Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:42:48
Lượt xem: 162
[Úc Tưởng người phụ nữ này sao có thể biến tất cả mọi chuyện cô ấy làm đều trở thành chuyện đương nhiên như vậy chứ!]
[Không định nói ba đứa bé là ai sao, a a a tôi hiếu kỳ quá đi.]
[Nhìn xem ai đi khám thai cùng, không phải liếc qua đã hiểu ngay mọi chuyện hay sao?]
[Chuyện này tôi không rõ nhưng tôi nghe nói cậu cả Trữ nói với người trong công ty là chỉ cần Úc Tưởng gật đầu anh ấy sẽ phát thiệp mời mời bọn họ tham gia tiệc cưới.]
[Thật hay giả?]
[Cậu cả nhà quyền thế cũng phải chờ đợi như vậy sao!]
[Nói thừa, nghe lời Lăng Sâm Viễn nói ở trong bệnh viện là biết, có tiền thế nào trâu bò thế nào đi nữa cũng phải đợi Úc Tưởng gật đầu mới được.]
Trên mạng vẫn còn ăn quả dưa vàng của người có tiền kia.
Mà lúc này Lăng Sâm Viễn lại đi gặp Trữ Sơn.
Gần đây Trữ Sơn đọc được tin tức về ba con nhà họ Hà làm ông ta trằn trọc trăn trở, cả đêm không ngủ.
Đây chính là con g.i.ế.c ba!
Mặc dù ông ta tự cảm thấy ông ta không làm ra chuyện khiến người ta giận sôi gan như vậy với hai đứa con trai của mình...
Nhưng kết cục nửa sống nửa c.h.ế.t nằm trong ICU cấp cứu của Hà Khôn Dân bây giờ vẫn khiến ông ta cảm thấy da đầu tê dại.
Vì vậy Lăng Sâm Viễn tới cửa cũng không thể khiến ông ta nhanh chóng nhặt lại "tình ba hiền" những ngày qua.
Ngược lại Lăng Sâm Viễn không để ý biểu cảm của Trữ Sơn như nào.
Trữ Sơn càng khó chịu càng tốt.
Lăng Sâm Viễn kéo ghế ra ngồi xuống đối diện với Trữ Sơn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Có lẽ Úc Tưởng sắp kết hôn với Trữ Lễ Hàn rồi."
Trữ Sơn chỉ nghĩ anh ta đang đến khởi binh hỏi tội.
Trữ Sơn không chút nghĩ ngợi đã mở miệng nói: "Chỉ cần còn chưa lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, ba vẫn còn có thể tiếp tục giúp con."
Lăng Sâm Viễn: "Giúp tôi cũng không thể thay đổi tâm tư của Úc Tưởng."
Anh ta móc điện thoại di động ra, mở hot search lên, đẩy tới trước mặt Trữ Sơn cho ông ta nhìn.
Lăng Sâm Viễn nói: "Cô ấy không giống mẹ tôi. Cô ấy kiên cường hơn mẹ tôi nhiều, mà cô ấy càng kiên cường thì càng có nhiều người thi nhau hy vọng mình có đủ tư cách chịu trách nhiệm với cô ấy. Mẹ tôi rất nhu nhược nhưng lại chẳng chờ được sự che chở của ba."
Trữ Sơn nhất thời ngượng ngùng: "Khi đó ba thực sự không biết bà ấy đã có con..."
Quả nhiên Lăng Sâm Viễn oán hận ông ta.
Lăng Sâm Viễn bật cười trào phúng: "Nhưng bản thân ông đã ngủ với ai ông lại không biết hay sao?" Anh ta dừng lại: "Bọn họ quả thật không giống nhau. Bọn họ gặp được những người đàn ông hoàn toàn khác nhau." Không, có lẽ không nên nói như vậy.
Úc Tưởng gặp anh ta, Trữ Lễ Hàn, Hà Vân Trác, bao gồm cả Nguyên Cảnh Hoán gì đó Hề Đình gì đó phía sau...
Nhiều người như vậy nhưng cô chỉ chọn trúng một mình Trữ Lễ Hàn.
Lựa chọn của cô nhiều hơn mẹ anh ta nhiều.
Nhưng Lăng Sâm Viễn không tiếc dùng những lời ác độc nhất đ.â.m vào tim Trữ Sơn.
