Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 125 - Ngoại truyện 8

Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:19:12
Lượt xem: 91

"Hôm nay chú làm tài xế cho cô Úc." Nói xong, Hề Đình nhoẻn môi cười: "Nếu cô Úc không đi nổi, mệt rồi thì chú cõng mẹ cháu cũng được..."

Úc Tưởng nhướng mày: "Cõng tôi ấy hả?"

Hề Đình: "Tôi muốn lắm chứ, chẳng qua có lẽ cậu cả Trữ không thích lắm."

Khuôn mặt phúng phính của Đông Đông chụ ụ một đống, nhấn mạnh từng câu từng chữ một: "Con trai của Trữ Lễ Hàn cũng không thích đâu ạ."

Hề Đình: "... Lòng chiếm hữu này đúng là một chín một mười với cậu cả Trữ mà."

Úc Tưởng: "Bởi vậy mới là ba con chứ."

Hề Đình: "Cô Úc là một người yêu tự do mà, em không thấy bức bối à?"

"Anh Hề chưa được ai thích bao giờ đúng không?" Úc Tưởng hỏi.

Hề Đình: "Đương nhiên là có rồi."

"Fan hâm mộ hả? Thế thì đâu có tính." Úc Tưởng từ tốn nói: "Việc thể hiện tình cảm của mình dành cho người mình yêu không phải xiềng xích trói buộc mà là động lực giúp chúng ta vươn lên, phát triển hơn. Mong rằng anh Hề sẽ sớm ngày hiểu được đạo lý này."

Vốn dĩ Hề Đình chỉ nói vậy để châm ngòi cho vui, mặc dù anh ta đã biết trước rằng thể nào cũng không thành công. Úc Tưởng là một người có chính kiến, bất kỳ suy nghĩ nào của người khác cũng không mảy may làm ảnh hưởng hay lung lay được cô.

Có điều khi nghe Úc Tưởng nói vậy, Hề Đình vẫn thấy hơi buồn bã và hụt hẫng.

Anh ta biết đi đâu để tìm ai cho mình hiểu đạo lý đó đây?

Thôi, chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.

"Tôi tin rằng bộ phim hôm nay sẽ mang đến một món quà bất ngờ cho cô Úc."

"Món quà bất ngờ đó là cuối cùng kỹ năng diễn xuất của anh cũng có thể áp đảo Nguyên Cảnh Hoán hả?"

"... Cô Úc đang nói mát tôi đấy à?"

Bên này đã xuất phát, còn Trữ Lễ Hàn ở bên kia thì cũng vừa xuống xe.

"Cậu cả." Người trong tòa nhà tiến lên đón.

Thật ra bây giờ vẫn còn khá nhiều người gọi anh là "anh Trữ", bởi vì cho dù Trữ Sơn có đồng ý hay không thì mọi người cũng từ từ chỉ còn nhớ đến anh Trữ Trữ Lễ Hàn.

"Hôm nay cậu cả sẽ..."

Người đi đầu đám người vừa nhìn Trữ Lễ Hàn đã sửng sốt, không chỉ anh ta mà kể cả những người đằng sau cũng lác mắt.

"Hello." Thu Thu vẫy bàn tay nhỏ bé của mình, ngón tay cong cong, thoải mái chào hỏi với họ.

Cô bé mặc chiếc áo đầm Bạch Tuyết với những sắc màu sặc rỡ, tà váy bồng bềnh, gắn cả nơ con bướm thật lớn trên đầu.

Cô nhóc đang được Trữ Lễ Hàn bế trên khuỷu tay, trông chẳng khác gì một búp bê mong manh, xinh xắn.

Còn cậu cả Trữ đang ẵm cô bé thì hôm nay vẫn ăn mặc gọn gàng và chỉnh tề, bờ vai rộng, đôi chân dài miên man, mặc bộ đồ vest màu xanh nom vừa quý phái vừa lịch lãm.

Anh bế cô bé bằng một tay mà không hề tỏ ra nặng nhọc chút nào, một ít nếp gấp trên áo vest nơi cánh tay khiến cho người ta kìm lòng không đặng tưởng tượng ra đường cong cơ bắp đầy săn chắc bên dưới lớp áo.

