Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 127 - Ngoại truyện 10
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:19:17
Lượt xem: 101
Đông Đông ngồi ngay ngắn tại đây suốt một tiếng đồng hồ, nhóm người lớn cũng ngồi với cậu bé một tiếng.
Những người trong ban lãnh đạo nán lại đây chừng nào thì ngỡ ngàng chừng đó, có một lần họ còn nghi ngờ phải chăng não mình vẫn chưa phát triển toàn diện hay không, nếu không thì sao lại đến nỗi bị sang chấn bởi một đứa trẻ thế này. Đúng là chuyện lạ có thật!
Thu Thu nhanh chóng uống cạn cốc sữa bò: "Anh ơi, em đói."
Nghe cô bé nói vậy, Đông Đông nghĩ ngợi một lát rồi đóng báo cáo lại, ung dung cho vào ngăn kéo, khóa tủ rồi cũng cầm cốc sữa bò của mình lên uống sạch.
Cậu bé đứng lên, quyết đoán nói: "Đi ăn thôi!"
Thu Thu vui vẻ đẩy tay vịn để nhảy xuống ghế.
Thế là cảnh tượng hai đứa bé loắt choắt khóe môi còn dính sữa như ria mép trắng tiến thẳng một mạch đến căn tin của công ty rơi vào mắt mọi người.
Nhóm thành viên cấp cao của công ty thầm kêu gào, ai dám để hai ông trời con này ăn ở căn tin được chứ? Có người vội vàng lên tiếng: "Hai cháu có thích ăn món gì hay kiêng gì không? Bọn chúng sẽ đi đặt phòng ăn cho hai cháu."
Nghe vậy, Đông Đông nhìn về phía Thu Thu, còn Thu Thu thì đang học theo người khác cầm đĩa đựng thức ăn đứng xếp hàng trước ô cửa.
"Em muốn như người lớn." Thu Thu nói.
Đông Đông cũng nhanh chân đi theo cô bé.
Mặt mày các lãnh đạo cấp cao thoắt cái bí xị: "Thế hôm nay chúng ta cũng... Ăn ở đây à?"
Không lâu sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra trong căn tin dành cho nhân viên công ty: Dãy những người xếp hàng đang cao đều đều thình lình tuột xuống, tạo ra một đường lõm xuống rõ rệt, cúi đầu xuống sẽ thấy đó là hai đứa bé kia.
Đến khi thư ký Lưu tìm đến, hai đứa nhóc đã ngồi ghế chân cao đối diện nhau và bắt đầu ăn cơm.
"Hai ông trời con của tôi ơi, sao hai người lại ăn cái này chứ?" Thư ký Lưu vỗ đùi cái bốp, sốt ruột hỏi.
"Sao không được ạ, ngon lắm mà? Chú Lưu có muốn ăn không ạ?" Thu Thu chân thành chia miếng bánh ngọt mình không thích ăn cho thư ký Lưu rồi húp xì xụp một ngụm sữa chua.
Thư ký Lưu vừa mừng vừa thấp thỏm không yên, nhận lấy miếng bánh ngọt nhỏ.
Thật ra căn tin ở công ty lớn thế này thường chuẩn bị cơm nước tương đối chất lượng. Nơi đây có đầy đủ nguyên liệu của tất cả các món ăn mà bạn muốn, ăn món Nhật hay món Pháp cũng không thành vấn đề.
Nhưng ở đây thì làm gì được như nhà hàng cao cấp chứ? Chưa kể...
"Chủ tịch Trữ đang chờ hai người, ông ấy chờ hai người về ăn chung nãy giờ đấy ạ!"
Đông Đông im lặng một lúc rồi mới thấp giọng trả lời: "Nếu cháu là ông nội thì lúc này cháu đã ăn không vào rồi."
Thư ký Lưu: ?
Cậu chàng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thế này, sao ông trời con nói câu nào là đ.â.m xuyên tim người ta câu nấy như mẹ thằng nhóc thế hả?
