Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 126 - Ngoại truyện 9
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:19:14
Lượt xem: 95
Từ lúc mới thức dậy đến bây giờ, Cao Học Huy cứ thấy ngờ ngợ hình như mình đã quên béng điều gì.
Bà Cao lại hỏi anh ta câu ‘Con có bạn gái chưa đấy?’ như thường lệ rồi ra khỏi nhà ngay.
Mặc dù bà Cao tha thiết có cháu bồng nhưng cuộc sống của bà ấy vốn đã sặc sỡ muôn màu rồi nên chỉ hỏi cho có lệ rồi thôi.
Còn lại một mình Cao Học Huy ngồi trước bàn ăn thong thả ăn bánh waffle.
Đúng lúc này, một người bạn gọi điện cho anh ta.
"Cậu cả Cao, hôm nay cũng tụ họp nữa chứ?"
"Đi đâu?"
"Trang viên Melissa."
Cao Học Huy đang định lựa lời sao cho từ chối không quá thẳng thừng để bạn mình không bị sượng mặt, bỗng nhiên một suy nghĩ vụt qua thật nhanh trong đầu anh ta.
Anh ta nhớ ra rồi!
Hôm nay là ngày sinh nhật của cậu cả Trữ mà!
Cao Học Huy vội vàng cúp máy, gọi điện cho Trữ Lễ Hàn nhưng không ai bắt máy.
Cao Học Huy lại cuống cuồng gọi cho Úc Tưởng.
Hửm?
Sao cũng không ai nghe máy thế nhỉ?
Cao Học Huy nhìn đồng hồ treo tường, đã mười một giờ mười bảy phút.
Giờ này nói còn ngủ thì dậy muộn quá, nói đang làm chuyện người lớn không tiện bắt máy thì lại hơi sớm... Đang giữa lúc thanh thiên bạch nhật đây mà!
Lẽ nào... Đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Không chỉ có mỗi Cao Học Huy rơi vào trầm tư mà trong tòa nhà nguy nga của công ty lúc này, ngay cả ban lãnh đạo cấp cao cũng không thể không ngoài cười gượng, trong hốt hoảng khi đối diện với vị khách trước mắt.
"Chuyện là như vậy, hôm nay mọi người hoàn toàn có thể xem hai vị này là cậu cả. Có việc gì cần báo cáo thì cứ nói với hai vị này." Thư ký Vương mỉm cười, gật đầu thông báo.
Hai vị này là hai vị nào?
Chính là hai bạn nhỏ Trữ Ngộ Thu và Úc Băng.
Thế khác nào trò đùa đâu? Những người trong ban lãnh đạo cấp cao gào thét trong câm lặng.
"Cậu cả tin tưởng con mình thật đấy."
"Do cậu cả vừa giàu có vừa nhiều sản nghiệp ấy mà, bộ cậu cả không sợ phải lo liệu mớ hỗn độn sau đó hay sao thế không biết."
"Hay ai gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tang đi? Nếu không gọi cho tổng giám đốc Tang được thì gọi chủ tịch Trữ."
Ai nấy đều xì xầm bàn tán với nhau với tâm trạng đầy tuyệt vọng.
Nhiệm vụ hôm nay của họ chủ yếu là dỗ con nít chứ gì?
Chẳng biết thằng nhóc này thì nên gọi là nhóc quỷ phá phách hay là thằng quỷ phá phách đây?
"Vậy bây giờ chúng ta đi lên ạ." Chất giọng trẻ con, thanh thoát của cậu thiếu niên vang lên đầy nề nếp.
Nếu chỉ nghe mỗi cách nói năng thôi thì thấy cũng có phong thái của người trưởng thành.
Đương nhiên mọi người không thể từ chối rồi.
Một số phó tổng giám đốc theo Đông Đông đi vào thang máy, còn những người còn lại trong ban lãnh đạo thì vào một thang máy khác.
Có một phó tổng giám đốc không kiềm được hỏi Thu Thu: "Cháu có muốn chú bế lên không? Cháu có mệt không?"
