Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 129 - Ngoại truyện 12 kết thúc

Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:19:22
Lượt xem: 108

“Vì sao phải bỏ trốn à? Đó là bởi vì bọn họ nói chúng tôi đáng bị đập gãy chân vì đã gây ra chuyện như vậy... Thế đâu có được. Mọi người cũng thấy đấy, chân anh ấy dài biết bao, đẹp biết bao, đánh gãy rồi thì tiếc lắm.” Úc Tưởng nói thật hùng hồn.

Trữ Lễ Hàn: “...”

Nhiếp ảnh gia nước Hoa càng nghe càng cảm thấy câu chuyện này nói bi đát thì cũng có bi đát đấy, gia đình hai bên thì còn giữ quan niệm cổ hủ, nghe cũng hơi hoang đường nhưng lại khá là chân thật.

Sau khi nghe xong, những người khác tò mò hỏi: “Chẳng phải em trai của chồng cô cũng là con trai của bọn họ sao? Bọn họ nhẫn tâm đánh gãy chân anh ta thật à à?”

Úc Tưởng gật đầu: “Haiz. Nhẫn tâm lắm.”

“Nếu tôi là anh ta, tôi sẽ vùng lên đấu tranh, tôi sẵn sàng sống mái một trận với những người kia vì cô gái như cô...”

Úc Tưởng: “Sau đó tôi ở góa, đón mùa xuân thứ hai à?”

“... ?”

Ai nấy cũng không thốt nên lời.

“Thật ra như vậy cũng tốt, vậy phỏng chừng tôi là người thừa kế tài sản duy nhất của nhà họ, sau đó tôi có thể tìm mười mùa xuân thứ hai rồi.”

“?”

“Đùa thôi.”

“... À, ha ha ha ha ha. Cô gái xinh đẹp này, cô hài hước thật đấy.”

Úc Tưởng nghiêm túc lại, chậm rãi nói: “Anh ấy là một giáo viên hiền lành, không thể gánh vác gia đình như anh trai mình. Thật ra ở nhà anh ấy toàn bị ruồng rẫy cả...”

Mọi người vừa thấy tiếc lại vừa hâm mộ: “Xem ra cô thật sự rất thích anh ta...”

Trữ Lễ Hàn thấy Úc Tưởng còn muốn tiếp tục bịa chuyện bèn đi tới chỗ cô.

Nghe tiếng bước chân, người xung quanh không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trữ Lễ Hàn.

Người đàn ông ấy mặc áo lông tông màu nhạt, quần dài màu xám.

Dáng người anh cao lớn, rất có khí chất, thoạt trông có đôi phần nho nhã. Cũng giống một giáo viên đấy... Còn hiền lành ư... Không giống lắm, miễn cưỡng có một chút thôi.

Đây là yêu ai trái ấu cũng tròn hả?

Mọi người nghĩ đến đây, không khỏi càng hâm mộ và ghen tị hơn.

Có lẽ trong lòng cô gái nước Hoa xinh đẹp này, anh chính là người dịu dàng nhất trên đời.

Lúc này, Trữ Lễ Hàn ngồi xuống bên cạnh Úc Tưởng.

Anh lấy ly nước người khác rót lúc nãy đi, sai vệ sĩ lấy ly nước trái cây đến.

Anh đích thân đặt cốc nước vào tay Úc Tưởng, chờ cô cầm lấy thân cốc rồi mới yên lặng nắm lấy sườn tay cô, đầu ngón tay vuốt ve qua lại.

Sau đó anh rút tay về, khẽ nói: “Chị dâu uống trước đi.”

Úc Tưởng: !

Hệ thống: !

Vệ sĩ: !!!

Cậu cả chơi cũng đỉnh lắm chứ đừng đùa...

Úc Tưởng nhấp một ngụm nước trái cây, rất nghe lời: “Cảm ơn em trai, ngon thật.”

Hệ thống: [...]

Nó không nhìn thấy gì hết!

Hai người họ thích chơi tình thú tới nỗi ăn nói bậy bạ trước mặt người khác luôn rồi sao?

Trữ Lễ Hàn nhanh chóng quay sang mọi người, hỏi: “Không phải mọi người định chơi bài Poker à?”

Nhiếp ảnh gia nước Hoa vẫn chưa hoàn hồn sau cơn sang chấn, lắp bắp đáp: “A, à, phải. Chơi chứ, anh cũng chơi à? “

Trữ Lễ Hàn gật đầu.

Mọi người mất tự nhiên nhìn thoáng qua tay anh.