Thu Thu thì ngồi cạnh gật đầu đồng ý, cô nhóc này đã lên tiếng là càng nói thẳng không khoan nhượng hơn nữa: "Báo cáo ông nội đưa qua có vấn đề đấy ạ. Có người sửa số liệu, làm giả chứng từ kế toán đó."
Thư ký Lưu vừa nghe vậy đã toát cả mồ hôi lạnh.
"Vậy, vậy ư? Ha ha, làm sao cô chủ nhỏ biết được? Cậu chủ nhỏ đưa báo cáo Trữ thị cho người ở đây xem sao? Quản lý nào ở đây đã nói vậy? Là Tiết Vĩ Nguyên hay Giản Như nói?"
Thu Thu hoang mang hỏi: "Chú nói ai thế ạ? Gì mà Tiết, gì mà Như, cháu và anh có biết đâu."
Đông Đông dùng nĩa đặt súp lơ xanh lên khay của Thu Thu rồi mới cất lời: "Ngốc quá! Hồi trước Tiết Vĩ Nguyên từng đến nhà báo cáo với ba đấy, còn Giản Như là chị gái rót sữa cho em đấy."
Thu Thu: "Ồ..."
Thu Thu: "Công nhận chị gái đó xinh ghê ha."
Thư ký Lưu thầm nghĩ, hai đứa nhóc này nói gì thế kia? Mới có tí tuổi đầu đã quan tâm người ta xinh hay xấu là sao?
"Hai đứa từ từ ăn nhé, chú đi trước đây." Như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thư ký Lưu lật đật xoay người chạy đi tìm Trữ Sơn.
Trữ Sơn vẫn còn đang ngồi trong quán cà phê, đóng vai người già neo đơn có vẻ đã lẩm cẩm một cách sinh động và chân thực.
Sau khi hay tin Thu Thu và Đông Đông đã ăn cơm ở căn tin, lòng Trữ Sơn đau như cắt.
Song, lúc được thư ký Lưu truyền đạt lại những lời mà Đông Đông và Thu Thu đã nói, Trữ Sơn tỉnh cả người ngay, khí thế nom khác hẳn cái người uể oải, cô đơn vừa rồi.
Thư ký Lưu thở dài, nói: "Biết vậy chúng ta đừng đem báo cáo qua cho cô chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ chơi, đây là cơ mật của công ty mà..."
"Cơ mật gì mà cơ mật? Muốn xem báo tài chính thì lên mạng tra là ra ngay. Mấy thứ đó chỉ là những con số vô tri đối với những kẻ ngu ngốc mà thôi, nhưng khi người thông minh xem thì mới nhận ra manh mối ẩn sâu trong đó." Trữ Sơn vừa xoay tách trà đang cầm trên tay vừa nói.
Thư ký Lưu bỗng khựng lại: "Ý ông là... Hai cô cậu chủ... Là người thông minh ư?"
Từ câu nói của Thu Thu, cậu ấy biết hai đứa bé nói vậy không phải vì bắt chước các lãnh đạo cấp cao của công ty thật.
Trữ Sơn gật đầu: "Tôi biết chuyện hai công ty này có vấn đề từ lâu rồi, nhưng tôi đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm? Trong khi Đông Đông và Thu Thu thì sao, bọn nó mới lên tiểu học thôi mà nhỉ?"
Trữ Sơn mỉm cười: "Có điều bọn nó vẫn còn non và xanh lắm. Đến khi chúng nó trưởng thành, công ty dưới quyền nhiều lên thì rồi cũng biết không phải sổ sách của công ty nào cũng số đẹp như thế. Không thể chỉ vì một hai công ty có vấn đề mà ăn không ngon, ngủ không yên được."
Thư ký Lưu nghe mà sốc ngang.
Hóa ra những lời đó có căn cứ chứ không phải nói mò à?
Trữ Sơn tiếp tục hỏi: "Nhưng người nhận ra điều đó là Đông Đông hay Thu Thu?"