Trước đây Trữ Lễ Hàn cũng thường một mình dẫn hai đứa con đi, thế nhưng anh chưa bao giờ đưa chúng đến công ty cả, đây là lần đầu tiên anh làm vậy.

Tiếng lòng của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng kêu lên: Đậu xanh rau má!

Thảo nào, thảo nào từ trước đến giờ chưa có lần nào cậu cả dẫn cô chủ nhỏ ra ngoài, mẹ kiếp, cô bé đáng yêu c.h.ế.t đi được! Bao nhiêu nét xinh xắn trên gương mặt đều được thừa hưởng từ cô Úc cả!

Trong lúc tất cả đều ngây ra như phỗng, Trữ Lễ Hàn đã ôm Thu Thu đi vào công ty.

Lúc này Thu Thu còn ngoái đầu tự giới thiệu bản thân với mọi người: "Cháu tên là Trữ Ngộ Thu." Sau đó cô bé giơ tay lên "chụt" một cái, hôn gió với mọi người.

Con tim người xung quanh bỗng mềm nhũn như hóa thành nước, họ vừa kích động vừa hào hứng nhưng không một ai dám nhận nụ hôn gió này của Thu Thu, bởi vì họ sợ sẽ bị cậu cả Trữ thủ tiêu.

Giờ phút này, Trữ Lễ Hàn giơ tay lên đè cái đầu tí hon của Thu Thu lại.

Thu Thu: "Ơ ơ! Ba! Đừng làm méo nơ của con!"

Trữ Lễ Hàn: "..."

Trữ Lễ Hàn phải chỉnh lại nơ cho cô bé, nhân tiện gập ngón tay vuốt lại mái tóc của cô bé cho gọn gàng.

"Con muốn chơi gì?" Trữ Lễ Hàn hỏi cô bé.

"Ba muốn chơi gì, con chơi cái đó." Sau một hồi ngẫm nghĩ, Thu Thu trả lời.

Mười phút sau, phòng họp chật kín chỗ, ai nấy đều nín thở, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn đang ngồi.

Trữ Lễ Hàn ngồi ở ghế chủ tọa với nét mặt điềm tĩnh, vừa phân bổ các công việc liên quan đến dự án mới đâu ra đấy vừa cầm cây bút máy trên tay, giữ tay trên thân bút rồi xoay một cái, đưa bút cho Thu Thu xem và chơi với cô bé.

Còn Thu Thu thì ngồi trên bàn họp, ngay bên tay trái của Trữ Lễ Hàn.

Đôi lúc cô bé sẽ tò mò chen ngang cuộc họp, Thu Thu đè cây bút Trữ Lễ Hàn đang cầm lại, cúi người xuống, chỉ vào bản kế hoạch dự án trước mặt và hỏi: "Ba ơi, cái này là gì ạ?"

Trữ Lễ Hàn nói với vẻ mặt điềm tĩnh không chút thay đổi: "CRISPR-Cas9, là một hệ thống chỉnh sửa hệ gen."

Những người trên bàn họp thầm giật mình.

Cậu cả có kiên nhẫn đến thế ư? Anh thừa biết con mình còn nhỏ, dù có nói thì cũng chẳng hiểu gì nhưng vẫn giải thích với con bé à?

Thỉnh thoảng Thu Thu lại cắt ngang cuộc hỏi để hỏi, sau đó buồn ngủ quá, nằm sấp trên bàn họp để ngủ.

Lúc nhận ra cô bé đã ngủ, Trữ Lễ Hàn bất chợt dừng lại không nói nữa, cởi áo vest khoác ngoài ra, bao bọc lấy người Thu Thu rồi ôm vào lòng để cô bé dựa vào n.g.ự.c mình mà ngủ.

Bên này cuộc họp vẫn tiếp tục diễn ra, còn Úc Tưởng và Đông Đông ở bên kia thì mới đến nơi khởi chiếu bộ phim.

Phóng viên đã ngồi kín ghế từ lâu, những khán giả đặc biệt được chọn cũng đã ngồi vào chỗ, trong đó còn có một số người là fan được tuyển chọn đặc biệt.

Đang lúc những người tại đây tập trung tinh thần đất chờ đợi chiếu phim, đạo diễn của đoàn làm phim, Nguyên Cảnh Hoán và cả những người từng đoạt giải nam diễn viên, nữ diễn viên xuất sắc nhất có trình độ cao đều đứng lên như thể muốn đi đón ai đó.