Người đàn ông này vừa lén lút nắm tay cô gái kia có đúng không?

Suy nghĩ kia chợt lóe lên, sau đó ai cũng nhanh chóng nghiêm túc dồn sự chú ý lên ván bài.

Mấy tiếng tiếp theo, cậu cả Trữ tàn sát cực kỳ tàn ác, đổi người lên sân khấu thì cũng là đổi người nộp tiền mà thôi.

“Anh Vương thắng được mấy ván rồi?” Có người thở hổn hển hỏi.

Lúc chơi bài, mọi người phát hiện Trữ Lễ Hàn biết đến tận mấy thứ tiếng, hơn nữa còn biết được anh họ “Vương”, Úc Tưởng họ “Lý”.

Hệ thống nghe cũng cạn lời.

Câu chuyện của quả phụ Lý và ông Vương vẫn chưa kết thúc hả?

Trữ Lễ Hàn: "Chắc khoảng mười ván rồi, tôi không đếm nên không chắc."

"Anh Vương, anh là giáo viên thì dạy môn gì thế? Anh đúng là ông thần sống mà, anh là giáo viên dạy Toán đúng không? Hôm nay chơi nhiều ván quá trời mà anh chưa thua lấy một ván nào..."

"Tôi có thua rồi." Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng trả lời.

"Có thua à?"

Một người bên cạnh nhớ ra: "Đúng vậy, thua ba ván rồi."

Những người khác cũng từ từ nhớ lại.

"Cô Lý thua ván nào chưa?" Nhiếp ảnh gia người Trung Quốc quay đầu hỏi Úc Tưởng.

Úc Tưởng: "Hình như... Chưa thì phải?"

Bầu không khí bỗng chốc im lặng như tờ.

Rồi, tìm được điểm mấu chốt rồi.

Mấy ván mà "anh Vương" thua chính là thời điểm "cô Lý" ăn!

"Mọi người có muốn đi ngắm hồ băng không?" Trữ Lễ Hàn thảy bài trên tay xuống.

Ngồi chơi lâu như vậy, họ cũng thấm mệt rồi.

"Đi núi băng cũng được, sẽ thấy cá voi sát thủ đi theo đàn đấy, vây lưng của chúng cực kỳ đẹp." Một nhiếp ảnh gia đề nghị.

Sau đó cả đám đều đứng lên, quyết định sẽ cùng nhau đi ngắm sông băng.

Mặc dù Trữ Lễ Hàn là người đầu tiên lên tiếng nhưng lúc này anh lại không đứng dậy ngay.

"Anh không đi à?" Có người khó hiểu hỏi.

Trữ Lễ Hàn ngước mắt nhìn người đó: "Chị dâu nói sao tôi nghe đấy."

Ai nấy cũng không thốt nên lời: "À, ha ha, ok..."

Bị thồn cơm chó đúng là đau khổ mà.

Mẹ kiếp, ghen tỵ c.h.ế.t đi được!

Chỉ có một vài người trong số họ nhạy bén, tò mò nhìn về phía Trữ Lễ Hàn những mấy lần...

Bọn họ cảm thấy người đàn ông này không chỉ không phải dạng hiền lạnh mà còn có gì đó ngang tàng, khá là đáng sợ...

Cuối cùng phải đến khi Úc Tưởng gật đầu thì mọi người mới cùng nhau đi ra sông băng.

Những người dân bản xứ dựng lều trên mặt sông đóng băng, lều vải được phủ một lớp da động vật thật dày, có tác dụng chống rét tuyệt vời.

Người dân ở đây sống bằng cách săn b.ắ.n và thuần hóa động vật hoang dã, mặc dù đang sống giữa thời buổi xã hội hiện đại nhưng dường như ở họ vẫn còn đôi nét chịu ảnh hưởng từ nền văn minh trong quá khứ, bởi vậy mà chẳng có gì là lạ khi có thứ như vậy xuất hiện.

"Đậu má! Không phải chứ? Sao tự dưng may mắn thế này? Ngồi ôm cây mãi chẳng thấy thỏ tới, giờ lại tới rồi!"

"Gấu Bắc Cực kìa! Cái chân đâu, cái chân máy ảnh đâu!"

"Cô Lý, anh Vương, hai người có muốn xem... không? Ơ, họ đâu rồi?"

Úc Tưởng bị Trữ Lễ Hàn đè lên phía sau lều vải, Trữ Lễ Hàn nắm lấy cổ tay của cô.