Thư ký Lưu làm gì trả lời được câu này?
Trữ Sơn lải nhải: "Lúc bọn nó mới có mấy tháng tuổi là tôi đã thấy bọn nó thông minh cực kỳ rồi... Úc Tưởng đáng ghét thì đáng ghét thật đấy nhưng sinh được hai đứa con phải nói là tuyệt vời!"
Nói đến đây, giọng điệu ông ta bỗng chứa đựng chút gì đó buồn bã: "Tiếc một điều là hai đứa nhóc này không thích tôi... Chỉ biết hùa theo mẹ chúng nó lừa tiền tôi là giỏi!"
Trữ Sơn càng nói càng lên cơn tăng xông: "Chẳng biết hôm nay hai vợ chồng nó đi đâu mà lại để con cái dẫn theo vệ sĩ đi làm nữa! Vô trách nhiệm quá đi mất!"
"Chờ đã..." Trữ Sơn đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Hôm nay Đông Đông và Thu Thu cúp học à?"
Giờ phút này, tin sốt dẻo về một ngôi sao đang nổi rần rần trên mạng xã hội.
Có một ngôi sao hết thời ký hợp đồng làm gương mặt đại diện cho một trò chơi trực tuyến. Chuyện này vốn chẳng có gì kỳ lạ, hầu như ngôi sao không còn được chú ý nào cũng đều bước trên con đường này. Dù sao thì việc thì ít nhưng lại kiếm được nhiều tiền, họ muốn lợi dụng chút ít sức ảnh hưởng ít ỏi cuối cùng của mình để mang nhiều tiền về cho bản thân hơn nữa.
Kiếm tiền là chuyện quá đỗi hiển nhiên, chẳng có gì hay để chế nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-127-ngoai-truyen-10.html.]
Tuy nhiên, trò chơi trực tuyến này lại quỵt tiền ngôi sao này.
Ha, mời người ta làm gương mặt đại diện cho mình nhưng lại không trả thù lao.
Vì đi đóng quảng cáo này mà ngôi sao nọ bị blogger cười nhạo mất hình tượng, tìm máng khác để kiếm tiền, cuối cùng lại chẳng kiếm được lấy một đồng nào.
Việc ngôi sao này công khai vùng lên đấu tranh đã thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân mạng.
[Lâu lắm rồi mới thấy có ngôi sao dũng cảm đứng lên như vậy, cuối cùng cũng không phải lại là phòng làm việc đăng thông báo nữa rồi.]
[Cuối cùng fan cũng không phải là người luôn phải xung phong ra trận nữa.]
[Chao ôi, tên của trò chơi này là Lục địa hắc ám đúng không nhỉ? Kể tin này cho mọi người cùng hóng nè. Người phụ trách của trò chơi này họ Điền, tên gì thì tôi quên rồi. Anh ta làm game toàn đi chắp vá từ đủ kiểu mẫu vào. Móc được tiền cái là chạy biến. Có ai còn nhớ cách đây rất lâu Úc Tưởng đã đề cập tới chuyện đầu tư trò chơi trực tuyến trên Weibo không? Tổng giám đốc Điền thấy vậy nên tìm gặp cô ấy với trò chơi Lục địa hắc ám đó đấy.]
[Cơ mà nghe nói bởi vì lúc đó Úc Tưởng nhận rất nhiều bản kế hoạch dự án, tổng giám đốc Điền thấy mình bị ngó lơ nên nói rất nhiều câu khó nghe, làm ầm cả lên rồi bỏ chạy, sau đó kéo được một nhà đầu tư, các bác đoán thử xem đó là ai nào? Là Ninh Nhạn đấy! Ái chà chà, có ai còn nhớ Ninh Nhạn không?]
[Ninh Nhạn rủ thêm một người đàn ông có vẻ là bạn cùng nhau đầu tư, lúc ấy còn có blogger định thổi phồng lên bằng tin tức tiểu thư nhà giàu đầu tư trò chơi để hạ bệ Úc Tưởng nữa cơ. Cơ mà Ninh Nhạn bị thần kinh ngay sau đó nên tin tức này cũng không rầm rộ.]