Lăng Sâm Viễn: "Tang Tâm Lan rất thích Úc Tưởng, Trữ Lễ Hàn cũng rất thích Úc Tưởng. Bọn họ đều sẽ đối xử với cô ấy rất tốt. Bọn họ sẽ tiếp tục sống một cuộc đời hạnh phúc."
Lăng Sâm Viễn: "Tôi không có được Úc Tưởng bởi vì trong người tôi đang chảy một dòng m.á.u bẩn thỉu, tôi vốn chỉ là sản phẩm của một cuộc tình trái với đạo đức. Tôi là bằng chứng rõ ràng nhất chứng minh ông đã mắc phải sai lầm, tôi là một phần bẩn thỉu trên người ông. Tôi không xứng đáng để có được nhiều hơn là bởi vì ông cũng không xứng."
Vẻ mặt Trữ Sơn thay đổi, lúc này mới thật sự bị Lăng Sâm Viễn đ.â.m đến đau đớn.
So với việc bất hoà với hai đứa con trai, điều khiến ông ta khó tiếp nhận hơn là con trai của ông ta tới nói với ông ta rằng ông ta rơi vào kết quả cô độc một mình này là vì ông ta bẩn thỉu, đáng đời ông ta.
"Im miệng! Đây là thái độ con nói chuyện với ba sao?"
Lăng Sâm Viễn đứng lên: "Ngày mai tôi sẽ lại tới thăm ông."
Anh ta xoay người, lạnh lùng vô tình đi ra ngoài.
Chờ đến khi tới cạnh lan can, anh ta nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy hành lang và phòng khách ở giữa.
Có một khoảnh khắc, Lăng Sâm Viễn thậm chí đã có xúc động muốn nhảy xuống.
Nhưng nó nhanh chóng bị anh ta kìm lại.
Trữ Sơn còn chưa c.h.ế.t đâu.
Anh ta phải sống, anh ta phải sống thật lâu... Anh ta muốn nhìn đứa bé của Úc Tưởng ra đời, nhìn đứa bé kia lớn lên. Nhìn đứa bé ấy trải qua một cuộc đời mà cả đời này anh ta vĩnh viễn cũng không thể trải qua.
Sau khi Lăng Sâm Viễn đi xa, Trữ Sơn bị đưa đi cấp cứu.
Có lẽ là vì con trai ông ta không ra tay độc ác như Hà Vân Trác, Trữ Sơn nhanh chóng tỉnh lại, cuối cùng cũng không bị chọc tức đến chết.
Thư ký Lưu vẫn luôn ở cạnh nhìn sắc mặt tím tái của ông ta, thấp giọng nói: "Hay là ngài sửa lại di chúc?"
"Sửa thế nào?"
"Quyên góp toàn bộ tài sản cho vùng núi, không để lại cho hai tên khốn kiếp kia."
"Có cái con khỉ!" Trữ Sơn che ngực, cả đời ông ta dốc sức để có được sản nghiệp khổng lồ như vậy, quyên góp ra ngoài? Không thể nào! Chuyện này chẳng khác gì bảo ông ta cắt thằng nhỏ đi vậy!
Trữ Sơn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ông ta phải sống lâu hơn một chút, ít nhất phải sống đến khi đứa bé của Úc Tưởng chào đời, ít nhất phải chờ đến khi đứa bé kia có tên... Ông ta sẽ cho đứa bé kia toàn bộ tài sản, ông ta sẽ viết rõ trong di chúc, đến lúc đó Trữ Lễ Hàn không được chia phần nào.
Lăng Sâm Viễn...
Bởi vì lửa giận xông lên mà hai gò má Trữ Sơn hơi phồng lên nhưng rất nhanh lại xẹp xuống.
Cho Lăng Sâm Viễn một triệu, thêm chức vụ ở Trữ Thị là đủ rồi.
Họ cũng không đổi thành họ Trữ, còn tránh được việc ông ta cãi nhau với Tang Tân Lan.
Ông ta sẽ khiến bọn họ hối hận, để bọn họ biết mình đã bỏ lỡ điều gì.
...
Đảo mắt đã hai ngày trôi qua.
Úc Tưởng nghĩ hay là hôm nay trang điểm đến cục dân chính thôi?