"Có chuyện gì vậy?"

"Ai tới thế?"

"Không biết nữa."

Đúng lúc này, một nhà báo bỗng nhiên vỗ đùi: "A! Tôi biết rồi! Có khi nào hôm nay họ mời cả cô Úc đến xem phim không?"

Tất cả đều đồng loạt khựng lại, sau đó nháo nhào giơ máy ảnh lên một cách phấn khởi.

"Cậu cả Trữ có đi cùng không?"

"Chắc không đâu, cậu cả Trữ bận rộn thế mà..."

"Đậu má!" Bất thình lình, có người thét lên.

"Sao vậy?"

"Cậu cả Trữ không tới nhưng con trai của cậu cả Trữ tới! Đó là con của cậu cả Trữ và cô Úc đúng không? Nhìn kìa, nhìn kìa!"

Trong thoáng chốc, cánh báo chí bàn tán xôn xao không ngừng.

Buổi công chiếu phim lần đầu tiên diễn ra hôm nay được phát sóng trực tiếp tại các kênh trên toàn mạng xã hội, chỉ dừng livestream khi phim bắt đầu chiếu, bởi vậy mà những người đang xem buổi phát sóng trực tiếp này đều nhìn thấy rõ mồn một cậu cả Trữ phiên bản mini ôm khăn quàng cổ của mẹ trong lòng, xách cả một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ trên tay và tò tò đi cạnh Úc Tưởng.

Lúc Úc Tưởng đi lên bậc thang, cậu bé còn cúi người nhấc váy cho mẹ.

[Trời ơi?!]

[Con của cậu cả Trữ và cô Úc đó hả?]

[Tôi cứ ngỡ suốt đời họ sẽ không cho con mình lộ diện trước camera chứ!]

[Cảm ơn đoàn làm phim! Cảm ơn mọi người đã cho fan couple chúng tôi được nhìn thấy kết tinh của tình yêu!]

[Thằng bé ngoan quá hu hu hu.]

Ở bên này, Úc Tưởng mới đi vỏn vẹn vài bước thì Nguyên Cảnh Hoán định giới thiệu những diễn viên đứng sau mình với cô, đó đều là các diễn viên mà Úc Tưởng từng nói cô khá thích.

"Tới rồi à?" Song, một giọng nói khác đã chen vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-125-ngoai-truyen-8.html.]

Úc Tưởng ngoái đầu sang, nhìn thấy Lăng Sâm Viễn.

Lăng Sâm Viễn khoác trên mình bộ tây trang màu đen tuyền, bầu không khí xung quanh anh ta có gì đó rất âm u. Có lẽ là do nữ chính - tình yêu đích thực của anh ta đã không còn nên không ai có thể kéo anh ta ra khỏi đầm lầy của cảm xúc nữa.

Vẻ ngỡ ngàng hiện ra trên mặt Úc Tưởng: "Tôi cứ ngỡ anh Lăng ra nước ngoài rồi sẽ không bao giờ quay về nữa chứ."

Khi đó, bất cứ ai cũng biết rằng Trữ Sơn đã đổi tên người nhận di chúc sang hai đứa con của mình.

Sau khi hay tin, Lăng Sâm Viễn không chỉ không kịp thời "quay xe" đi dỗ dành ông ba già của mình mà còn dứt áo ra nước ngoài, khiến cho Trữ Sơn không kịp trở tay.

Lăng Sâm Viễn đến gần cô hơn chút nữa, thì thầm hỏi: "Sao tôi không về được chứ?"

Tiếp đó, anh ta nói bằng âm lượng đủ để chỉ hai người nghe thấy: "Tôi vẫn chưa được dự đám tang của ba tôi mà."

Dứt lời, Lăng Sâm Viễn không chờ Úc Tưởng lên tiếng đã nhìn về phía Đông Đông.

Cậu bé này có nét giống anh cả anh ta như hai giọt nước: Ngoại hình xuất sắc, lanh lợi, mặt mày rạng ngời, nhìn là biết cuộc sống của cậu nhóc cực kỳ hạnh phúc, từ từ trưởng thành trong mái nhà - nơi có ba mẹ yêu thương nó...