[Tôi vẫn còn nhớ như in chuyện này đây! Tổng giám đốc Điền này đúng là tham lam không ai bằng, game thủ giàu có thì mất cả hứng chơi, game thủ bình dân thì cũng kêu ca quá trời, bởi vậy mà bây giờ anh ta không đủ khả năng để chi trả phí cho hợp đồng làm gương mặt đại diện luôn. Ninh Nhạn đầu tư cho anh ta chỉ vì muốn dằn mặt Úc Tưởng, người gì mà khờ khạo quá. Chắc người bạn đó của cô ta đang thầm chửi bới cô ta ấy nhỉ?]
[À còn nữa, trước đây tên này còn có ý đồ bắt Úc Tưởng quảng cáo miễn phí cho mình nữa cơ, tên đó đặt tên cho game của mình là "Úc Tưởng cũng đang chơi game này", thế là bị bộ phận pháp chế trực thuộc công ty của cậu cả Trữ tố cáo, phải bồi thường nhiều tiền lắm. Mà có lẽ chính vì phải đền một số tiền lớn như thế nên mới bòn rút tiền người chơi trong game bằng mọi cách, nói một cách đơn giản thì là nhấn nút tự hủy rồi.]
[Ta nói chứ nghiệp thì gặp báo ứng thôi! Đáng đời!]
Cộng đồng mạng tha hồ hóng drama, bên cạnh đó còn có một bài đăng không quá nổi bật đang được lan truyền trong một phạm vi nhỏ.
# Là bé con nhưng đã biết tự kiếm tiền mua sữa bột #
Sau khi nhấn vào, chúng ta sẽ nhìn thấy tiêu đề ở ngay hàng đầu tiên: [Đậu xanh rau má, con của sếp chúng tôi đi làm kìa!]
Phía dưới có người bình luận:
[Nhà giàu thì toàn con cái kế thừa sự nghiệp ba mà, không phải bình thường lắm hả?]
Người đăng bài viết đó ngay lập tức trả lời: [Không không, hai đứa bé này chắc là khoảng tầm mới học xong mẫu giáo đấy.]
[Gì cơ???]
[Hình như mị biết đang nói ai rồi đó ha ha ha, con của cô Úc đúng không? Ha ha, hai bé đến công ty, uống hai cốc sữa rồi làm việc, lúc tới căn tin còn dính sữa trên mép y chang râu vậy, đáng yêu xỉu luôn.]
[? Hay thế, cho con đi làm thay luôn hả? Thế cậu cả Trữ làm gì mà để con đi thay vậy?]
[Hình như hôm nay... Hình như hôm nay là sinh nhật của cậu cả Trữ thì phải. Tôi nhớ năm ngoái tổ chức tiệc cũng trong khoảng thời gian này.]
[Rồi luôn, phá án xong rồi. Cô Úc tổ chức tiệc sinh nhật riêng cho cậu cả đúng hem?]
[Tổ chức tiệc sinh nhật riêng thế nào cơ? Đầu con chó.jpg]
[Cái này thì phải hỏi cậu cả Trữ mới biết được.]
Lúc này, cậu cả Trữ vừa đi xuống máy bay tư nhân với cô Úc của mình.
Nơi này tên là Chukotka, tọa lạc tại cực Đông của lục địa Á - Âu.
Úc Tưởng siết chặt chiếc áo khoác mình đang mặc hơn, lúc nói chuyện phả ra khói trắng.
"Quý ngài đây muốn đày em tới đây để đào mỏ hả?"
Trữ Lễ Hàn cúi đầu nắm lấy cổ tay cô, từ từ đeo găng tay vào cho cô rồi mới bình thản tiếp lời: "Ở đây không có mỏ cho cô Úc đào đâu."