Thu Thu lắc đầu.
Đông Đông nhíu mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thu Thu với vẻ không vui.
Tiếng "đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra, Đông Đông dắt Thu Thu ra ngoài.
Những người ngồi tại bàn thư ký đứng lên, đi ra đón theo phản xạ. Tuy nhiên, đến khi nhìn thấy hai đứa bé đi đầu nhóm người, tất cả đều sửng sốt.
Phó tổng giám đốc khẽ hắng giọng: "Hôm nay cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ sẽ đi làm thay cậu cả Trữ."
Các thư ký phản ứng rất nhanh: "À, cái đó, như thường lệ thì khi cậu cả đến, chúng tôi sẽ pha cho cậu cả một tách trà..."
Đông Đông: "Một tách trà và một cốc sữa bò, cháu cảm ơn ạ."
Mặc dù cậu nhóc làm mặt nghiêm túc nên trông lạnh lùng vô cùng nhưng vẫn rất lễ phép.
Thu Thu hỏi: "Của em là trà đúng không?"
Đông Đông: "Không, của em là sữa bò."
Thu Thu bất mãn hỏi: "Vậy tại sao anh uống trà được còn em chỉ được uống sữa chứ? Hôm nay em cũng muốn làm người lớn!"
Nhóm lãnh đạo cấp cao theo sau nghe mà mí mắt giật liên hồi.
Thôi xong, đừng nói là sẽ làm ầm lên một trận vì cãi nhau về thức uống chút nữa sẽ uống đấy nhé?
Đông Đông: "..."
Đông Đông: "Cho cháu hai cốc sữa bò, cảm ơn ạ."
Thế có nghĩa là cả hai đều không uống trà nữa à? Liệu cô bé có chịu không?
Thu Thu hài lòng gật đầu: "Vậy được, uống sữa cũng làm người lớn được."
Lãnh đạo cấp cao và những người ngồi ở bàn thư ký đều ngơ ngác nhìn hai người.
Cô bé... Dễ dụ ghê nhỉ?
Đoàn người nhanh chóng đi đến trước văn phòng của Trữ Lễ Hàn.
Trừ vân tay của Trữ Lễ Hàn ra, nơi này chỉ nhận thêm mỗi dấu vân tay của Úc Tưởng nên Đông Đông mò mẫm một hồi, cuối cùng lục lọi ra được một chiếc chìa khỏi, sau đó cậu bé kiễng chân tra chìa vào ổ khoá.
"Mấy giờ họp ạ?" Đông Đông hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-126-ngoai-truyen-9.html.]
Những người khác đơ ra một hồi mới lấy lại tinh thần, trả lời: "Cậu cả có một cuộc họp vào lúc ba giờ bốn mươi phút chiều..."
Đông Đông gật đầu: "Vâng."
Thế rồi cậu bé dẫn Thu Thu vào văn phòng, tiếp tục đặt câu hỏi: "Các chú có báo cáo nào cần đưa cho cháu xem không ạ?"
Những người trong ban lãnh đạo cấp cao đều ngẩn người.
Cháu có biết báo cáo là gì không?
Nhưng cuối cùng họ vẫn rén, không dám thẳng thừng hỏi câu đó với cậu bé, bởi vì họ sẽ mình sẽ bị cậu chủ này ghi thù.
Ai bảo ba ruột của người ta là cậu cả Trữ, bà nội là tổng giám đốc Tang chứ!
Đông Đông nhìn ghế của sếp ở phía sau bàn làm việc, im lặng một hồi rồi lên tiếng: "Một cái ghế thôi thì không đủ."
Cần cho cô chủ nhỏ ngồi nữa à?
Thư ký vẫn nhanh nhẹn tuân theo: "Vâng, cậu chờ một lát, tôi sẽ sai người lấy thêm một cái ghế nữa đến đây."
Đông Đông gật đầu: "Thu Thu ngồi trước đi."
Thu Thu: "Cao quá em không ngồi lên nổi."