Ngón tay anh vừa ấm áp vừa thon dài, lúc luồn vào tay áo dán sát vào cổ tay cô, rõ ràng cử chỉ của anh đầy dè chừng nhưng Úc Tưởng tưởng chừng bị phỏng do hơi ấm truyền đến từ ngón tay anh.

Cô ngước mắt nhìn Trữ Lễ Hàn, nơi đáy mắt long lanh ngập nước.

Trữ Lễ Hàn cúi đầu xuống, trao cho cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Anh bảo: "Trước mặt người ta là chị dâu, sau lưng người ta thì là bà xã. Theo như kịch bản của cô Úc thì phải diễn như vậy mà nhỉ?"

Úc Tưởng chân thành khen ngợi: "Chắc Oscar phải dành một giải cho anh thôi."

Trữ Lễ Hàn khẽ bật cười: "Anh có được ai để ý tới đâu, anh không bằng ông anh đang lâm bệnh nặng nằm liệt giường mà. Mong cô Úc hãy rủ lòng thương, an ủi anh một lát nhé." Dứt lời, anh lại nắm cằm hôn cô tiếp.

Đến khi các nhiếp ảnh gia chụp gấu Bắc Cực xong, ngoái đầu lại thì thấy Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn xuất hiện.

Họ nhìn thấy "cô Lý" kia đứng nép vào người "anh Vương" một cách cứng đờ, khăn quàng cổ che gần hết khuôn mặt của cô, chỉ để lộ chút phơn phớt hồng nơi gò má và cả đôi mắt bồ câu của cô.

"Hồi nãy không thấy hai người, chúng tôi còn suýt tưởng hai người rơi xuống sông nữa cơ." Nhiếp ảnh gia thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, anh ta vừa thở phào xong thì lại cảm thấy hình như có gì đó sai sai.

"Các anh chụp xong chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-129-ngoai-truyen-12-ket-thuc.html.]

"Xong rồi."

Úc Tưởng: "Vậy về thôi, ngoài này lạnh quá."

Các nhiếp ảnh gia cũng gật đầu lia lịa.

Sau một hồi tập trung chuyên môn chụp hình, họ mới nhận ra chân mình cũng sắp đông cứng đến nơi rồi.

Úc Tưởng quay lại, đi ở hàng đầu tiên, thế nhưng cô mới đi được có hai ba bước thì đã dang rộng hai tay với Trữ Lễ Hàn, trèo lên người anh: "Em trai ngoan ơi, ôm chị với nào."

Mí mắt Trữ Lễ Hàn giật liên hồi, ánh mắt anh trở nên tối tăm.

Cái miệng của cô thật là...

Trữ Lễ Hàn hơi gồng tay bế cô lên.

Cứ thế, toàn thân Úc Tưởng treo trên người anh trông chẳng khác gì một con gấu lông xù khổng lồ.

Ai nấy đều sững sờ khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt.

Ủa như này là...

Có thật là hai người họ bị gia đình đuổi bắt không phải vì đã anh anh em em, ôm ấp hôn hít một cách quá là ngang nhiên trước giường bệnh của anh trai anh Vương không đấy?

Trữ Lễ Hàn nhanh chóng ôm Úc Tưởng bước về phía trước.

Sau một hồi tim đập thình thịch như trống bỏi, các nhiếp ảnh gia ở đằng sau tự kiểm điểm bản thân vì đã có những suy nghĩ hèn hạ như vậy.

Cô Lý xinh đẹp, tốt bụng, ngây thơ biết bao, anh Vương kia cũng, à thì, cũng khá là hiền lành... Có điều anh lạnh lùng quá, đi con đường khó bước quá...

Họ vác chân máy ảnh đuổi theo.

Hây dà, người ta ôm người đẹp, trong khi bọn họ lại phải ôm đồ chụp hình, mọi người đều thích vận động như nhau mà, sao kết cục cuối cùng lại khác nhau thế kia?

Đến khi trở về chỗ ở, Trữ Lễ Hàn ôm Úc Tưởng lên lầu ngay lập tức.

"Lạnh quá nên cô Lý bị cảm rồi à?"

"Chắc là cần ôm cho ấm đây... mà."

Các nhiếp ảnh gia cô đơn xúm quanh lò sưởi, vừa run cầm cập sưởi ấm vừa thở dài thườn thượt.

Trữ Lễ Hàn mở cửa ra, trong căn phòng nhỏ còn ấm áp hơn nữa, Anh kéo khăn quàng cổ của Úc Tưởng xuống, cắn môi cô, đè cô trên cánh cửa làm nó kêu kẽo kẹt. Tiếng động phát ra từ nó vang đến mức dưới lầu cũng nghe thấy.

