Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:42:10
Lượt xem: 97
Lăng Sâm Viễn: "..."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Thật ra thì cậu cả Trữ cũng không muốn hời được một thằng con trai như vậy chút nào.
Càng ngày càng nhiều người hâm mộ tràn vào kênh livestream của Úc Tưởng.
Người hâm mộ của Hề Đình vừa mới nghe đến đây đã cảm thấy hết sức hốt hoảng rồi:
[Nói đi nói lại thì thật sự vẫn sợ anh Đình bị đánh chết.]
Cuối cùng vẫn là Úc Tưởng lên tiếng điều hoà lại bầu không khí: "Ai lấy được thẻ người điều tra thế?"
Nguyên Cảnh Hoán: "Tôi lấy được."
Lúc này, tất cả mọi người đều mở cốt truyện mới ra.
Thư ký Vương thấp giọng đọc: "Thầy Trâu của lớp đào tạo mỹ thuật dẫn học sinh Tiểu Bao của mình đi vào thôn họ Lưu tìm cảm hứng vẽ phong cảnh thực tế. Thanh niên trai tráng trong thôn họ Lưu năm nào cũng ra ngoài làm việc, người già trong thôn cũng qua đời gần hết rồi..."
[Người già: Anh có biết chữ lịch sự viết thế nào không?*]
*Anh có biết chữ lịch sự viết thế nào không? (你礼貌吗?): Đây là một meme xuất phát từ chương trình truyền hình thực tế về âm nhạc "Singer" (歌手•当打之年) của Đài truyền hình Hồ Nam, Trung Quốc. Bạn có thể dùng câu hỏi trên để khi cảm thấy không nói nên lời trước một hành vi hay lời nói nào đó của đối phương, hoặc bạn không hiểu hành vi của đối phương.
[Lớp đào tạo chỉ có một học sinh à? Vậy chẳng phải là thầy Trâu sẽ lỗ to sao?]
Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán nối tiếp đọc lời dẫn ra: "Lúc vào núi, bọn họ mới đi được nửa đường thì xe bị hỏng, vậy nên đã quá giang xe của cậu ấm. Chờ đến khi mấy người tới được thôn làng thì trời đã tối rồi, chỉ còn lại một nhà là còn sáng đèn nữa thôi. Bọn họ lấy can đảm đi tới gõ cửa. Người ra mở cửa là Tiểu Lý..."
Tiếp theo là Lăng Sâm Viễn nghiêm mặt đọc lời thoại của mình: "Hơn nửa đêm còn gõ cửa gì vậy hả?"
Nguyên Cảnh Hoán trong vai cậu ấm mở miệng: "Chúng tôi đi ngang qua nên muốn xin ở nhờ một đêm."
Lăng Sâm Viễn: "Cút."
[Má ơi ha ha ha, ý là bảo người ta cút đi à? Sau đó thẳng tiến tới kết cục luôn hả?]
Nguyên Cảnh Hoán: "Một nghìn đồng ngủ nhờ một đêm có đủ không?"
[Thầy Nguyên quá là triển vọng! Thế mà lại cầm tiền đi đập Lăng Sâm Viễn.]
Lăng Sâm Viễn: "Cút."
Nguyên Cảnh Hoán: "Mười nghìn đồng..."
Lăng Sâm Viễn: "Cút."
[Đây là đàn ông khi ghen sao?]
[Cười xỉu, anh ta là người máy đó hả?]
Úc Tưởng nghe xong cũng cạn lời.
Cuối cùng, cô trong vai góa phụ Lý đứng ra tỏ vẻ muốn nhận tiền sau đó mời bọn họ vào nhà mình ở.
Lăng Sâm Viễn trong vai Tiểu Lý rất là bất mãn: "Nhìn là biết bọn họ chẳng phải thứ tốt lành gì rồi, mời bọn họ vào nhà làm gì chứ?"
[Nhìn là biết bọn họ chẳng phải thứ tốt lành gì rồi ha ha ha ha. Đây là đang chèn thêm cảm xúc riêng của mình vào đấy à?]
Úc Tưởng: "Bọn họ có tiền.”
"Lúc này, anh trai của A Ngưu ở đầu thôn tới gõ cửa." Giọng của Hề Đình vang lên trong livestream.
[Đậu má há há há, còn phải đọc lời thoại với khuôn mặt không biểu cảm nữa.]
Hề Đình trong vai người anh trai què chân của A Ngưu đi vào nhà, biết góa phụ Lý cho mấy người ngoài này vào ở thì hết sức tức giận nói: "Tối nay cho bọn họ ăn cứt đi."
[Hề Đình: Cuối cùng cũng có thể hùng hồn mà bảo Nguyên Cảnh Hoán đi ăn cứt rồi.]