"Suýt chút nữa." Lăng Sâm Viễn than thở: "Suýt chút nữa đã đổi ba rồi."

Úc Tưởng hỏi ngược lại: "Thế mà là suýt à?"

Lăng Sâm Viễn: "..."

Lăng Sâm Viễn: "Thôi được rồi, suýt này xa tắp mù khơi. Cô thích Trữ Lễ Hàn, không thể nào thích tôi được."

Úc Tưởng gật đầu: "Tôi rất vui khi cuối cùng anh Lăng cũng dám đối diện với bản thân mà không còn tự đánh giá mình trên trời nữa."

Lăng Sâm Viễn: "..."

Ít nhiều gì Lăng Sâm Viễn cũng cảm thấy không phục: "Cô quên hồi xưa cô từng nói thích tôi rồi à?"

Úc Tưởng: "Hù thôi mà anh cũng tin được hả?"

Lăng Sâm Viễn cứng họng.

Lăng Sâm Viễn: "... Thôi bỏ đi, không nói lại cô."

Sở dĩ Lăng Sâm Viễn có mặt tại đây là vì anh ta muốn đầu tư cho phim mới của đạo diện, bởi vậy mà đạo diễn mới gửi lời mời đặc biệt đến Lăng Sâm Viễn để mời anh ta đến đây xem lần công chiếu đầu tiên của phim.

Họ nhanh chóng ngồi xuống xem phim, buổi phát sóng trực tiếp cũng dừng lại tại đây.

[Ơ ơ tôi vẫn chưa ngắm xong mà.]

[Sao Lăng Sâm Viễn lại tới nói chuyện với Úc Tưởng nhỉ?]

[Nói chuyện thì có làm sao, giờ vẫn phải cam chịu gọi cô ấy là chị dâu đấy thôi.]

[Mắc cười c.h.ế.t mất, tôi nghe nói lúc hai người họ chưa kết hôn, Lăng Sâm Viễn muốn nhận làm ba ruột của bọn nhỏ lắm đấy, đừng bảo là giờ anh ta vẫn chưa hết hy vọng, muốn 'soán ngôi' đấy nhé?]

[Rồi sau bị anh cả dần một trận tơi bời hả?]

Cộng đồng mạng vui vẻ trò chuyện rôm rả với nhau.

Còn tại hiện trường công chiếu, Lăng Sâm Viễn không xem phim mà nhìn Đông Đông, đã thế còn nhìn một cách cực kỳ chăm chú.

Nửa tiếng sau, Lăng Sâm Viễn đứng dậy đi ra ngoài, Đông Đông cũng rời chỗ, nhờ vệ sĩ dẫn mình đến nhà vệ sinh.

Tuy nhiên, lúc ra ngoài Đông Đông lại rẽ sang nơi Lăng Sâm Viễn đi.

Lăng Sâm Viễn rời phòng chiếu phim để hút thuốc lá, khi nhìn thấy Đông Đông lại gần mình, anh ta tần ngần một hồi nhưng cuối cùng vẫn dập điếu thuốc trên tay, sau đó vẫy tay để xua tan mùi t.h.u.ố.c lá đi.

"Sao chú lại nhìn cháu?" Đông Đông nhíu mày: "Chú tính buôn người à?"

Lăng Sâm Viễn nghe mà câm nín.

Cậu nhóc này y hệt Úc Tưởng, nói câu gì làm người khác á khẩu câu đó.

Lăng Sâm Viễn: "Chú là chú của cháu mà."

Đông Đông: "Cháu biết thừa, chú cũng là con trai của ông nội nhưng chuyện này đâu liên quan gì tới việc chú muốn buôn người đâu."

Lăng Sâm Viễn cười nhạo: "Chú không buôn người đâu, chú không thiếu tiền." Anh ta dừng một lát, bỗng nhiên nói: "Chú có nhiều tiền lắm, đáng lẽ ra số tiền này có thể đã thuộc về cháu rồi. Tiếc quá, mẹ cháu không chịu."

Đông Đông đáp trả: "Cháu không cần, cháu thông minh lắm, cháu giỏi lắm. Cháu sẽ kiếm cả núi tiền về cho mẹ."

Lăng Sâm Viễn nheo mắt lại, hơi tò mò: "Vậy à? Cháu thông minh cỡ nào, giỏi cỡ nào cơ?"

