Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 115

Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:42:43
Lượt xem: 128

Nhưng mà sau nhiều lần đấu khẩu với hệ thống, ít nhất cũng xua tan bớt niềm căng thẳng của Úc Tưởng trong lần đầu tiên đi khám thai.

Úc Tưởng vắt hết óc nhớ kỹ lại: “Em có cần phải làm kiểm tra sàng lọc bệnh Down* không?”

*Bệnh down hay hội chứng Down là một rối loạn di truyền gây bởi việc nhiễm sắc thể 21 bị thừa một phần hoặc toàn bộ. Hội chứng này thường gặp nhất trong số các bệnh do rối loạn nhiễm sắc thể mà thai vẫn có thể sống sót.

Giọng điệu của Trữ Lễ Hàn vững vàng: “Đấy là chuyện mà lần thứ hai khám thai mới phải làm.”

“À à.”

Mười phút sau, Úc Tưởng đến bệnh viện.

Sau đó bọn họ được cho biết trước khi đến đây khám phải nhịn đói và nhịn đi vệ sinh.

Úc Tưởng đã ăn no, trong miệng vẫn còn mùi sữa đậu nành im lặng.

Nửa phút sau, cô và Trữ Lễ Hàn uể oải rời khỏi bệnh viện.

Hệ thống: [Ha ha ha ha mé, người tỉ mỉ như trùm phản diện mà cũng có lúc sai sót à?]

Hệ thống: [Ha ha ha, tại sao cô mang thai mà người bị giảm trí thông minh lại là trùm phản diện thế?]

Úc Tưởng ngồi vào trong xe, nhẹ nhàng chớp mắt.

Hệ thống: [Sao cô không nói câu nào vậy?]

Úc Tưởng không chỉ không nói câu nào mà còn quay đầu liếc mắt nhìn Trữ Lễ Hàn.

Hệ thống lập tức có cảm giác như nó đ.ấ.m một đ.ấ.m vào bông.

Tại sao nó lại tức giận thế nhỉ?

Đúng lúc này Úc Tưởng đột nhiên gục đầu xuống đùi của Trữ Lễ Hàn, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.

Hệ thống: ?

Khoé miệng Trữ Lễ Hàn hơi kéo căng, anh vừa cúi đầu vừa đưa tay đặt lên gáy Úc Tưởng.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve: “Em đang cười anh đấy à?”

Hệ thống cũng vô thức trở nên căng thẳng.

Sau đó nó nghe thấy Úc Tưởng nói: “Em cứ tưởng cậu cả Trữ là người dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt thì vẻ mặt của anh vẫn không thay đổi tý gì cơ, nội tâm bình tĩnh như khối băng tám mươi năm tuổi vậy á...”

Hệ thống: [...]

Cô so sánh kiểu quái gì thế.

Nhưng hoá ra cậu cả Trữ không hề bình tĩnh như những gì anh biểu hiện.

Ít nhất là khi đối mặt với cô, anh thật sự sẽ mất kiểm soát, thậm chí còn có lúc anh thoáng hoang mang và mắc phải sai sót thông thường.

Phát hiện này khiến Úc Tưởng cảm thấy bản thân Trữ Lễ Hàn, ừm, trở nên hoạt bát hơn, thậm chí lại càng đáng yêu hơn đôi chút.

“Vậy bây giờ thì sao?” Trữ Lễ Hàn thấp giọng hỏi.

Úc Tưởng lấy lại tinh thần, cô muốn ngẩng đầu nhưng bị Trữ Lễ Hàn nửa đỡ nửa đè, sau đó tư thế của cô đổi thành dựa vào lòng anh.

Úc Tưởng không giãy dụa mà cô giơ ngón tay cái khen ngợi cậu cả Trữ.

“Anh bây giờ là một cái chày sắt đỏ lửa...”

Trữ Lễ Hàn: “...?”

Hệ thống: ???

Nó cứ cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai, thậm chí còn nghi ngờ Úc Tưởng đang nghĩ bậy bạ, nhưng nó lại không có bằng chứng.

Úc Tưởng nhanh chóng trở nên nghiêm túc, cô dựa vào vòng tay của Trữ Lễ Hàn nói: “Đi thôi, chúng ta về đi, ngày mai lại quay lại.”

Trữ Lễ Hàn hỏi: “Cô Úc vẫn đến công ty thị sát à?

“... Đi chứ!” Cùng nhau ăn bữa trưa như vậy cũng được tính là đang hẹn hò.

Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói: “Ừ.”

Sau đó anh giơ tay bóp cổ cho Úc Tưởng rồi mới nâng người cô dậy để cô dựa vào vai anh ngủ gật.

“Đây là lần thứ ba chúng ta gặp cô Úc nhỉ?”

“Không, lần thứ tư.”

Nhân viên ngồi phía sau tấm kính cẩn thận nhìn chằm chằm vào bóng lưng Úc Tưởng, nhỏ giọng nói.

“Thế này là sắp kết hôn thật đấy à?”

“Tôi nghe được chỗ thư ký, nghe bảo hôm đó cậu cả Trữ mở họp nói chỉ cần cô Úc đồng ý là sẽ lập tức tổ chức đám cưới.”

“Ha? Nếu tôi mà là cô ấy thì chắc chắn tôi sẽ lập tức...” Người nọ nói được một nửa lại dừng lại một lúc, cô ấy nhanh chóng nghĩ đến đủ loại tin tức gần đây về Úc Tưởng, dù có dối lòng đến đâu thì cô ấy cũng không dám nói Úc Tưởng là một người ham tiền, muốn vội vàng gả vào nhà giàu. Úc Tưởng thì khác.

“Thôi không nói nữa, lát nữa tan làm có chơi g.i.ế.c kịch bản không?”

“Chơi!”

Ở nơi khác, Úc Tưởng cùng đi vào văn phòng với Trữ Lễ Hàn.

Mới vừa bước vào cửa, Úc Tưởng đã nói: “Không có việc gì thì anh bận việc của anh đi, em tự chơi một mình”

Trữ Lễ Hàn: “Cô Úc đuổi anh đi đấy à?”

Thân hình cao lớn của anh đứng giữa cửa, chỉ cần anh giang hai cánh tay ra là có thể thoải mái ôm lấy Úc Tưởng.

Úc Tưởng mấp máy môi, cô còn chưa kịp nói gì thì Trữ Lễ Hàn đã nắm lấy cổ tay cô với dáng vẻ mạnh mẽ.

Úc Tưởng: ?

Cô của hai tháng trước thấy tư thế này có lẽ sẽ sợ hãi. Bây giờ thì không, giờ cái đuôi của cô đã vểnh lên trời, có kéo cũng không xuống.

Ngay lúc Úc Tưởng đang suy nghĩ xem liệu có phải cậu cả Trữ đang bày ra chút “thái độ” cho cô xem không...

Bàn tay Trữ Lễ Hàn duỗi ra nắm chặt lấy tay cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay anh.

Sau đó anh bẻ ngón tay cái của cô ra,... Ấn vào khoá cửa.

Khoá cửa lập tức vang lên: “Có đăng ký dấu vân tay mới không?”

Hệ thống thấy thế lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nó còn tưởng hai người mặt dày mày dạn này muốn chúc mừng chuyện hôm nay đến bệnh viện nhưng không khám thai được ở đây cơ.

Dù sao con mẹ nó chuyện quái gì đến chỗ bọn họ cũng đáng để chúc mừng.

Chẳng mấy chốc Trữ Lễ Hàn đã đăng ký xong dấu vân tay của Úc Tưởng.

Úc Tưởng không nhịn được hỏi: “Yên tâm với em thế à? Anh thật sự không sợ em là người đẹp có kinh nghiệm nằm vùng được người khác bỏ một khoản tiền lớn thuê để ẩn nấp bên cạnh anh à?”

Hệ thống: [...]

Ôi mẹ nó người đẹp nằm vùng.

Hệ thống: [Cô vừa vừa phải phải thôi, cô thật sự không sợ phản diện đột nhiên trở nên mẫn cảm đa nghi, quay lại làm c.h.ế.t cô à? Cô đã bao giờ nghe thấy Tào Tháo thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót chưa?]

Úc Tưởng: Là Tào Tháo rất yêu vợ mà tôi biết à?

Hệ thống: ?

Vào lúc hệ thống lại đang nghẹn họng, Trữ Lễ Hàn giơ tay chỉnh lại cổ áo cho Úc Tưởng, giọng anh trầm thấp, lại mang theo ý cười khá khó phát hiện: “Ừ, vậy bao giờ về anh sẽ thẩm vấn quý cô nằm vùng kỹ càng.”

Hệ thống: ???

Thẩm vấn của anh có nghiêm túc không thế?

Trùm phản diện lạnh lùng đa nghi trong truyện tổng giám đốc đâu rồi?