Khóe miệng phó tổng giám đốc co rúm. Thành thật mà nói, ông ấy thấy cảnh tượng trước mắt vừa đáng yêu vừa buồn cười vô cùng.
"Để tôi ôm cô chủ nhỏ lên nhé?" Có một phó tổng giám đốc ân cần ngỏ ý.
Song, ông ấy vừa dứt lời thì nhìn thấy Đông Đông nằm chống tay xuống đất một cách thành thạo với gương mặt lạnh lùng. Sau đó, Thu Thu giẫm trên lưng cậu bé để bò lên ghế.
Chẳng mấy chốc chiếc ghế thứ hai đã được mang lên. Đông Đông từ trèo lên, mặc dù trong lúc trèo cậu phải hơi cất công một chút.
Đến khi đã ngồi ổn định trên ghế, Đông Đông nắm lấy mép bàn để kéo cái ghế đang ngồi lại gần bàn hơn.
"Cho cháu báo cáo ạ." Đông Đông cất lời.
Cậu nhóc muốn xem báo cáo thật ư?
Phó tổng giám đốc thầm tự nhủ mấy lần: Đây là con trai ruột của cậu cả, là con trai ruột của cậu cả...
"Xin cậu chủ nhỏ chờ một lát." Có người ra ngoài tìm tài liệu, có người không dám để yên như vậy, lấy hết can đảm gọi điện thoại báo cho tổng giám đốc Tang.
Song, bên tổng giám đốc Tang không có ai bắt máy nên họ đành gọi cho chủ tịch Trữ.
Chủ tịch Trữ nghe máy rất nhanh, ông ta nói từ đầu dây bên kia: "Không liên lạc được với cả Trữ Lễ Hàn lẫn Úc Tưởng đúng không?"
"Vâng ạ, chủ tịch Trữ định xử lý việc này thế nào ạ? Bây giờ cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ đang ngồi trong văn phòng của cậu cả, còn muốn xem báo cáo thay cậu cả nữa..."
Trữ Sơn: "Thì đưa báo cáo của Trữ thị cho nó xem luôn đi."
Quản lý cấp cao đang gọi điện thoại: Dạ???
Cuối cùng, thư ký Lưu ôm cả chồng báo cáo của Trữ Thị đến trước mặt Đông Đông thật.
Trích nguyên văn lời mà Trữ Sơn nói với thư ký Lưu là như sau: "Giống như chơi nhà chòi thôi mà, có điều nhà chòi này hơi to tí thôi. Ôi thôi thôi, cứ chiều bọn trẻ đi, bọn nó vui thì tối mới chịu ăn chung với người ông này được."
Có lẽ do Trữ Sơn đã già nhưng con cái đều đã đi hết nên cô đơn, muốn cháu chơi cùng mình.
Thế là trong lúc bên này xảy ra cảnh nộp báo cáo, Trữ Sơn ở bên kia chống gậy ngồi trong quán cà phê gần đó để chờ hai đứa bé "tan làm".
Trong văn phòng, Đông Đông ngập ngừng nói: "Có lẽ bản kế hoạch dự án hơi khó hiểu với cháu..."
Mọi người không hẹn mà cùng thầm nghĩ: Đó làm gì phải "có lẽ" chứ? Chắc chắn là không hiểu rồi cậu chủ nhỏ của tôi ơi!
Lúc này, Đông Đông quay đầu lại hỏi Thu Thu: "Em có muốn chia một nửa ra không?"
Ai nấy đều giật thót tim khi nghe thấy câu này của cậu bé.
Gì cơ, xé một nửa để chơi hả?
Thu Thu lắc đầu nguầy nguậy làm đầu trông như cái trống bỏi: "Không muốn, không muốn, mệt lắm."
Đây là vấn đề mệt hay không mệt hả?
Người xung quanh bần thần nghĩ.
Sau đó, họ nhìn thấy Đông Đông từ từ lật báo cáo ra xem.
"Đây là báo cáo của Tư Ký nhỉ? Họ lại tiến hành tài trợ ngoài bảng* nữa à?"
