vụng về vỗ lên mu bàn tay Quan Kim Mỹ, sau đó lại bị bà nắm c.h.ặ.t t.a.y hơn.
Cơ mặt bác cả khẽ giật, cố gắng nặn ra một nụ cười để che giấu sự xấu hổ do ông ta vừa mới hỏi tội.
Ông ta nói: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi. Nhà họ Úc đã gửi thư của luật sư cho mấy người đã đăng bài... Chuyện này...”
Coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng ông ta, cuối cùng ông ta vẫn không thể nói ra nốt được.
Trong này có quá nhiều chuyện bí mật.
Không có lửa thì làm sao có khói.
Bác cả lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn, thấp giọng hỏi: “Sao hôm nay cậu cả Trữ lại đến đây thế?”
Thư ký Vương cười: “Mọi người không biết bệnh viện tư nhân này tên là gì, thuộc về công ty nào à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-22.html.]
Người nhà họ Úc dần nhận ra.
“Bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của cậu cả Trữ?”
Thư ký Vương gật đầu: “Vừa hay cậu cả Trữ đang được rảnh nên đến đây xem thử.”
Xem thử?
Là đến thăm Úc Tưởng? Hay là đến xem bệnh viện?
Bác cả nghe thấy câu này cũng không dám vui mừng vội, sợ mình hiểu sai ý.
Nhưng chờ đến khi nhìn về phía Úc Tưởng, ánh mắt ông ta lại trở nên phức tạp hơn nhiều.
Bác cả điều chỉnh lại tâm trạng phức tạp, lúc này mới lại quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn, hỏi: “Vậy sao cậu Lăng lại...”
Lăng Sâm Viễn: “Tôi đến thăm Úc Tưởng.”
Người nhà họ Úc: !
Vốn dĩ bác cả còn muốn chỉ vào Lăng Sâm Viễn, hỏi Úc Tưởng lại lần nữa, cháu có biết cậu ta là ai không?
Bây giờ không cần hỏi nữa
Nhưng bác cả vẫn còn hơi hoảng hốt.
“Hoá ra đến thăm người ốm còn có thể đi tay không như vậy à.” Trữ Lễ Hàn thờ ơ lên tiếng.
Lăng Sâm Viễn dừng lại, nói: “Ngày hôm đó sau khi biết Úc Tưởng cũng trúng độc, tôi vội vàng đến đây thăm. Tôi không giống anh cả, bên cạnh có tài xế, vệ sĩ rồi còn thư ký có thể sai đi làm được.”
Anh ta như đang mỉa mai Trữ Lễ Hàn, cũng như đang ngầm ám chỉ anh có nhiều người để sai khiến mà không mang quà cáp đến thăm giống hệt anh ta.
Người nhà họ Úc nghe đến đây chỉ muốn chui luôn xuống đất.
Tiêu rồi.
Hai anh em choảng nhau rồi.
Họ đừng nghe thấy gì không nên nghe đấy nhé...
Lăng Sâm Viễn nói xong, chậm rãi đứng dậy, tháo cái đồng hồ trên cổ tay xuống, đặt vào tay Úc Tưởng.
Anh nói: “Đồng hồ Meterois, hai năm trước mua ở London với giá bốn triệu đô.”
Hệ thống: ???
Người nhà họ Úc: !!!
Hệ thống: [Con người các cô kiếm tiền dễ vậy à?]
Úc Tưởng: Cái này cậu phải hỏi Lăng Sâm Viễn.
Thật ra thì cô cũng thấy hơi sốc, nhưng nghĩ lại thấy truyện tổng giám đốc lúc nào cũng không coi tiền là tiền. Lúc trước đến năm triệu tệ Lăng Sâm Viễn cũng không cho cô, có thể coi như tính toán đủ điều!
Hệ thống: [Đáng nhẽ anh ta phải đưa đồng hồ cho nữ chính chứ...]
Úc Tưởng chép miệng: Nhưng nữ chính lại không thích tiền, trùng hợp thật đấy, tôi không vậy đâu. Tôi thích lắm. Tôi tình nguyện bị nhấn chìm bởi mùi hôi của tiền tài.
Hệ thống: [...]
Bọn họ hít một hơi thật sâu, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng.
Theo lý thuyết thì người nhà họ Úc không thể nào giống tấm chiếu chưa từng trải như vậy, thật sự là bây giờ nhà họ Úc đã mất mát quá nhiều, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với tương lai phá sản nợ nần.
Bốn triệu đô la, quy đổi ra là hơn hai mươi triệu tệ tiền Trung Quốc!
Ít nhất có thể trả được lương cho nhân viên làm việc cho chú ba...
Sinh viên như Úc Trung lại càng kinh ngạc cảm thán hơn.
Một cái đồng hồ thôi!
Mà lại hơn bốn triệu đô la!
Úc Tưởng... Úc Tưởng… Hời cho cô quá!