Lúc này bên phía Ninh Ninh mới biết được tin ba Ninh mất từ bản tin thời sự, Cô ấy vội vàng chạy về trước cửa lớn nhà họ Ninh nhưng lại chỉ thấy dây phong tỏa giăng đầy.

Cô ấy đang hoang mang sững sờ thì điện thoại vang lên.

Cô ấy nhanh chóng nhận cuộc gọi, vậy mà người gọi đến lại là quản lý cấp cao của Ninh thị.

“Có phải cô Ninh Ninh không? Có khả năng là cô chưa từng gặp tôi. Tôi là cấp dưới của tổng giám đốc Ninh. Sau khi cái c.h.ế.t ngoài ý muốn của tổng giám đốc Ninh, vốn dĩ phải là góa phụ của ông ấy tức mẹ cô đến công ty để giải quyết mọi chuyện. Dù sao thì công ty vẫn còn đang hoạt động, đúng không? Nhưng hiện giờ chúng tôi không liên lạc được với bà Ninh, đến cả... Khụ, chúng tôi cũng không liên lạc được với chị của cô là cô Ninh Nhạn...”

Đầu óc Ninh Ninh còn đang hơi mờ mịt, nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, cô ấy chưa tỉnh táo lại ngay được.

Cô ấy chỉ có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt và hoang mang theo bản năng của mình: “Sao lại… Không liên lạc được chứ?”

“Chúng tôi thật sự không liên lạc được, chắc cô cũng biết chuyện này liên quan đến những việc như phân chia cổ phần, cô Ninh Ninh tôi không cần phải nói dối cô làm gì cả!”

“Anh đợi đã, tôi sẽ liên lạc với mẹ, với... Chị gái.”

“À được, vậy tôi chờ tin của cô Ninh Ninh.” Lúc bấy giờ đầu bên kia mới cúp máy.

Ninh Ninh lập tức thử gọi điện thoại cho mẹ.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng “số máy bạn gọi hiện đang bận”.

Số điện thoại của Ninh Nhạn cũng vậy.

Ninh Ninh gọi đi gọi lại mười lần, lần nào cũng “số máy bạn gọi hiện đang bận”.

Cô ấy nhanh chóng hiểu ra, nếu không phải đối phương tự tay tắt máy của cô thì là đối phương đã cho cô vào danh sách đen. Dù có là cái nào... Thì đều khiến Ninh Ninh cảm thấy cực kỳ khó hiểu, thậm chí còn có hơi khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-115.html.]

Nếu không liên lạc được với hai người họ... Vậy giờ t.h.i t.h.ể của ba ở đâu? Hai người họ đã nhận xác rồi sao?

Nghĩ đến đây, Ninh Ninh sững sờ.

Cô ấy chưa từng nghĩ đến, trong thời khắc như này mà đầu óc cô ấy còn có thể suy nghĩ rõ ràng được như vậy.

Ninh Ninh nắm chặt điện thoại, lập tức gọi taxi đi đến đồn cảnh sát.

Hai mươi phút sau.

Cảnh sát nói cho cô ấy biết, đến giờ vẫn chưa có ai đến nhận xác cho ba cô.

Tại sao lại như vậy?

Ninh Ninh hoảng hốt quay đầu lại, cô ấy gần như không nghe lọt được tiếng người bên cạnh kể cho cô ấy nghe về những vết thương trên người ba Ninh và vết thương nào đã khiến ông ta tử vong.

Cô ấy hỏi: “Là ai đã g.i.ế.c ông ấy?”

“Bước đầu chúng tôi đã xác định được nghi phạm.” Cảnh sát chỉ lên bức ảnh được dán trên tài liệu: “Anh ta vừa mới ra tù, là kẻ thù của ba cô...”

Ninh Ninh lập tức nhớ ra.

Từ sau buổi tiệc sinh nhật của cậu cả Cao kia, bầu không khí trong nhà lập tức thay đổi. Dường như bắt đầu từ lúc ấy, cuộc sống hàng ngày của ba cô trở nên bất an vì “kẻ thù” này.

Gần đây nhất, khúc mắc giữa ba Ninh và người này còn bị người trong cuộc phanh phui toàn bộ lên mạng.

Lúc ấy cô còn đọc hết bài viết kia.

Ninh Ninh cảm thấy bản thân chưa lúc nào thông minh như lúc này.

Bỗng chốc cô suy đoán ra vì sao tự dưng mẹ và chị gái lại mất tích... Là vì họ sợ c.h.ế.t sao?