Những người ở dưới đang cầm ly nước thì khựng lại.

Úc Tưởng trên lầu cũng đơ như cây cơ.

Cả tay lẫn chân của cô đều siết chặt lấy Trữ Lễ Hàn, có lẽ chỉ khi làm vậy thì mới có thể xoa dịu sự căng thẳng chỉ diễn ra trong tích tắc vừa rồi của cô.

"Căn nhà này cũ quá, anh phải kiềm chế lại chứ, lỡ cửa sập làm nhà sập luôn thì sao hả?" Úc Tưởng thì thầm bên tai anh.

Trữ Lễ Hàn: "..."

Cho dù cậu cả Trữ giàu nứt đố đổ vách đi chăng nữa thì cũng không thể ngay lập tức xây một tòa nhà cao tầng trên đất bằng nơi đây được.

Nơi mà họ đang ở đã là ngôi nhà gần hồ nhất và cũng là ngôi nhà tốt nhất rồi.

Trữ Lễ Hàn cúi đầu, kề sát vào tai cô: "Vậy anh nghĩ cách âm nơi này chắc cũng không tốt lắm..."

Úc Tưởng: Ủa khoan khoan?

Sau đó, anh giúp cô kìm lại tất thảy âm thanh để người khác không nghe thấy.

...

Bởi vì Úc Tưởng đã khởi xướng cho một khởi đầu cực kỳ bất ổn, lại còn chơi kịch bản "em chồng, chị dâu" mới toanh nên bây giờ trên giường mà gọi là "cậu cả Trữ" thì không đúng cho lắm.

Úc Tưởng vùi cái thân mềm oặt của mình trong chăn, bấm ngón tay tính toán.

Hừm, hình như cô gọi "chồng ơi" khoảng ba mươi mấy lần thì phải, cô sắp lạc giọng tới nơi rồi.

Hệ thống: [...]

Nó thật sự chẳng cần lo lắng gì cho hai cái người này, miễn là lượng "kiến thức dự trữ" kỳ cục của Úc Tưởng tăng dần đều, mấy trò tình thú của họ có lẽ sẽ không bao giờ cạn kiệt mà sẽ luôn biến đổi đa dạng...

Lúc này, Trữ Lễ Hàn xuống lầu lấy đồ ăn mang lên.

Anh cầm hai cái đĩa lớn rồi xoay người trở về, vừa đi tới đầu cầu thang thì nhìn thấy một nhiếp ảnh gia người nước ngoài đi tới trước cửa phòng của mình và Úc Tưởng.

"Có chuyện gì không?" Trữ Lễ Hàn thoăn thoắt đi tới, nhanh chóng bước qua.

Mặc dù thân hình của nhiếp ảnh gia ngoại quốc này rất to con nhưng Trữ Lễ Hàn cũng cao ráo không kém, anh đứng ở đó, áp đảo anh ta một cách rõ rệt.

Nhiếp ảnh gia ngoại quốc nọ luống cuống ngay, anh ta dang hai tay ra, giải thích: "Tôi, tôi muốn đưa ảnh cho hai người xem, mới rửa ảnh xong... Mấy hình hôm nay chụp ấy..."

"Gấu Bắc Cực à?"

"Không phải..."

"Đưa tôi." Trữ Lễ Hàn nở nụ cười lịch sự.

Nhiếp ảnh gia ngoại quốc đành đặt ảnh lên đĩa, sau đó liếc mắt nhìn Trữ Lễ Hàn mấy lần.

Người đàn ông người Trung Quốc này chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi trắng, cài cúc hết sức gọn gàng, trên người còn dính hơi nước, tóc mái cũng còn ẩm, hiển nhiên anh vừa tắm xong.

Nhiếp ảnh gia ngoại quốc cứng đờ người, bỗng chốc hiểu ra điều gì đó. Anh ta không dám nói gì với Trữ Lễ Hàn thêm nữa, cúi đầu xoay người vội vàng rời đi.

Lúc đi tới đầu cầu thang, anh ta lại ngoảnh đầu nhìn ra sau.

Anh ta không còn thấy người đàn ông người Trung Hoa này trông giống một... người thầy hiền lành nữa.

Bên này, Trữ Lễ Hàn mở cửa đi vào.

Úc Tưởng chậm rãi ngồi dậy.