Đông Đông biểu diễn ngay tại đây cho anh ta xem.

Lăng Sâm Viễn càng xem càng thảng thốt, thằng nhóc này còn thông minh hơn cả anh ta khi còn bé nữa...

Nhưng hầu hết một đứa trẻ như thế sẽ mất đi sự ngây thơ của trẻ con, rất khó được người lớn thích.

Lăng Sâm Viễn không kiềm được mà hỏi: "Mẹ cháu thích cháu hơn hay em cháu hơn?"

Đông Đông nhíu mày: "Sao chú có thể hỏi một câu ngu ngốc như thế? Mẹ yêu chúng cháu lắm." Đoạn cậu nhấn mạnh: "Chúng cháu."

"Mẹ cháu có biết mấy tài lẻ này của cháu không."

"Biết chứ, cháu còn giúp mẹ chơi game vượt ải nữa là." Đông Đông cố gắng không đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cậu bé thẳng thắn giơ ba ngón tay và nói với người khác như vậy: "Sau đó mẹ sẽ khen cháu, gọi cháu bằng ba từ cục cưng ngoan."

Lăng Sâm Viễn: "..."

Anh ta thấy hơi buồn cười nhưng chẳng hiểu sao vành mắt lại hơi cay xè.

Một đứa trẻ được yêu thương thì làm gì có chuyện không còn trẻ con chứ?

"Cháu phải về rồi, đi lâu quá mẹ sẽ lo lắng." Đông Đông bảo.

Lăng Sâm Viễn: "Ừ."

Đông Đông được mấy bước thì chợt nghĩ tới điều gì, ngoảnh đầu lại dặn dò: "Chú nên lịch sự vào, lần sau chú gặp mẹ cháu phải gọi là 'chị dâu' đó."

Lăng Sâm Viễn: "..."

Quả không hổ là con của Trữ Lễ Hàn, có biệt tài đ.â.m trúng tim đen người khác một cách ung dung, thong thả.

Đông Đông không nói thêm gì nữa.

Lăng Sâm Viễn dõi theo bóng lưng xa dần của cậu bé như thể đang ngóng nhìn một người mà mình mãi mãi không thể trở thành.

Sau khi Đông Đông trở lại rạp phim, Úc Tưởng đang ăn bỏng ngô, cô chia cho Đông Đông một viên, chỉ một viên.

Đông Đông không thích ăn mấy thứ này song chỉ cần được mẹ chia cho một viên là cậu bé sẽ rất vui.

Đông Đông cúi đầu bỏ vào miệng ăn, sau đó nheo mắt nhích m.ô.n.g lại gần Úc Tưởng hơn, chăm chú xem phim cùng Úc Tưởng đến khi hết phim.

Đợi đến lúc phần credit cuối phim được chiếu xong, Hề Đình quay đầu lại hỏi: "Đông Đông, cháu thấy sao?"

Đông Đông nghiêm túc phê bình như ông cụ non: "Cốt truyện chẳng logic chút nào, tại sao anh ta lại đi g.i.ế.c người vì một tên ngốc chứ? Tại sao anh ta không g.i.ế.c người bằng cách khác đơn giản hơn? Trong sách từng nói, thiết kế càng phức tạp thì để lại càng nhiều dấu vết. Anh ta cũng khá là khờ ấy ạ..."

Hề Đình: ... ?

Những người khác: ... ?

Trời mẹ ơi! Con của cậu cả Trữ mới còn bé tí đã có suy nghĩ khác với người thường rồi, trâu bò đến mức này luôn ư?

Ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc.

Chỉ có mỗi Úc Tưởng nhẹ nhàng lên tiếng: "Bé con, mẹ là người gợi ý viết kịch bản này đó."

Đông Đông cứng đờ như tượng.

Cậu bé đính chính lại: "Mẹ giỏi quá, mẹ thông minh quá ạ! Cốt truyện do mẹ viết không hẳn là logic nhưng dựng phim đẹp lắm ạ." Cậu bé vụng về dỗ dành mẹ: "Hôm nay về nhà con mua trò chơi mới để thưởng mẹ nha."

Mọi người: ???

Coi nhóc ta sửa lời nhanh chưa kìa!

Hình như hai mẹ con này... Suy nghĩ bị trái ngược nhau thì phải?

Loading...