Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:42:14
Lượt xem: 109
Đắm chìm trong sự ngọt ngào của OTP và hóng chuyện.
Hai chuyện này đều thú vị như nhau.
Hóng chuyện thì chú trọng vào sự thật, ghi âm rồi video này nọ, càng chân thật càng tốt. Còn đắm chìm trong sự ngọt ngào thì lại chú trọng vào tự moi móc, càng kín kẽ không dấu vết thì khi móc ra lại càng thơm.
Bên ngoài bình tĩnh nhưng dưới đáy lòng lại sóng ngầm mãnh liệt thì lại càng động lòng người.
Điều này cực kỳ thú vị. Trông thì có vẻ như là đang nghiêm túc phân tích nhưng sự thật là lại chứa đầy thuốc súng.
[Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn có ý nghĩa gì? Điều này còn phải nhìn cậu cả Trữ cái đã!]
[Má, chủ bài viết vừa phân tích như thế tui lại hiểu được thật! Chuyện này còn hay hơn những bộ phim thần tượng gần đây ấy nhỉ?]
[Tin tức liên quan đến cậu cả Trữ trên mạng thật sự quá ít ỏi. A a, tui thật sự rất khó chịu, tui cào lòng cào phổi, tui muốn nhìn nhiều hơn nữa!]
[Chị em gái phía trên dắt tui theo với. Tui vừa mới cấp tốc chạy đi lục lọi hoạt động trong cuộc họp thượng đỉnh y học lần nữa. Có ai còn nhớ lúc giữa chừng cậu cả Trữ có rời khỏi hội trường, lúc quay lại bộ vest hơi nhăn, miệng cũng trông như là, ừ, vừa mới hôn vậy...]
[Cảm ơn, trong đầu đã có chữ rồi.]
[Còn có ai biết hồi trước khi mọi người mới chỉ biết rằng tên trên mạng của Úc Tưởng là Ngư Ngư, có người nói cô ta bị chụp ảnh ra vào bệnh viện, lúc đó có một hotgirl mạng tên là Hi Hi Tử còn chạy tới bóc phốt Úc Tưởng có bầu trước khi lập gia đình không? Khi ấy còn có cả ảnh chụp nữa nhưng dưới sự yêu cầu của nhà họ Úc, người đăng bài đã xóa ảnh rồi. Chỉ là tôi vừa lúc lưu về được. Ảnh đây.]
[Đậu má, ôm công chúa ư?]
[Chỉ muốn nói là cái bóng lưng này quả thật... Hơi hơi giống cậu cả Trữ nhé.]
[Chờ một chút, tôi đi so sánh ngay đây.]
...
Cũng vì độ hot quá cao mà bài viết này nhanh chóng chạy lên hotsearch.
Chờ đến khi Úc Tưởng ăn xong đồ nướng thì lượt tải xuống của trò chơi đã đạt con số mười triệu chưa từng thấy rồi.
Hết cách rồi, những người tụ lại bên cạnh Úc Tưởng đã đẩy độ hot vọt thẳng lên trời.
[Đây chính là đội hình mà bên ekip chương trình không thể nào mời nổi, không sai.]
[Cái phòng làm việc nhỏ này nhảy một cái đã bay thẳng lên trời rồi hả?]
[Xin hỏi phú bà bao giờ thì đầu tư cho tôi?]
Mọi người vừa dập đầu đắm chìm trong sự ngọt ngào của đôi bạn trẻ vừa chảy nước mắt trước thu nhập mới của Úc Tưởng.
Lúc này Úc Tưởng đang dựa người trên ghế sô pha lười, đang nghe điện thoại từ phòng làm việc trò chơi.
Giọng của người bên kia rất kích động: "Thật sự rất rất cảm ơn cô. Có thể cô không biết nhưng cô chính là nhà đầu tư thứ mười chín tiếp xúc với chúng tôi. Lúc đó có rất nhiều nhà đầu tư cho rằng khai phá một trò chơi không có hệ thống nạp tiền phong phú thì lợi nhuận mang về sẽ không bằng một trò chơi trên mạng không nổi tiếng."