Nơi này gần như không bắt được sóng nên tất nhiên khỏi cần bàn đến internet. Cô phát chán vì chẳng có chuyện gì để làm, ngước mắt nhìn Trữ Lễ Hàn một cách chăm chú, ngay câu đầu tiên đã nói: "Qua ba phút mà vẫn không nhìn thấy cậu cả Trữ, em sắp tèo đến nơi rồi..."

Trữ Lễ Hàn đặt thức ăn xuống rồi đi qua ôm cô, vừa đi vớ và mang giày vào cho cô vừa hỏi: "Vậy à? Thế thì xem ra anh đạt được mục đích rồi."

Úc Tưởng: "Sao?"

"Cắt đứt liên lạc với thế gian, độc chiếm cô Úc."

Úc Tưởng tặc lưỡi: "Phải công nhận cậu cả Trữ tự chuẩn bị quà sinh nhật cho mình công phu thật!"

Trữ Lễ Hàn đỏ mặt mới là lạ, anh gật đầu: "Ừm, nên anh thích lắm."

Úc Tưởng được anh đặt vào ghế ngồi cạnh bàn ăn.

Trữ Lễ Hàn lấy một chiếc chăn mỏng và nhỏ đắp lên chân cô nhưng Úc Tưởng không nhận, lấy bức ảnh trong đĩa lên xem trước: "Cái này là gì vậy?"

Trữ Lễ Hàn đắp chăn đàng hoàng cho Úc Tưởng rồi đứng sau lưng cô, đặt hai tay trên lưng ghế và cúi người, gần như ôm cả Úc Tưởng vào lòng.

Úc Tưởng lật bức hình lại, hình ảnh trên đó hiện lên trước mắt hai người cùng một lúc.

"Chụp bắt khoảnh khắc cũng đẹp phết." Úc Tưởng nhận xét.

Đó là lúc đi từ sông băng về, cô lười đi bộ nên trèo lên người Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn ôm eo cô, sắp sửa xoay người bước đi.

Chính khoảnh khắc này đã được chụp lại, dường như chỉ có hai người họ là sắc màu riêng biệt giữa phông nền trắng xóa. Tư thế của hai người thân mật vô cùng, không cần chụp thấy mắt của hai người vì bầu không khí đầy mặn nồng đã bao quanh cả hai rồi.

"Đẹp thật." Trữ Lễ Hàn cũng khen ngợi.

Anh đứng thẳng người dậy, rửa cốc rồi đổ sữa bò cho Úc Tưởng uống.

Úc Tưởng cũng đứng dậy theo, đi xung quanh căn phòng để tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc Trữ Lễ Hàn quay về, cô đang nằm sấp trên bàn ăn viết lên phía sau bức ảnh. Trong lúc cô viết, hệ thống cà khịa: [Cô không thấy ngại thật hả? Còn tự viết luôn?]

Sau khi viết xong, Úc Tưởng vỗ bức ảnh sang bên cạnh: "Xong rồi, ăn thôi, em đói meo rồi."

Trữ Lễ Hàn cầm bức ảnh lên, nhìn lướt qua thật nhanh.

"Ngày 13 tháng 1 năm 2027, tại Chukotka, Trữ Lễ Hàn ôm Úc Tưởng đi qua sông băng.

Úc Tưởng thích Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn cũng thích Úc Tưởng.

Đây là ngày sinh nhật tuyệt nhất từ trước đến nay của Trữ Lễ Hàn."

Trữ Lễ Hàn vô thức nhoẻn môi lên.

"Em muốn ăn tôm." Úc Tưởng cất tiếng.

Trữ Lễ Hàn trả lời: "Ừm, anh bóc vỏ cho em."

"Hay chơi thêm mấy ngày nữa nhỉ?" Úc Tưởng chống cằm tự hỏi.

Trữ Lễ Hàn: "Được thôi, có một đường biển từ Chukotka đến bờ biển phía Bắc Siberia đấy..."

Úc Tưởng gật đầu: "Cho Đông Đông và Thu Thu đi làm thêm một tuần nữa đi, như thế các cục cưng thiên tài sẽ được cọ xát với cái độc ác của xã hội sớm hơn rồi."

Hệ thống: [Chứ không phải ba mẹ ác độc à?]

Úc Tưởng nhẹ nhàng ợ một cách no nê để trả lời hệ thống.

Màn đêm buông xuống, thoáng chốc cái rét tại Chukotka lại càng khắc nghiệt hơn nữa.

Có một dòng chữ được viết thêm trên mặt sau của bức ảnh được đặt trên bàn: "Bất cứ ngày sinh nhật nào có cô Úc ở bên đều tuyệt."

Loading...