[Ha ha ha Úc Tưởng: Bà đây mệt quá, còn muốn chơi nữa không hả?]
[Tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh éo le lúc bọn họ gặp nhau nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ hài như này.]
Cậu ấm nhà giàu Nguyên Cảnh Hoán cũng rất bất mãn: "Thằng què kém sang này từ đâu nhảy ra đây thế?"
[Người hâm mộ nhà Nguyên Cảnh Hoán nở mày nở mặt, có thể cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng mà mắng Hề Đình kém sang.]
Hề Đình: "Cùng một thôn đồng nghĩa với việc là người một nhà. Nhà của góa phụ Lý cũng là nhà tôi. Anh nói xem tôi từ đâu tới?"
[Hề Đình bất chấp việc mất lòng phun toàn những lời chọc giận người ta không hà.]
[Nói thật đi, cái chân của nhân vật mà Hề Đình đang đóng bị què là do Tiểu Lý đánh phải không?]
[Ông Vương nhà cách vách đang chạy tới với vận tốc tên lửa...]
Úc Tưởng: "Hay là hai người để điện thoại di động xuống rồi đánh một trận cái đã?"
[? Nghe ý của câu này là thực tế bọn họ cũng đang ngồi chơi trò chơi chung với nhau hả?]
Hề Đình và Nguyên Cảnh Hoán cùng ngậm miệng lại. Ngay cả Lăng Sâm Viễn cũng không chèn ép nữa.
Úc Tưởng lại làm chủ tình hình rất tốt.
Cốt truyện lại tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này trong nội dung, ông Vương cách vách vội tới tặng gà rừng cho goá phụ Lý.
Nguyên Cảnh Hoán đọc lời dẫn truyện với vẻ mặt không cảm xúc: "Cậu ấm nhà giàu lại móc ra mười nghìn đồng nói muốn húp cháo gà. Mọi người ngồi quây quần một chỗ nhưng góa phụ Lý vừa xoay người đã phát hiện ra không thấy cháo gà đâu nữa."
[Ai là kẻ trộm cháo gà góa phụ Lý nấu?]
[Nói thật là tôi cảm thấy tất cả bọn họ đều đáng nghi.]
[Gà của cậu cả Trữ tặng mà các người xứng được ăn à? Tôi cá một cọng lông là cậu cả Trữ trộm.]
Nhưng vấn đề căn bản không hề nằm trên cháo gà.
Trong cốt truyện thì một đêm trôi qua rất nhanh, trong chuồng heo nhà goá phụ Lý có một người và một con heo bị chết.
[Người trong thôn vốn đã ít rồi, nay lại còn c.h.ế.t thêm một người nữa ha ha ha.]
[Tôi chỉ muốn biết là kẻ nào đã g.i.ế.c con heo vậy? Các người có thù gì với heo hả?]
[Có thể vì đó là heo nhà goá phụ Lý chăng? Đầu chó.jpg]
"Người c.h.ế.t là ai vậy?" Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán chủ động lên tiếng nhắc tới chương trình.
Nguyên Cảnh Hoán: "Là người dân cùng sống ở đầu thôn."
Úc Tưởng tiếp lời: "Em trai tôi."
Rất nhanh sau đó là đến lượt mỗi người lên tiếng trần thuật tối hôm qua sau khi tản ra mình đã làm gì.
Bắt đầu từ thư ký Vương.
Thư ký Vương (thầy Trâu): "Tôi và học sinh Tiểu Bao ở trong phòng ngủ. Thôn làng không có âm thanh ồn ào ầm ĩ của thành phố nên chúng tôi ngủ rất say, cả đêm không hề mơ mộng gì, mãi đến buổi sáng bị tiếng hét chói tai đánh thức."
Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán (Tiểu Bao) nói: "Đúng vậy, chúng tôi có thể làm chứng cho nhau."
Quản lý của Hề Đình (A Ngưu): "Bên chỗ chúng tôi thì mới tám giờ tối đã bắt đầu ngắt điện rồi. Buổi tối cũng không có hoạt động giải trí gì. Anh trai tôi bưng cơm về cho tôi, ăn xong chúng tôi đi ngủ luôn."
Hề Đình (anh trai của A Ngưu): "Đúng thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-101.html.]
Quản lý của Hề Đình: "Chỉ là lúc nửa đêm bình nước tôi đặt trong chăn để sưởi ấm chân đột nhiên phát nổ. Chân trái của tôi bị thương. Sau đó tôi bò dậy mới phát hiện ra anh trai không có trong phòng."
[Ha ha ha ha, sao anh lại đào hố cây rụng tiền của mình vậy hả?]