"Chúng tôi là một phòng làm việc nhỏ, là một đám người cùng chung chí hướng nên tụ họp lại với nhau."
"Ngày đó chúng tôi đều nghĩ là nếu không thể thu hút được đầu tư, cũng không lấy được số phiên bản trò chơi thì sẽ giữ lại đám bạn bè tự chơi với nhau một thời gian, có thất bại cũng cam chịu. Sau đó mọi người về quê, làm việc khác rồi quên nó đi... Còn bây giờ thì khác rồi. Người phụ trách của Huy Quang thậm chí còn tới hỏi chúng tôi có thể cân nhắc đến việc tham gia vào bộ phận dự án trò chơi của bọn họ không. Người làm trong bộ phận dự án cuối năm tiền thưởng lên đến một triệu rưỡi lận đó! Trước kia ngay cả mơ chúng tôi cũng không dám mơ..."
*Số phiên bản trò chơi: Là tên viết tắt của số phê duyệt được Cục Quản lý Báo chí, Xuất bản, Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình Nhà nước phê duyệt cho việc xuất bản và vận hành các trò chơi có liên quan.
"Ai đang gọi điện thoại cho cô Úc mà nói lâu vậy?" Lăng Sâm Viễn ngồi trên ghế đối diện không nhịn được mà mở miệng.
Điện thoại của anh ta thì nói chưa tới một phút đã bị cúp rồi.
Úc Tưởng làm gì có kiên nhẫn lắng nghe như thế?
Anh ta gửi tin nhắn cũng rất ít khi thấy Úc Tưởng trả lời lại.
Mắt Úc Tưởng loé lên một cái, không trả lời anh ta.
Bấy giờ Trữ Lễ Hàn tự mình bưng ly nước qua đưa cho Úc Tưởng
Trữ Lễ Hàn hết sức tự nhiên, cứ như chẳng qua chỉ là lơ đãng hỏi thăm một câu vậy: "Ai gọi vậy? Có chuyện gì xảy ra hả?"
Úc Tưởng: "Phòng làm việc trò chơi. Đại khái coi như là... Báo tin mừng chăng?"
Mặt Lăng Sâm Viễn trở nên u ám.
Trả lời Trữ Lễ Hàn nhưng lại không trả lời anh ta ư?
Hẹn hò với nhau thì hay lắm à?
Mà người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại cũng khựng lại một chút.
Cô Úc đang nói chuyện với ai vậy?
Người đàn ông nhanh chóng nghĩ tới hotsearch, cũng nghĩ đến ngay mấy người đang chơi trò chơi bên cạnh Úc Tưởng. Dù là người nào thì cũng đều m.á.u mặt cả.
Bây giờ người đàn ông mới kiềm chế cảm xúc kích động của mình rồi vội vàng nói: "Tóm lại là cảm ơn cô rất nhiều. Hôm nay phòng làm việc đang bận rộn quá, hy vọng có một cơ hội có thể mời cô cùng tham gia tiệc ăn mừng..."
Úc Tưởng: "Không cần đâu. Cứ đúng hạn gửi tiền tới là được rồi."
Người đàn ông sững người một chút rồi mới cười rộ lên: "Vâng vâng! Chúng tôi sẽ báo doanh thu lên cho cô."
Người ở đầu bên kia nhịn một lúc rồi cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà nhỏ giọng nói: "Trong một tiếng đồng hồ vừa rồi, số người dùng đột nhiên tăng vọt lên 70%. Ngày hôm trước cô đã yêu cầu chúng tôi mở rộng dung lượng máy chủ, lúc đó chúng tôi chưa nghĩ đến việc... Cô Úc, cảm ơn cô, doanh thu đến từ việc nạp phụ kiện trò chơi và nạp thẻ thành viên của người chơi hôm nay đã đạt mốc tám trăm nghìn rồi. Vừa mới qua bao lâu đâu... Cái đó, chúc cô một ngày vui vẻ!"