Cô còn chưa kịp gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn, ngược lại tổng giám đốc Thẩm đã gọi điện cho cô trước, nói cô lâu rồi không tới công ty làm việc, hôm nay có thể tới công ty không, đúng lúc Nhiễm Chương mới vừa xử lý xong chuyện trong tay, tối nay mọi người chuẩn bị làm tiệc mừng gì đó.
Úc Tưởng: "Chúc mừng chú của Nhiễm Chương thành công ngồi tù?"
"Đâu phải!" Tổng giám đốc Thẩm ngắt lời nói: "Là chúc mừng em mang thai!"
Úc Tưởng hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: "Được ạ!"
Úc Tưởng gọi Thượng Dư Đồng cùng nhau ra ngoài.
Dù sao thân thể quan trọng, đương nhiên cẩn thận là hơn!
Đến khi tới công ty văn hóa Khải Tinh, mới vừa vào cửa, Úc Tưởng đã nghe thấy một tiếng "bụp", vô số dải lụa màu b.ắ.n ra.
"Chúc mừng cô Úc!"
"Chúc mừng Úc Tưởng!"
"Tới tới tới, đây là quà..."
Các đồng nghiệp nhiệt tình vây lại.
Úc Tưởng nở nụ cười: "Vậy tôi sẽ không khách khí đâu..."
Úc Tưởng và mọi người nói chuyện phiếm tung hô nhau mấy câu, sau đó mới phát hiện: A? Ninh Ninh không ở đây?
Là vì ông Ninh vừa mất hay sao?
Tổng giám đốc Thẩm đích thân rót cho Úc Tưởng một ly nước nóng: "Bây giờ đồ uống của em cũng không dám để qua tay người khác."
"Sợ hạ độc bên trong ạ?" Úc Tưởng cười.
"Không chỉ như vậy. Gần đây người phụ trách trà nước là một người mới tới, lỡ như không cẩn thận trượt tay đổ nước lên người em thì cũng quá tội!" Tổng giám đốc Thẩm chân thành nói.
Đồng nghiệp bên cạnh lên tiếng nói: "Người lúc trước hình như là đàn em học cùng trường với Úc Tưởng nhỉ?"
"Đúng đúng, tôi nhớ lúc trước có giới thiệu như vậy." Một người khác lên tiếng đáp lại.
Tổng giám đốc Thẩm lập tức tiếp lời nói: "Ninh Ninh từ chức rồi, có vài người không thể nhìn bề ngoài, gần đây nhà họ Ninh quyền thế nào đó không phải đã xảy ra chuyện hay sao? Tổng giám đốc Ninh chết. Vợ ông ta và con gái lớn của ông ta báo mất tích, bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng đâu. Công ty bây giờ do Ninh Ninh tiếp quản. Có điều cô ấy cũng phải gánh chịu món nợ kia. Đương nhiên... về món nợ kia, chỉ cần cô ấy sang tay bán lại công ty là sẽ có thể trả hết nợ còn dư lại được một khoản lớn vào tài khoản. Nói ít thì cũng phải đến mấy triệu, phải xem cô ấy có bằng lòng bán hay không."
Úc Tưởng nghi ngờ nói: "Bà Ninh và Ninh Nhạn vẫn còn đang mất tích?"
Tổng giám đốc Thẩm: "Ha ha, nói không chừng sẽ mất tích mãi luôn. Trước đó không phải nói người g.i.ế.c tổng giám đốc Ninh là bạn tốt cùng ngồi tù với ông ta sao? Nói là lúc trước tổng giám đốc Ninh gài bẫy người ta, khiến người ta tan cửa nát nhà. Bây giờ tổng giám đốc Ninh đã chết, ai cũng không dám tiếp quản tài sản của tổng giám đốc Ninh để lại, rất sợ ai nhận người đó sẽ bị giết."
Đồng nghiệp nghe xong cũng không nhịn được nói: "Bà Ninh này cũng thật đáng ghét, Ninh Nhạn điên rồi không nói nhưng bà ta làm mẹ mà lại bỏ lại đứa con gái nhỏ của mình, để cô ấy phải tiếp nhận cục diện rối rắm kia?"
Úc Tưởng nhíu mày: "Cũng không nhất định là cục diện rối rắm."