[Hề Đình: Tiền thưởng của anh bay rồi]
Nguyên Cảnh Hoán lên tiếng hỏi: "Thế nên anh trai của A Ngưu đã làm gì?]
Hề Đình nói một cách đơn giản và lưu loát: "Đi cào cửa nhà góa phụ."
Mọi người: "..."
[Đầu quá cứng, quá là cứng! Tui thật sự rất sợ anh bị đánh c.h.ế.t đó anh trai!]
[Tui không khỏi đưa ra nghi vấn. Đây là nội dung kịch bản hay do Hề Định tự bịa ra vậy?]
Cuối cùng quyền phát biểu cũng chạy tới chỗ Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn nói: "Tối hôm qua tôi và góa phụ Lý đốt đèn tâm sự đêm khuya. Chúng tôi có thể làm chứng cho đối phương."
Giọng của anh mang lại cảm giác cực kỳ sang quý. Ba chữ "goá phụ Lý" quê mùa nhưng phát ra từ miệng anh lại khiến người nghe có cảm giác rất cao sang.
Con người kỳ quái vậy đấy. Thứ gì càng cấm cản thì lại càng muốn có. Chỉ là một giọng nói bình thản thôi mà bọn họ lại cảm thấy nó đầy gợi cảm.
[A a a sức hấp dẫn của ông Vương cách vách tuyệt quá đi mất! Sao trước kia cậu cả Trữ không thường xuất hiện trước mặt công chúng chứ! Tôi phải về nghe đi nghe lại đoạn phát biểu đỉnh cao trong cuộc họp thượng đỉnh y học này mới được!]
[Ha ha ha tại sao anh lại khác thế? Hề Đình cũng chỉ mới xứng cào cửa thôi! Sao anh lại có thể đốt đèn tâm sự đêm khuya với góa phụ Lý được?]
[Những người chơi còn lại tức phát điên.]
[Quá chọc điên người khác mà. Cậu cả Trữ sẽ không bị xác nhận là hung thủ ngay trong vòng đầu tiên đấy chứ?]
"Tâm sự cái gì thế?" Nguyên Cảnh Hoán cất tiếng hỏi.
Trữ Lễ Hàn đủng đỉnh thong thả nói từng chữ một: "Tâm sự về chuyện người ngoài tới sẽ ảnh hưởng gì tới cái thôn này."
[Chẳng phải điều này rất vô nghĩa sao?]
[Cười chết, cái này đâu cần phải tâm sự đêm khuya chứ. Kịch bản này có gì đó sai lắm nhé.]
Bấy giờ Úc Tưởng mới tiếp lời: "Đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi không có người ngoài vào thôn. Lần trước có người tới bảo là muốn mua đất ở nơi này của chúng tôi để mở nhà máy nhưng không ai hy vọng nhà máy mở."
"Đến lượt anh Lăng rồi." Nguyên Cảnh Hoán nhìn về phía Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn: "..."
Nguyên Cảnh Hoán: "Anh Lăng?"
Lăng Sâm Viễn: "Tôi đi nghe lén cả đêm."
[Há há há há con bà nó, không phải là nhìn thấy ông Vương vào nhà góa phụ Lý nên Tiểu Lý đi nghe lén cả đêm đấy chứ? Kịch bản này thật là không hợp lẽ thường mà.]
[Tôi là Tiểu Lý, tôi rất tức giận.]
[Lăng Sâm Viễn đọc kịch bản xong ý muốn g.i.ế.c người cũng nổi lên luôn.]
[Anh không đụng phải Hề Đình tới cào cửa hả?]
Những người khác nghe xong cũng không nhịn được mà giật khóe miệng một cái.
Đại khái là bởi vì đã có mở đầu rồi nên Lăng Sâm Viễn đè sự tàn bạo trong lòng xuống, lời tiếp theo cũng có thể nói ra khỏi miệng một cách dễ dàng hơn.
Lăng Sâm Viễn: "Lúc tôi canh cửa có nghe thấy tiếng đập đồ truyền ra từ trong phòng hai thầy trò tới vẽ phong cảnh thực tế kia."
[Cho nên nhân vật thầy Trâu và nhân vật Tiểu Bao này đang nói láo hả? Sự thật là bọn họ không hề ngủ say đến sáng?]
Hề Đình không chạm mặt Lăng Sâm Viễn, vậy chứng tỏ là có thể Hề Đình cũng nói láo. Nếu không thì chính là Lăng Sâm Viễn đang nói láo.
[Ôi chao trò chơi này cũng thú vị đấy chứ]
Trong livestream, các khán giả có thể thấy rõ ràng rằng Úc Tưởng đang lướt lia lịa trên màn hình điện thoại, bắt đầu thu gom manh mối.