Người đàn ông vừa cúp điện thoại, quay đầu lại đã nhìn thấy nhân viên ở sau lưng.
Có nhân viên thở dài nói: "Là chúng ta quá bảo thủ. Mấy ngày trước còn bảo bỏ số tiền lớn đi mời mấy nữ thần của trạch nam* tới tuyên truyền quảng bá trò chơi nữa chứ."
*Trạch nam cũng như trạch nữ, là từ để nói về các chàng trai hoặc cô gái chỉ muốn được ở một mình trong không gian riêng của bản thân.
"Đúng vậy, lúc đó ông Lâm nói có thể mặt dày đi nhờ cô Úc giúp thuyết phục Hề Đình hoặc là Nguyên Cảnh Hoán, thuận miệng đề cập đến chúng ta trong lúc lên chương trình được không... Kết quả bây giờ thì hay rồi, ngay cả tiền quảng cáo cũng tiết kiệm luôn!"
Người đàn ông nghe tiếng cũng không nhịn được cười: "Bây giờ mọi người khổ cực vất vả..."
Nhìn thấy tiền mọi người sẽ không cảm thấy khổ cực nữa. Người nào người nấy tươi cười gật đầu sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Mà ở bên này, Nguyên Cảnh Hoán không nhịn được mà thốt ra những lời thật lòng thật dạ: "Cô Úc, cô thật sự rất lợi hại."
Vừa chọn trúng trò chơi phù hợp vừa có thể dùng cách nhanh nhất để phổ biến nó ra ngoài một cách rộng rãi, đẩy lên cơn sóng thảo luận của toàn dân. Thật sự rất lợi hại.
Úc Tưởng cười khẽ một tiếng, nói thầm trong lòng rằng nếu Trữ Sơn tìm thêm cho mình hai người thay thế nữa thì chẳng phải là tình hình còn có thể càng bùng nổ hơn à?
Hề Đình tới đây vốn là để báo tin mừng.
Chủ yếu là để báo cho cô biết niềm vui của các chương trình tạp kỹ.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, lại tận mắt chứng kiến một chuyện vui khác ra đời.
Chờ đến khi mọi người và Úc Tưởng ăn nướng xong, cô lười biếng vươn người một cái rồi đứng dậy chuẩn bị đi ngủ trưa.
Tất nhiên mọi người cũng sẽ không tiện ở lâu thêm nữa.
Chỉ là lúc gần đi, khoé miệng Nguyên Cảnh Hoán căng ra, run nhẹ một cái cứ như là đang cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc nào đó vậy. Anh ta liếc nhìn Trữ Lễ Hàn một cái kín đáo sau đó nhìn Úc Tưởng nói: "Nếu cần thì cô Úc phải tới tìm tôi đấy nhé..."
Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán vội vàng kéo anh ta lại: "Anh Nguyên, đi thôi đi thôi, bên kia còn việc cần làm..."
Dần Dần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-103.html.]
Trong vườn hoa của biệt thự cũng chỉ còn lại Trữ Lễ Hàn, thư ký Vương, Lăng Sâm Viễn cùng với trợ lý của anh ta.
Úc Tưởng lười biếng ngáp một cái rồi nghiêng đầu nhìn Lăng Sâm Viễn: "Anh Lăng không đi à?"
Lăng Sâm Viễn: "Cô thích quà của Trữ Lễ Hàn hơn phải không?"
Úc Tưởng không lên tiếng.
Lăng Sâm Viễn nói: "Tôi biết rồi."
Anh ta không ở lại lâu hơn nữa mà đưa trợ lý đi ra ngoài.