Đối với bà Ninh và Ninh Nhạn mà nói thì đúng thế nhưng đối với Ninh Ninh thì bấy nhiêu đó còn chẳng thấm vào đâu so với những khổ sở cô ấy phải chịu trong nguyên tác, cuối cùng chỉ có Lăng Sâm Viễn là tốt.
Có điều nói không chừng lỡ như nữ chính tình nguyện muốn Lăng Sâm Viễn thì sao?
Dù sao đây cũng không phải là chuyện Úc Tưởng cần phải bận tâm.
Trò chuyện với bọn họ xong, Úc Tưởng trở về vị trí làm việc của mình dạo chơi một lúc.
Một lúc sau, cô gái trong cặp tình nhân dưới quyền của cô tới tìm cô. Vừa rồi cô ta cũng tặng quà cho Úc Tưởng, chỉ là không nói gì.
Vừa nhìn thấy cô ta, Úc Tưởng đã hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm đổi quản lý cho hai người rồi à?"
"Không..." Anh Anh nói xong lại vội vàng bổ sung: "Là chúng tôi chủ động yêu cầu."
Úc Tưởng: ?
Ồ? Trung thành với cô đến vậy sao?
Anh Anh lúng túng cười, nói: "Tôi, tôi muốn đổi một hướng đi khác."
Cô ta và bạn trai từ hot đến flop, tình cảm cũng từ sâu đậm thành lạnh nhạt, sống c.h.ế.t gì cũng không thể với tới Úc Tưởng nữa. Úc Tưởng quá bận rộn, bọn họ sử dụng đủ chiêu trò trên Weibo cũng rất khó có thể được Úc Tưởng tương tác lại.
Đổi lại thành trước kia, trong lòng Anh Anh chắc chắn không thoải mái nhưng bây giờ...
Ngay cả diễn viên nổi tiếng như Hề Đình đăng một bài trên Weibo tag Úc Tưởng vào cũng chưa chắc đã được Úc Tưởng liếc mắt đến, bọn họ có là gì?
Anh Anh càng nghĩ càng cảm thấy suy luận này không sai.
Đương nhiên cũng chẳng có gì mà oan ức.
"Đổi một hướng khác?"
"Đúng nhưng đó chỉ là ý của tôi, ý của tôi là... Bởi vì tôi cảm thấy hình như đăng mấy video chơi khăm nhau của các cặp tình nhân, show ân ái trên internet không phải kế hoạch lâu dài..."
Không phải là hình như mà quả thực là như thế.
Úc Tưởng nghe cô ta nói rõ ràng mạch lạc một đoạn như vậy, lúc này mới có hứng thú: "Ừ?"
"Tôi muốn làm room tour. Tôi từng làm blogger du lịch. Tôi hy vọng có thể đến quay nhà của nhiều người hơn..."
Úc Tưởng hỏi: "Vậy lượng người xem của cô là bao nhiêu?"
Anh Anh: "Mười hai nghìn."
"Hơi ít."
"Đúng vậy, cho nên Tứ Lục mắng tôi bị điên, không nghĩ cách quay nội dung tình nhân chơi khăm nhau với anh ấy mà lại đi quay cái này..." Biểu cảm của Anh Anh càng lúng túng hơn.
Úc Tưởng: "Vậy cô hy vọng tôi liên lạc với người khác giúp cô để cô đến quay room tour ở nhà người ta?"
"Có lẽ thuận tiện còn có thể phỏng vấn... Được không?"
Úc Tưởng: "Giúp cô liên lạc với người khác quá phiền phức."
Anh Anh đứng đờ ra ở đó.
Sở dĩ cô ta chủ động len lén tìm gặp riêng Úc Tưởng, thật ra nguyên nhân lớn nhất chính là cô ta đột nhiên tỉnh ngộ, loại hình thức kinh doanh theo cặp tình nhân (vợ chồng) này quá mạo hiểm.
Từ việc ăn chia lợi nhuận đến quản lý tài khoản và bất đồng về hướng phát triển của video vân vân... Rủi ro quá lớn rồi.
Mà cũng đã có những dấu hiệu về điều này.
Anh Anh chỉ có thể mau chóng tìm ra một hướng đi mới.
Úc Tưởng: "Trực tiếp quay nhà tôi là được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-117.html.]
Anh Anh: "... A?"