Cuối cùng tất cả manh mối cũng tụ lại một chỗ:
1. Thôn này cứ đến tám giờ tối là ngắt điện và như bị cô lập với thế giới bên ngoài. Lý do là ngày xưa nhà nước cho người tới sửa đường, sửa trạm điện và sửa cột tín hiệu sau đó bị dân làng hung ác đánh đập nên sau này người ta cũng không tới phục vụ nữa;
2. Thầy Trâu cũng đã từng là người của thôn này, hơn nữa thầy Trâu và Tiểu Bao có tranh chấp gì đó mà người khác không nhận ra. Thầy Trâu đưa Tiểu Bao tới nơi này là có mục đích;
3. Anh trai của A Trâu dùng cái chân què để làm cớ, ngày nào cũng chạy tới nhà goá phụ Lý ăn cơm chùa, trên thực tế là giống như đang giám thị goá phụ Lý và Tiểu Lý vậy;
4. Tiểu Lý đề phòng tất cả mọi người, sợ mình có thêm một người cha ghẻ;
5. Chỉ có ông Vương cách vách là cực kỳ chất phác không hề màu mè, muốn đối tốt với góa phụ Lý.
[Ai cũng có bí mật riêng, chỉ có ông Vương cách vách và góa phụ Lý là tỏ ra hoàn toàn xa lạ]
[Chỉ có bọn họ đang nghiêm túc với văn học nông thôn và thu hút người hâm mộ thôi.]
Rất nhanh sau đó, dưới sự dẫn lời của Nguyên Cảnh Hoán, mọi người bắt đầu tiến vào vòng bỏ phiếu đầu tiên.
Nguyên Cảnh Hoán: "Mời trình bày lý do bỏ phiếu của mọi người."
Lần này Lăng Sâm Viễn lại trở thành người mở miệng đầu tiên. Anh ta nói: "Tôi bỏ phiếu cho Trữ Lễ Hàn."
Nguyên Cảnh Hoán: "Sửa lại một chút đi, hẳn là chúng ta nên dùng tên nhân vật trong kịch bản để gọi... Tại sao lại bỏ phiếu cho anh ta?"
Lăng Sâm Viễn: "Nửa đêm đốt đèn tâm sự, cô nam quả nữ, chẳng phải thứ tốt lành gì."
[Ha ha ha tỉnh lại đi anh trai, cái này không thể dùng làm lý do được đâu. Anh đang cần bỏ phiếu hung thủ kia mà!]
Nguyên Cảnh Hoán dứt khoát quay đầu: "Người thứ hai lên tiếng đi."
Hề Đình: "Tôi bỏ phiếu Tiểu Lý."
Lăng Sâm Viễn lạnh lùng nhìn anh ta.
Nhưng cứ như là trái tim của người thay thế cướp ngôi sẽ không bao giờ c.h.ế.t vậy, giọng của Hề Đình không khác Lăng Sâm Viễn lắm. Anh ta nói thẳng: "Đêm khuya không ngủ canh ngoài cửa nghe lén chẳng phải thứ tốt lành gì."
[Tôi đã tưởng tượng ra dáng vẻ của buổi lên tiếng ngày hôm nay rồi. Đại khái là sẽ chỉ trích lẫn nhau không phải thứ tốt lành gì chăng?]
Nguyên Cảnh Hoán: "..."
"Người thứ ba lên tiếng đi."
Thư ký Vương hơi do dự. Tất nhiên anh ấy sẽ vững chắc theo sát bước chân cậu cả, giúp cậu cả đánh rụng bớt tình địch rồi. Chẳng qua vấn đề bây giờ là trong tay anh ấy chỉ có một cơ hội bỏ phiếu thôi nhưng tình địch của cậu cả thì hơi nhiều.
"Không lên tiếng, vậy người tiếp theo..."
"Chờ một chút, tôi bỏ phiếu Tiểu Lý." Trải qua sự so sánh gian nan, thư ký Vương cảm thấy sức đe dọa của tên tình địch Lăng Viễn Sâm này lớn hơn chút.
"Tại sao?"
"Dù sao thì cũng chẳng phải thứ tốt lành gì."
Quản lý của Hề Đình: "Tôi bỏ anh trai tôi." Cũng chính là nhân vật của Hề Đình.
Hết cách rồi, phần lớn người nơi này anh ta không chọc vào nổi, chỉ có bỏ phiếu cho người nhà mình là an toàn thôi.
"Tại sao?" Nguyên Cảnh Hoán lặp lại câu hỏi này mà không hề cảm thấy phiền chán.
Quản lý của Hề Đình kìm nén mãi rồi mới bứt rứt phun ra một câu: "Đêm hôm khuya khoắt tới cào cửa nhà góa phụ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì."
Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán lại càng bối rối.