*Đầy đủ là tài trợ ngoài bảng cân đối, là một thông lệ kế toán ghi lại tài sản và nợ phải trả mà không hiển thị trên bảng cân đối kế toán. Mục đích của phương pháp này là giảm các khoản nợ phải trả của công ty trên bảng cân đối kế toán, giúp bảng cân đối trông có vẻ hấp dẫn hơn đối với các nhà đầu tư.
"Báo cáo này là của Danh Uy, quy mô vốn của họ quá kỳ lạ, tại sao lại mắc lỗi đơn giản như vậy chứ?"
"Cái này là của Nelaka. Họ nên chú ý tới đòn bẩy tài chính, cao quá rồi, số tiền ở tài sản lưu động và bảng cân đối kế toán cũng không khớp với nhau. Tài sản lưu động ghi thì cao nhưng số tiền nợ lại lớn như vậy là sao? Kế toán của bên đó cố ý ghi sai số liệu à? Họ có biết chuyện này sẽ gây ra sự hỗn loạn thế nào cho thị trường chứng khoán không? À, đưa ra thị trường nước ngoài nhỉ? Thế thì không sao..."
*Đòn bẩy tài chính: là mức độ sử dụng vốn vay trong tổng nguồn vốn của doanh nghiệp nhằm tăng tỉ suất lợi nhuận. Khi đó, bạn có thể sử dụng số tiền đó để mua những tài sản với kỳ vọng rằng rằng thu nhập hoặc vốn thu được từ tài sản mới sẽ vượt quá chi phí đi vay. Việc này cho phép bạn thu được lợi nhuận tiềm năng từ toàn bộ giao dịch chỉ với một phần nhỏ số tiền của chính mình. Số tiền vay có thể đến từ ngân hàng hoặc các tổ chức tài chính.
Đông Đông thốt từng câu từng chữ với gương mặt nghiêm nghị chẳng khác gì ông cụ non, có điều chất giọng thì vẫn nghe con nít như cũ.
Người xung quanh càng nghe càng ngạc nhiên.
Sao cậu nhóc lại biết cả chuyện lũng đoạn thị trường này thế kia?
"Sao... Sao cậu chủ nhỏ lại biết mấy chuyện này?" Có người trong đám đông hoảng hốt lên tiếng.
Đông Đông khó hiểu hỏi ngược lại: "Thì có mắt là thấy mà ạ?"
Câu trả lời của cậu giáng một đòn đả kích chí mạng cho mọi người.
Đúng vậy, có mắt là thấy thôi nhưng người bình thường làm gì đọc những kiến thức này chứ? Phải có nền kiến thức trước rồi mới áp dụng được mà? Chẳng biết có bao nhiêu người dù đã nhìn thấy nhưng vẫn không thể suy luận ra được sóng gió trên thị trường chứng khoán, không thể biết số liệu đã hợp lý chưa hay có gì sai sót cơ mà!
Quản lý cấp cao đi đầu lau mặt, ông ấy phải thầm công nhận rằng con của cậu cả quả là đặc biệt.
Gen của anh và cô Úc đã làm thế nào để "va" vao nhau, tạo ra hai đứa bé như này vậy?
Không phải cô Úc... Khụ... lười chảy thây như con cá muối à? A, phải rồi, cá muối không đồng nghĩa với việc không thông minh mà. Ai thông minh mà nằm thảnh thơi thì mới được gọi là cá muối, kẻ không có tài cán gì mà nằm lười thì sẽ bị người đời phê phán là trốn tránh xã hội hiện thực.
Người quản lý cấp cao nọ lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Đông Đông một lần nữa.
Lúc này đây, không một ai còn dám nghĩ rằng hồi nãy Đông Đông nói sẽ chia một nửa cho Thu Thu là xé nửa cho cô bé chơi nữa.
Chắc có lẽ Thu Thu cũng nhạy bén như vậy nhỉ? Chẳng qua là thừa kế tính lười biếng như cá muối của cô Úc mà thôi.