"Sau đó cô sẽ nổi tiếng, sau đó sẽ có người chủ động mời cô tới quay nhà của bọn họ. Quá đơn giản, bớt được bao nhiêu chuyện."
Anh Anh khiếp sợ...
Đúng, đúng là đơn giản bớt được bao nhiêu chuyện...
"Đúng rồi, trên hợp đồng viết thu nhập của cô chia cho tôi bao nhiêu?" Úc Tưởng hỏi.
Anh Anh thấp giọng nói: "... 6%, có điều là hai người cùng nhau ký."
Úc Tưởng vội vàng gọi tổng giám đốc Thẩm vào: "Cô đổi lại hợp đồng trước rồi nói sau."
Bên kia hợp đồng mới nhanh chóng soạn xong.
Anh Anh khẽ cắn răng, trong lòng thầm nhủ cố chịu đựng, có bỏ mới có được, cô ta nói: "Tôi bằng lòng rút ra 35% cho công ty, 15% cho cô Úc."
Rất nhanh, hợp đồng mới đã được đặt trước mặt Úc Tưởng, Anh Anh hỏi: "Cô xem thử có được không?"
Úc Tưởng: ???
Úc Tưởng: "Không phải, ý tôi là tốt nhất cô nên sửa lại hợp đồng từ hai người thành một người..."
Anh Anh nhất thời náo loạn mặt đỏ tới mang tai.
Là cô ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Cô ta cho rằng Úc Tưởng bảo cô ta thay đổi tỉ lệ!
Chờ làm xong những chuyện này cũng đã đến đêm.
Mọi người cùng nhau ăn cơm.
Những người khác cũng không dám tham gia hoạt động giải trí gì, rất sợ bất cẩn đụng phải Úc Tưởng.
Có điều Úc Tưởng cũng không có hứng thú uống rượu hát karaoke với bọn họ.
Úc Tưởng chuẩn bị về nhà, cũng chỉ thuận tiện hỏi Anh Anh có muốn tới Ngự Thái xem thử trước không, sau đó về soạn kịch bản trước xem nên quay cái gì.
"Đã muộn thế này rồi, có quấy rầy cô không?" Chủ yếu Anh Anh sợ là cậu cả Trữ sẽ g.i.ế.c mình.
"Không, phải đợi đến lúc khuya thế này." Úc Tưởng dừng một lát nói: "Không phải lúc này thì cậu cả Trữ cũng không tan việc về nhà đâu."
Anh Anh: ?
Úc Tưởng: "Cô muốn làm room tour thì phải biết rõ trong nhà lát gạch gì, trên tường treo thứ gì, phối hợp màu sắc như thế nào đúng không?" Cô nói: "Nhưng tôi chẳng biết gì cả! Hỏi tôi cũng vô ích. Không bằng để cậu cả Trữ nói cho cô biết."
Anh Anh khiếp sợ lại run lẩy bẩy: "Tôi, tôi không dám."
Má nó?!
Cô ta xứng sao?
"Vậy thì để thư ký Vương nói cho cô biết."
"Được được! Vậy là được!" Anh Anh vội vàng đáp lời.
Úc Tưởng dẫn theo Anh Anh lên xe mới nhớ ra hỏi cô ta: "Cô không dẫn bạn trai theo à?"
Anh Anh nghiêng mặt đi, trên mặt thoáng hiện lên vẻ tức giận và đau khổ: "Bây giờ người hâm mộ của anh ấy đều nói tôi và anh ấy không phải một đôi yêu nhau thật, vốn chỉ là vì kiếm tiền mới hợp tác với nhau." Cô ta cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ có lẽ anh ấy đang livestream chơi thật hay thách với mấy blogger khác rồi, bọn họ quay... Không tệ."
Cũng là vì như thế, Anh Anh mới cấp bách muốn thay đổi hiện trạng.
"Cô cũng có thể livestream chơi game với tôi mà." Đối với Úc Tưởng mà nói, livestream với ai cũng không có gì khác nhau.
Dù sao mọi người cũng chỉ là công cụ để góp đủ số mà thôi.
Anh Anh gật đầu liên tục.