“Cô Ninh.” Tiếng gọi của cảnh sát kéo dòng suy nghĩ của cô ấy lại.

Thật ra xung quanh cô ấy có rất ít người gọi cô ấy như vậy.

Đại đa phần đều gọi cô ấy là “cô Ninh Ninh” để phân biệt giữa cô ấy và chị gái Ninh Nhạn. Dù sao trước khi cô ấy được tìm về nhà thì trước giờ nhà họ Ninh chỉ có một cô Ninh duy nhất là Ninh Nhạn.

Cổ họng Ninh Ninh khó khăn trả lời: “Vâng.”

“Bởi vì vụ án này còn đang trong quá trình điều tra cho nên tạm thời chưa thể xử lý t.h.i t.h.ể của ba cô được, nếu sau này còn có chuyện gì nữa thì chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”

“Được...”

Chính bản thân Ninh Ninh cũng chẳng nhớ cô ấy đã đi ra khỏi đồn cảnh sát như thế nào.

Sau đó cô ấy định liên lạc lại với mẹ và chị gái lần nữa nhưng vẫn chẳng được gì.

Quản lý cấp cao của công ty còn đang không ngừng gọi điện thúc giục cô ấy, hy vọng nhà họ Ninh có thể có người đến làm chủ, Ninh Ninh rơi vào đường cùng chỉ đành đến công ty trước.

Khi trước, phần lớn thời gian Ninh Ninh đều đi cùng với người nhà họ Ninh.

Bởi vì cô ấy không hoà hợp được với xã hội thương lưu nên cô ấy hay hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân gấp đôi.

Mà đến hôm nay.

Thư ký dẫn cô ấy lên tầng, đẩy cửa ra.

Tất cả mọi người xung quanh bàn hội nghị đồng loạt nhìn về phía cô ấy.

Lần này không còn có bất cứ ai đứng chắn trước mặt Ninh Ninh.

Tối hôm nay, Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn cùng rời khỏi công ty, hai người đến nhà mẹ anh ăn bữa cơm sau đó mới về nhà.

Bời vì tổng giám đốc Tang nên “điều tra nằm vùng” tạm thời thất bại.

Hệ thống nghe thấy vậy thì rất vui vẻ.

Ngày hôm sau, Trữ Lễ Hàn đến đón Úc Tưởng đi kiểm tra thuận lợi, không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cô điều dưỡng đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Ừm thì, cô Úc có cần sổ tay mẹ và bé không?”

Úc Tưởng chỉ vào Trữ Lễ Hàn: “Lấy cho anh ấy một quyển.”

Hệ thống: [...]

Trữ Lễ Hàn khẽ gật đầu: “Ừ, cô cho tôi một quyển. Còn có điều gì cần chú ý, nếu tiện thì tốt nhất nên in thành một quyển.”

“Tiện chứ tiện chứ!” Cô điều dưỡng vội vàng nói.

Trong lòng cô ấy không khỏi nói thầm, cậu cả Trữ cũng khách sáo thật!

Cô ấy rất ít khi thấy người giàu nào như vầy.

Trữ Lễ Hàn xoay người đi lấy sổ tay mẹ và bé, những điều cần chú ý cho Úc Tưởng, tiện đường làm luôn hồ sơ, thẻ và các thủ tục liên quan khác.

Đương nhiên thư ký Vương cũng có thể làm được những chuyện này.

Nhưng Trữ Lễ Hàn càng muốn để bản thân tự tay làm hơn là phải mượn tay người khác.

Mà Úc Tưởng chỉ cần ngồi trên ghế, chậm rãi ăn bữa sáng của mình.

Khám thai không dễ tý nào…

Cô đói c.h.ế.t mất.

Vào lúc Úc Tưởng đang tập trung uống sữa bò ấm, tiếng thông báo đã mất từ lâu của hệ thống vang lên: [Kiểm tra đo lường thấy nhân vật quan trọng của cốt truyện.]

Hả?

Úc Tưởng bớt chút thời gian ngẩng đầu lên, sau đó cô nhìn thấy bóng dáng Lăng Sâm Viễn.

Lăng Sâm Viễn mặc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn. Lúc anh ta đi về phía này, điều dưỡng trên hành lang vô thức nhường đường.

Có lẽ là do họ cảm thấy anh ta hơi đáng sợ.

Lăng Sâm Viễn bước hai ba bước đã đến trước mặt cô, anh ta nói: “Ngày hôm qua tôi đã chờ cô Úc ở đây rất lâu đấy, cô Úc đúng là người bận rộn.”