Chuyện này khiến thư ký Vương cũng không nhịn được quay đầu lại ngó Trữ Lễ Hàn.
Lúc hai người họ đến thật sự đi hai tay không... Chủ yếu là đột nhiên thích đến đây cho nên không hề chuẩn bị gì.
Thư ý Vương thầm mắng bản thân đần độn, sao lúc trên đường đến cũng không biết nhắc nhở cậu cả chứ?
Đúng lúc này.
Thư ký Vương thấy Trữ Lễ Hàn thong thả đứng lên, ngón tay thon dài của anh hơi cong lại, nắm lấy khuy măng sét, hơi dùng lực giật nó ra.
Rồi sau đó anh cúi xuống đặt nó vào trong tay Úc Tưởng.
Đó là một cái khuy măng sét được làm từ ngọc lục bảo.
Màu sắc đậm, trong suốt lộng lẫy.
Trữ Lễ Hàn thản nhiên nói: “Ngọc lục bảo Bahia.” Sau đó anh lại không nói thêm gì nữa.
Hệ thống: !!!
Hệ thống: [Sao đến cả Trữ Lễ Hàn cũng...?]
Úc Tưởng: Cậu không hiểu đâu, truyện tổng giám đốc mà, lòng hiếu thắng của đàn ông quan trọng lắm đấy chứ đừng nói đến con trai hợp pháp với chả con trai riêng.
Hệ thống: [...]
Nó muốn làm người, nó không muốn làm chỉ huy.
Mọi người đều rất rõ ràng, trước giờ ngọc lục bảo lúc nào cũng quý giá, mà ngọc lục bảo Bahia lại còn là ngọc lục bảo đắt nhất.
Quan Kim Mỹ sửng sốt, nói: “Món đồ đắt đỏ như vậy...”
Chú ba nhà họ Úc lại nhanh hơn, ngắt lời hỏi: “Cái khuy măng sét này của cậu cả Trữ cũng phải mười cara nhỉ?”
Ông ta hơi tha thiết nhìn cái khuy măng sét bằng đá quý trong tay Úc Tưởng, nhỏ giọng nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm ngoái tại triển lãm trang sức quốc tế, một cara ngọc lục bảo Bahia phải bán với giá năm triệu đô la...”
Quả nhiên chỉ có cậu cả Trữ mới có thể bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy!
Đến cả khuy măng sét cũng là đá quý cao cấp nhất.
Trong lòng chú ba nhà họ Úc sửng sốt nghĩ bụng.
Mười cara.
Chính là năm triệu đấy.
Úc Trung ở kế bên nghe đến đấy thì hít một hơi sâu vào họng, suýt chút nữa tự nghẹn thở.
Hiện tại một tháng tiền tiêu vặt của cậu ta chỉ có hơn mười nghìn tệ, càng ngày càng không đủ để lăn lộn trong cái giới cậu ấm cô chiêu ở trường.
Nhưng Úc Tưởng thì sao?
Vậy mà chỉ mới một lúc cô đã có được năm mươi bảy triệu tệ!
Mà ánh mắt bác cả khẽ lóe lên, ông ta không nói tiếng nào.
Ông ta chỉ đang nhớ lại lúc ông ta mới bước vào cửa, Úc Tưởng chỉ vào hai người này bảo bọn họ chọn đối tượng để kết hôn giữa hai người họ...
Lúc ấy biểu cảm của hai người này thế nào?
Bác cả không tài nào nhớ nổi.
Nhưng ông ta biết rất rõ ràng, hai người bọn họ nghe thấy cô nói như vậy cũng không tức giận gì.
Vậy có phải là... Có khả năng không...?
Bác cả chỉ mới tưởng tượng có một lúc mà toàn thân đã sục sôi nhiệt huyết.
Lúc này, ông ta cực kỳ hy vọng Úc Tưởng có thể kết hôn ngay tại đây luôn.
Dù có là ai trong hai người ấy...
Bác cả hít vào một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng: “Cháu còn không mau cảm ơn cậu cả Trữ đi?”
Úc Tưởng cũng nghe lời ông ta: “Cảm ơn cậu cả Trữ.”
Bác cả còn nháy mắt mấy cái với Úc Tưởng, chỉ hận bản thân không có thuật truyền âm của tu tiên trong truyền thuyết để truyền âm ngay tại chỗ này.
Nhân cơ hội này, nhanh tay lên, cháu có thể bắt được một người trong hai người này!
Lại thấy ánh mắt Úc Tưởng nhẹ nhàng di chuyển, dừng lại trên cổ tay còn lại của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng hiểu sai ý nghiêng đầu nói: “Khí chất cậu cả Trữ cao quý, ăn mặc chỉnh tề. Chỉ còn lại có một bên cổ tay áo không có khuy măng sét thì cũng hơi kỳ cục… Hay là anh cho tôi nốt cái còn lại đi?”
Bác cả: ?
Vừa nãy bác đưa mắt ra hiệu với cháu không phải có ý này!