Chờ đến khi anh ta đi tới cửa, Úc Tưởng mới chậm rãi lên tiếng sửa lại lời anh ta nói: "Thích quà của cậu cả Trữ, ừm, chẳng bằng nói là thích bản thân cậu cả Trữ hơn."
Bước chân của Lăng Sâm Viễn khựng lại một cái.
Ngay cả Trữ Lễ Hàn cũng bị những lời này làm cho cứng ngắc cả người. Anh quay phắt người lại nhìn Úc Tưởng chằm chằm không hề chớp mắt, sóng gió mãnh liệt cuộn trào, màu mắt của anh trở nên u tối cứ như là muốn nuốt hết toàn bộ Úc Tưởng vào vậy.
Thích bản thân cậu cả Trữ hơn.
Thích bản thân cậu cả Trữ...
Lăng Sâm Viễn quay đầu lại với vẻ mặt khó coi, còn chưa kịp mắng lời thô tục nào đã nghe "cạch" một tiếng. Cánh cửa sắt bị thư ký Vương trung thành không hai lòng đẩy lên.
Ổ khoá lắc lắc trước mặt Lăng Sâm Viễn. Một lúc sau anh ta mới phát hiện ra mình bị nhốt ở ngoài cửa rồi.
Chờ đến khi anh ta đi tới cửa rồi mới mở miệng nói ra những lời này...
Úc Tưởng cố ý à?
Vẻ mặt Lăng Sâm Viễn cực kỳ u ám và khó coi.
Mặc dù trong bữa tiệc cưới lần đó của nhà họ Kim, anh ta đã đoán được rằng Úc Tưởng và anh cả mình có quan hệ với nhau rồi, thế nhưng lời chân chính phát ra từ miệng của Úc Tưởng lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Úc Tưởng cũng sẽ thẳng thắn nói thích một người sao?
Cô cũng sẽ thích một người ư? Cô cũng sẽ thích một người nào đó sao?
Trong lòng Lăng Sâm Viễn vô cùng ngột ngạt.
"Mở cửa ra." Lăng Sâm Viễn nói.
Thư ký Vương không nhúc nhích.
Bấy giờ Lăng Sâm Viễn mới nhìn về phía Úc Tưởng rồi cười một tiếng lạnh như băng: "Cô Úc, anh cả tôi cũng không phải người dịu dàng gì đâu."
Anh ta giơ tay lên gõ nhẹ cửa sắt, có ý ám chỉ: "Chỗ nào cần cô Úc bảo vệ vậy?"
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới dời ánh mắt ra khỏi người Úc Tưởng, nhìn thẳng về phía anh ta: "Chó thì bị chặn thôi, có vấn đề gì sao?"
Sự đố kỵ và tức giận dâng trào trong lồng n.g.ự.c Lăng Sâm Viễn.
Anh ta nói với vẻ mỉa mai: "Anh cả không được ba yêu thương, vất vả lắm mới có được chút tình cảm này từ chỗ cô Úc. Hẳn anh cả đắc ý lắm phải không?"
Trữ Lễ Hàn khẽ vuốt cằm: "Ừ."
Một nắm đ.ấ.m mạnh mẽ của Lăng Sâm Viễn đánh thẳng vào cục bông gòn khiến anh ta càng tức giận hơn.
Mà ở bên kia, Trữ Lễ Hàn lại từ tốn sửa lại lời anh ta nói: "Chỉ là từ trước đến nay tôi chưa từng muốn có được sự yêu thương của Trữ Sơn. Còn đối với tình yêu của cô Úc thì thật ra tôi đã nghĩ về nó từ rất lâu rồi."
Nghe thấy những lời này, Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp mắt một cái.
Cô l.i.ế.m liếm môi, cảm thấy hô hấp trở nên nóng bỏng hơn một chút.
Ôi.
Có đôi khi cậu cả Trữ thật sự rất khéo ăn nói.