Úc Tưởng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, sau đó cô mới nói: “Vậy thì tiếc thật, hôm qua tôi đi quên không nhịn ăn nên đến rồi lại phải về.”

Lăng Sâm Viễn: “...”

Giọng điệu trả lời của cô vẫn nhẹ tênh y như lúc trước.

“Cô yên tâm để anh cả của tôi đi xử lý mấy chuyện này cho cô thế à?” Lăng Sâm Viễn vừa mở miệng là lại châm ngòi như mọi khi.

“Chuyện gì cơ?”

“Tất cả mọi chuyện trong thời gian mang thai.”

Úc Tưởng hỏi lại: “Không yên tâm để anh ấy làm, chẳng lẽ lại yên tâm để anh làm à?”

Lăng Sâm Viễn: “...”

Lăng Sâm Viễn lại nhanh chóng nói: “Cô không sợ anh ta dùng mấy chuyện này để đe dọa cô à?”

Úc Tưởng: “Đe dọa tôi gả cho anh ấy, chia sẻ tài sản khổng lồ với anh ấy sao?”

Lăng Sâm Viễn: “...”

Lăng Sâm Viễn cười mỉa mai: “Mới đấy mà cô đã quyết định rồi à? Thà để anh cả tôi chia cho cô một nửa tài sản chứ không muốn lấy toàn bộ Trữ thị sao?”

Bởi vì trong thang máy đã có cáng của bệnh nhân cấp cứu nên cô điều dưỡng đi cầu thang bộ với Trữ Lễ Hàn.

Hai người vừa đi lên, còn chưa kịp rẽ ra ngoài đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Lăng Sâm Viễn và Úc Tưởng.

Sắc mặt cô điều dưỡng thay đổi.

Đậu má! Cái gì thế cái gì thế? Cô ấy được nghe mấy tin chấn động này sao?

Cô điều dưỡng vội vàng cẩn thận quay đầu sang nhìn Trữ Lễ Hàn, lại phát hiện sắc mặt cậu cả Trữ không thay đổi tí nào.

Cô điều dưỡng cũng đứng yên tại chỗ.

“Trước giờ tôi chưa từng cần sống dựa vào Trữ thị.” Lăng Sâm Viễn trầm giọng nói: “Chỉ cần cô gật đầu, tôi có thể đưa cô ra nước ngoài.”

Lăng Sâm Viễn thật sự nảy ra suy nghĩ này.

Đặc biệt là sau chuyện Hà Vân Trác, anh ta càng ngày càng cảm thấy Úc Tưởng khá thú vị, có lẽ anh ta sẽ phải mất cả đời nếu muốn tìm ra những điểm khác biệt giữa cô với mẹ anh ta.

Mà bản thân Lăng Sâm Viễn chỉ mới nghĩ như thế thôi đã cảm thấy tương lai như vậy cũng có chút đáng mong đợi.

Lăng Sâm Viễn lại nói tiếp: “Tôi có bất động sản ở Palm Beach và Greenwich, tôi có thể đưa cô đến nơi đó dưỡng thai. Một năm sau cổ phần Trữ thị cũng là của cô, Trữ Sơn và tôi sẽ đưa cô thêm một ít tài sản riêng...”

Cô điều dưỡng ở bên ngoài: !!!

Đậu má!

Người giàu theo đuổi con gái đều hào phóng vậy à? Palm Beach, Greenwich... Đấy là khu vực giàu có số một của nước Mỹ đúng không? Con riêng của Trữ Sơn giàu vậy sao?!

“Sao thế? Cô không tin à?” Lăng Sâm Viễn lấy điện thoại ra vào trang web nước ngoài, lấy ra một tin tức cũ cho Úc Tưởng xem.

Úc Tưởng: “Không được...”

Lăng Sâm Viễn không thể hiểu nổi: “Vì Sao lại không được? À, cô không đọc hiểu tin tức tiếng anh đúng không? Không sao, để tôi chỉnh cho web tự dịch...”

Úc Tưởng nghiêm mặt nói: “Không được, tôi sinh ra là người Trung Quốc, c.h.ế.t là ma Trung Quốc, tôi yêu tổ quốc của tôi...”

Lăng Sâm Viễn: “...?”

Điều dưỡng đứng đó nghe đến sững sờ.

Trữ Lễ Hàn cũng suýt chút nữa không nhịn được cười thành tiếng.

Loading...