Có điều đến lúc tới cổng Ngự Thái, Úc Tưởng lại nói với cô: "Đầu tiên đừng livestream chơi game vội, chờ lát nữa cô livestream trước, chỉ quay phòng khách, bảo người hâm mộ đoán xem cô đang ở đâu, cô đang làm gì, kích thích người ta trước. Lúc tôi chơi trò chơi sẽ tạo ra một vài tiếng động, sau đó khi mọi người đang vò đầu bứt tai đoán rằng cô đang ở nhà tôi nhưng lại không dám xác nhận, độ hot tăng lên rồi, cô mới đăng video room tour lên..."
Anh Anh nghe xong mà sửng sốt.
Má nó!
Lúc trước bởi vì Úc Tưởng bơ bọn họ quá lâu, Tứ Lục không chịu nổi còn lén nói mấy lời chua ngoa, đại loại là Úc Tưởng chỉ dựa vào mấy ông lớn kia, chỉ dựa vào đàn ông mới có địa vị hôm nay...
Câu "quá phiền phức" mà Úc Tưởng nói lúc trước đúng là quá lười biếng.
Nhưng...
Nhưng Úc Tưởng cũng quả thực có cách làm một lần an nhàn cả đời!
Thậm chí dường như cô còn tinh thông những chuyện này hơn bất cứ ai, chỉ là lười làm mà thôi.
Anh Anh vội vàng kiểm tra dung lượng pin điện thoại của mình xem còn đủ hay không và cả tín hiệu internet.
Sau đó cô ta mới dè dặt mở di động của mình ra phát trực tiếp.
Ban đầu ống kính nhắm xuống đất, rất nhanh đã quét ra cửa lớn.
Anh Anh thoáng nhìn Úc Tưởng, phát hiện vẻ mặt của Úc Tưởng hoàn toàn không để ý, sau đó cô ta mới nhanh chóng tiến vào khuôn mẫu livestream: "Mọi người đoán xem hôm nay tôi đang ở đâu?"
[Quay trực tiếp ở ngoài trời à?]
[Nhà này cũng khí phái quá đi.]
[Lại chuyển đến nhà mới à? Định quay vlog chuyển nhà?]
Lúc này Dư Đồng mở cánh cửa trước mặt ra, để Anh Anh đi phía trước.
Ánh đèn sáng lên.
Anh Anh nheo mắt, không nhịn được mà kích động, dù đã tới một lần nhưng khi tới lại cũng vẫn không nhịn được thán phục sự sang trọng của nơi này.
[Trời má? Biệt thự à?]
[Thuê nổi biệt thự luôn?]
[Khó trách Tứ Lục nói cô phá của...]
Anh Anh nhìn bão bình luật lướt qua trên màn hình, trong lòng không vui.
Nhưng nghĩ tới phía sau cô ta còn có Úc Tưởng, cô ta lại tràn đầy sức lực.
Anh Anh vờ như không nhìn thấy, cô ta tiếp tục đi về phía trước.
Tấm thảm mềm mại dẫn tới phía trước, chỉ thấy trên chiếc cầu thang dài... Ồ? Lấp lánh rực rỡ!
Cầu thang rất rộng.
Hai bên trang trí bằng hoa và kim cương, ánh đèn chiếu xuống lập tức phản xạ ra ánh sáng lấp lánh.
Úc Tưởng cũng hơi sửng sốt, lùi về phía sau nửa bước: "Tôi đi nhầm nhà rồi à?"
[Đây là giọng ai vậy?]
[Hơi quen tai...]
[Mấy người có cảm thấy giống... Úc Tưởng hay không?]
Anh Anh theo bản năng nhón chân, muốn nhìn thấy chỗ cao hơn.
Bên trên cầu thang, ánh đèn "tạch" một tiếng sáng lên, chỉ thấy vô số hộp quà chất đống lên nhau thành một "ngọn núi" cao. Mà trên mỗi hộp quà đều in những logo của các nhãn hiệu lớn mà mọi người thường thấy hoặc không thường thấy.
Đồng thời còn có... Người đàn ông đứng ở nơi đó, mặc một bộ âu phục màu xanh lam, dáng người ngay thẳng, gương mặt anh tuấn, trên tay ôm một bó hoa lớn hơn.
Anh Anh đần ra.
Đám người xem livestream cũng đần ra.
[Trời má?! Đây không phải Trữ Lễ Hàn sao!]
[Rốt cuộc Anh Anh đang ở đâu?]