Sự tàn bạo hằn lên trên giữa lông mày Lăng Sâm Viễn. Anh ta siết chặt hai tay thành nắm đ.ấ.m rồi đánh thẳng một đòn lên cánh cửa sắt.
Đúng vậy, Trữ Sơn là một kẻ cặn bã, một lão già rác rưởi.
Ai lại muốn được một kẻ rác rưởi yêu thương chứ?
Đột nhiên chẳng hiểu sao Lăng Sâm Viễn lại cảm thấy rất buồn nôn.
Cứ như từ khi về nước đến giờ, những gì anh ta lấy được từ chỗ Trữ Sơn đều là đồ rác rưởi hết vậy.
"Quậy đủ chưa?" Giọng nói của Trữ Lễ Hàn vẫn bình thản như cũ, như là anh không hề coi Lăng Sâm Viễn ra gì.
Lăng Sâm Viễn nhẫn nhịn.
Anh ta liếc mắt nhìn qua người Úc Tưởng: "Đừng quên những lời lần trước tôi nói với cô. Chỉ cần một cái gật đầu là có thể cô sẽ có nhiều hơn, nhiều hơn nữa..." Nói xong câu này, Lăng Sâm Viễn mới xoay người rời đi, lúc đi còn kéo lại cho bản thân mình một chút tôn nghiêm. Anh ta nói: "Được rồi, tôi không cãi vã với anh cả nữa, tránh việc làm cái thai trong bụng Úc Tưởng sợ hãi."
Úc Tưởng: ?
Chậc.
Đừng quên những lời lần trước tôi nói với cô hả? Là mấy cái lời đưa toàn bộ tài sản của Trữ thị cho cô ấy à?
Người này cố ý nói chuyện nói được một nửa như thế để làm gì? Muốn trước khi đi khích bác quan hệ giữa cô và Trữ Lễ Hàn một chút à?
Trữ Lễ Hàn chậm rãi xoay người, quay lại trước mặt Úc Tưởng.
Úc Tưởng ngẩng đầu lên nhìn anh. Còn chưa kịp để cô mở miệng nói chuyện, Trữ Lễ Hàn đã đột nhiên khom lưng xuống đè cô lên chiếc ghế sô pha lười rồi hung hăng hôn lên môi cô.
Lời vừa mới ra đến khoé miệng của Úc Tưởng cũng biến thành: "A ưm... Ưm..."
Dư Đồng... Thư ký Vương... Còn cả vệ sĩ nữa... Được rồi, đại khái là bọn họ cũng đã quen.
Úc Tưởng nhẹ nhàng trợn mắt nhìn lên. Mắt cô và mắt Trữ Lễ Hàn chạm phải nhau.
Trữ Lễ Hàn giơ tay lên sửa lại sợi tóc bên tai cô một chút.
Đồng thời Úc Tưởng cũng có thể cảm nhận được rằng, ừm, cái eo căng lên của anh đang chừa lại một khe hở cực to giữa lúc tay chân bọn họ đang tiếp xúc, tránh đè nặng người cô rồi lại ép phải bụng cô.
Lực eo không tệ.
… Ấy da không phải thế.
Lúc Úc Tưởng đang mất hồn thì Trữ Lễ Hàn đã nhanh chóng buông cô ra và đứng thẳng eo lên rồi.
Trữ Lễ Hàn áo mũ chỉnh tề.
Mặt mũi anh u ám nhưng vẫn cố gắng làm cho bản thân trông như một người văn minh: "Xin lỗi... Ngày thứ hai yêu nhau hình như mới chỉ đến bước nắm tay."
Úc Tưởng bị anh hôn gần như không thở nổi.
Cô chậm rãi lấy lại sức rồi lười biếng nằm ì ra đó, khẽ hất mặt lên nhìn Trữ Lễ Hàn rồi cất giọng nhẹ nhàng: "À, vậy anh có thể nắm tay hôn lại em mà."
Thư ký Vương: ?
Vệ sĩ: ???
Cô Úc, không hổ là cô!