"Thế cậu cả Trữ đưa em tới một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy là tính làm gì thế?" Úc Tưởng nghiêng đầu nhìn anh, sau đó xoay cổ tay và bảo: "Chật quá."
Trữ Lễ Hàn luồn ngón tay vào cổ tay của găng tay, nới ra cho lỏng hơn một chút rồi mới thắt lại nút cho cô.
Ngón tay ấm áp của anh lướt trên cổ tay của Úc Tưởng một cách không nhẹ mà cũng không nặng, chứa đựng đôi phần quyến luyến.
Úc Tưởng vô thức nắm tay lại, cô chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Nhột em."
Trữ Lễ Hàn rút tay về, kéo chặt mũ cho cô hơn rồi dẫn cô đi về phía trước.
Mặc dù ở đây không có đường quốc lộ nhưng sau khi đi một quãng đường không xa, Úc Tưởng nhìn thấy ngay một con tuần lộc kéo xe trượt tuyết.
Chú tuần lộc ấy có kích thước rất to và vạm vỡ, móng huyền lớn, có bộ lông màu xám lốm đốm hạt tuyết, hai cái sừng của nó thì chia ra nhiều nhánh phức tạp trông rất đẹp. Trông chúng hệt như bước ra từ trong truyện cổ tích vậy, khiến cho bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ xiêu lòng.
Trong thoáng chốc, Úc Tưởng chẳng biết rốt cuộc là ai đang tổ chức sinh nhật cho ai.
Cậu cả Trữ đúng là theo chủ nghĩa tự lực tự cường nhỉ, sinh nhật mà cũng tự làm cho mình được.
"Đây là phương tiện giao thông của bọn mình đó hả?" Úc Tưởng hỏi.
"Ừm."
Trữ Lễ Hàn trả lời rồi cúi người ôm Úc Tưởng ngồi vào xe.
Thấy vậy, người đàn ông đứng trông chừng bên cạnh tuần lộc khẽ cười.
Sau khi đặt Úc Tưởng lên xe, Trữ Lễ Hàn cũng nhanh chóng ngồi lên.
Tuần lộc giẫm chân xuống mặt đất, nhanh chóng kéo họ đi tới con sông băng trắng như tuyết ở đằng xa. Úc Tưởng ngước lên, nhưng dù cô cố gắng cách mấy thì vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối của con sông băng này nằm ở đâu.
"Thế này là anh định bán em cho gấu Bắc Cực à?" Úc Tưởng vừa khẽ khàng vuốt những sợi tóc đang tung bay vừa cảm thán.
Trữ Lễ Hàn trả lời bằng giọng bình tĩnh: "Sao anh nỡ lòng nào làm vậy chứ? Đương nhiên là anh muốn đưa cô Úc tới một nơi phủ kín trong tuyết, đi lại khó khăn để có thể một mình chiếm giữ em rồi. Tại đây, em không thể giao tiếp với người khác vì bất đồng ngôn ngữ, trời thì lạnh cóng, cô Úc chỉ có thể dựa dẫm vào anh, mặc anh muốn làm gì thì làm..."
Nghe đến đây, Úc Tưởng kìm lòng không đặng nắm tay lại, vùi khuôn mặt lạnh ngắt vì gió tuyết lên đầu gối của Trữ Lễ Hàn.
Nếu hai người không phải đôi vợ chồng kết hôn với nhau đã nhiều năm, nếu hệ thống không phải là Đại Thống Tử từng chứng kiến vô số thủ đoạn bịp bợm cũng như va chạm xã hội... Thì có khi nó đã sợ tới mức tè ra quần ngay tại chỗ, cuống cuồng cuốn gói lên đường bỏ chạy khi nghe thấy câu này cũng nên.
Còn bây giờ, hệ thống không cần nhìn cũng biết lúc này nhất định biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của Úc Tưởng đang vô cùng đen tối.
Úc Tưởng: "Người kéo tuần lộc đến là người bản xứ à?"
Trữ Lễ Hàn nhướng mày: "Đúng vậy, mà sao?"