Úc Tưởng đảo mắt một vòng, rất nhanh đã hiểu ra.
Tổng giám đốc Thẩm gọi cô tới công ty là ý của Trữ Lễ Hàn.
Từ sau khi rời khỏi cục dân chính, anh đồng ý nhanh như vậy là vì anh đột nhiên nghĩ đến có phải không thể thiếu màn cầu hôn hay không?
Có lẽ anh phải trịnh trọng hơn mới nhận được cái gật đầu từ cô?
Trữ Lễ Hàn lặng lẽ nhíu mày, cũng không ngờ tới sẽ nhìn thấy một người con gái hoàn toàn xa lạ.
Nhưng rất nhanh anh đã không nhìn thấy Anh Anh nữa.
Đôi chân dài của Trữ Lễ Hàn khẽ nhấc lên, bước xuống.
Lực trùng kích của cảnh này đối với đám người xem sau ống kính thực sự quá lớn.
[Trời má trời má Trữ Lễ Hàn thật đẹp trai!]
[Má nó khí thế đỉnh quả, cả người tôi tê rần rồi đây này!]
Rất nhanh đã có rất nhiều người tràn vào xem livestream của Anh Anh.
Nhưng Anh Anh không kịp chú ý, cô ta ngẩn người nhìn Trữ Lễ Hàn, sau đó theo bản năng bước theo anh đi về phía Trữ Lễ Hàn, cô ta cũng đổi một hướng quay khác.
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy người đàn ông kia đi tới trước mặt Úc Tưởng.
Anh thẳng người quỳ xuống trước mặt cô.
Anh đưa tay ra với cô: "Em có bằng lòng đi cùng anh đến cuối con đường trải đầy hoa tươi và kim cương này không?"
Phía cuối đường là vô số món quà anh đã chuẩn bị cho cô, cũng là tương lai của anh.
[Trời má a a a livestream cầu hôn?! Con mẹ nó tôi lại gặp được cảnh này! Tôi có vận may gì!]
Livestream lập tức rơi vào điên cuồng.
Úc Tưởng cười: "Em bằng lòng."
Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng nói: "Cô Úc đồng ý nhanh quá, anh sẽ càng tham lam hơn đấy."
Úc Tưởng buồn cười nghiêng đầu hỏi anh: "Vì sao cậu cả Trữ lại cầu hôn với em thế?"
Trữ Lễ Hàn: "Bởi vì anh yêu cô Úc."
Úc Tưởng hỏi tự trả lời: "Tại sao em lại đồng ý nhanh như vậy? Bởi vì em cũng yêu cậu cả Trữ."
Anh anh: !!!
Người đang xem livestream: !!!
[Má nó! Úc Tưởng đỉnh quá! Cô gái này quá đỉnh!]
[Đúng là tàn sát chó độc thân mà...]
[Tôi là chó, tôi bằng lòng bị tàn sát hu hu hu...]
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn càng sâu hơn.
Anh nắm lấy tay Úc Tưởng, đeo nhẫn lên cho cô, sau đó khẽ xoa ngón tay cô rồi sau đó đứng dậy thật nhanh.
Anh đưa bó hoa trong n.g.ự.c cho cô, sau đó hái lấy đôi môi như đoá hoa của người nọ.
Anh hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh mãnh liệt lại dữ dội, anh xiết chặt eo cô, sau khi hôn lại bế cô lên.
[Trời má, tôi gõ chữ mà tay cũng run luôn nè...]
[Hoá ra lúc cậu cả Trữ hôn là như vậy!]
[Khó trách môi cũng để lại dấu vết!]
Trữ Lễ Hàn ôm Úc Tưởng lên cầu thang, lúc đi ngang qua người Anh Anh, anh dừng bước lại, lấy di động trong tay Anh Anh.
Màn hình tối sầm.
Thế giới của người xem biến mất.
[A a a a vì sao không cho tui nhìn? Xin đó tui muốn thấy bọn họ hôn nhau!]
[Chua quá đi! Tôi muốn nhìn nhiều hơn hu hu hu.]
Mà Trữ Lễ Hàn cũng không quay đầu lại ôm Úc Tưởng đi về phía trước.
Phía cuối con đường điểm xuyết hoa tươi và kim cương kia là ánh sáng rực rỡ hơn.