Cả Gia Đình Trung Lương Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Cứu Cả Nhà - Chương 399
Cập nhật lúc: 2025-09-03 11:11:39
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quân quy của Hoắc gia quân
Tang Ninh càng ngày càng cảm thấy thật là một hiếm .
Đặc biệt là khi thể nàng nhiễm hàn khí, dường như cuối cùng cũng chỗ dùng võ, coi nàng như một tiểu nữ tử yếu ớt, lúc bận rộn thì cứ quấn quýt bên nàng.
Sắp nuôi nàng thành phế nhân !
Ấy?
Nàng sẽ thật sự hình thành tính lười biếng chứ!
Càng lười càng hư nhược, càng hư nhược càng lười, lẽ nàng sớm khỏe !
Nghĩ đến đây, Tang Ninh nhanh chóng ăn xong bữa cơm, giường nữa, nàng ngoài luyện tập!
“Phu nhân, công tử dặn dò, tuyệt đối đề phòng nhiễm lạnh!” Ngọc Thúy gọi.
“Mặt trời đang , mặc thêm vài lớp y phục, sẽ nhiễm lạnh .”
Khi nào nàng thành Lâm Đại Ngọc , mùa đông ngay cả ngoài cũng đề phòng phong hàn.
Tang Ninh ngoài liền gặp cảnh bi đát, một trận gió thổi đến, nàng cảm thấy gió trực tiếp xuyên thấu đại cẩm bào, như thổi tận xương tủy.
Sao lạnh đến !
Nàng lập tức chui trướng.
thấy các tướng sĩ đang hăng hái luyện tập, áo bông đều cởi , chỉ mặc đơn y, nàng cố ép bước ngoài.
Trước tiên chạy bộ nhẹ nhàng một chút, nóng .
Gà Mái Leo Núi
“Tứ thẩm thẩm!” Cẩm Đường từ xông , chạy theo cùng.
Tiểu gia hỏa mặt đỏ bừng, mặc áo khoác con cổ cuốn viền xanh, quần đen bốt đen, sạch sẽ gọn gàng.
Không giống Tang Ninh, bên trong mặc áo bông lớn, bên ngoài khoác đại cẩm bào, giống đang luyện tập.
“Tứ thẩm thẩm, chạy tại chỗ gì ?” Cẩm Đường hỏi.
“Cái gì tại chỗ! Con trừng mắt xem tại chỗ !”
Cẩm Đường đầu .
Quả thật tại chỗ, nhưng cũng khác là bao, chạy nửa ngày mới một trượng.
Trước Tứ thẩm thẩm chạy nhanh như thỏ .
Xem thể Tứ thẩm thẩm vẫn khỏe.
“Chào, Tứ thẩm, Cẩm Đường, chúng thi xem ai chạy đến gốc cây lớn !”
Thiệu Tùng Thần xông , “vút” một tiếng lướt qua bên cạnh bọn họ.
“Ngươi chạy !” Ngu Niệm Tích cũng chạy tới, bất phục la lên.
Chỉ điều nàng căn bản chạy về phía , mà là giậm chân tại chỗ.
“Thiệu Tùng Thần, đừng chạy!” Nàng còn ngừng la hét.
Đợi đến khi Thiệu Tùng Thần ngẩng đầu lướt gió chạy nước rút nửa ngày, sắp đến đích, mới nhận gì đó đúng.
Quay đầu , một ai theo kịp, lừa !
Ngu Niệm Tích khúc khích.
Cẩm Đường thế mà cũng đang !
Tứ thẩm thẩm cũng !
Thiệu Tùng Thần đột nhiên cảm thấy giống một kẻ đại ngốc!
Hắn sống mũi cay xè, .
Cẩm Đường mới quên cũ, chơi với bọn họ nữa!
Thiệu Tùng Thần đầu bỏ chạy!
“Thần ca giận .” Cẩm Đường nữa.
“Thật nhỏ mọn.” Ngu Niệm Tích lẩm bẩm.
“Đây là tổn thương lòng tự trọng .”
Bây giờ chính là lúc tự trọng mạnh nhất, Tang Ninh hiểu.
“Hai đứa, mau dỗ dành y .”
Không cần , Cẩm Đường và Ngu Niệm Tích cũng , hai đứa chạy về phía đó.
Ba tiểu gia hỏa !
Chẳng lẽ thật sự ứng nghiệm câu : Tình bằng hữu của ba chút chật chội.
Không , ba khéo đấu địa chủ, lát nữa sẽ dạy bọn chúng chơi!
Một trận gió thổi tới, Tang Ninh run rẩy.
Không , chịu nổi, chạy chậm một lúc căn bản tác dụng!
Còn khiến nàng thở hổn hển.
Vẫn nên dưỡng sức thêm một thời gian nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-gia-dinh-trung-luong-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-cuu-ca-nha/chuong-399.html.]
Vừa đầu , suýt nữa dọa giật , hai hàng tinh binh theo lưng.
“Làm gì?”
“Bảo vệ chủ mẫu!” Tinh binh đồng thanh, tiếng hô vang trời.
Ở nơi đồn trú của hai mươi vạn đại quân, ai dám chạy đến đây hại nàng?
Hoắc Trường An đây là bảo vệ giam lỏng nàng đây?
Nhìn Ngọc Thúy và Ngọc Bách, hai vội vàng lắc đầu, chuyện chủ thượng , các nàng cũng !
“Làm gì thì , cần các ngươi bảo vệ.”
“Chủ mẫu, thể!” Tần Vọng Viễn tới.
“An nguy của , là điều tối quan trọng!”
“Tần thúc, cũng đợi khi ngoài mới bảo vệ chứ, ở đây?” Tang Ninh chỉ tay xung quanh, “Đề phòng ai đây?”
“Đề phòng trượt ngã, đề phòng hỏa hoạn, đề phòng những kẻ mắt xông .”
Đây thật sự là một cái cớ tệ hại.
Hoắc Trường An sẽ thật sự giam lỏng nàng chứ?
Chẳng lẽ… học theo Khánh Đế, diệt trừ nàng, Diệp Khinh Mi !
Haizz, thể nào, chút năng lực của nàng còn đủ để để mắt tới .
Tang Ninh hết sức kinh ngạc, cuối cùng nghĩ, nàng bây giờ trong mắt , lẽ thật sự là một kẻ yếu ớt .
“Cảnh giới! Bên một nhóm đến!” Một binh lính canh gác đột nhiên hô to.
Rất nhanh, trinh sát kỵ binh cưỡi ngựa đến báo.
“Là Đội trưởng Tĩnh Nhã, trói hai binh lính vi phạm quân kỷ, phía theo là dân làng!”
Đi theo mấy chục dân làng, cần hỏi, đây là quấy nhiễu bách tính trong thôn !
Sao thành thế !
Còn nữa, Tĩnh Nhã bắt bọn chúng?
Tang Ninh lạnh mặt chờ đợi những đó đến gần, phía nàng, các tinh binh bảo vệ âm thầm tăng thêm hai hàng.
Hoắc Tĩnh Nhã cưỡi ngựa, kéo theo hai binh lính trói với , mặt những dân làng phía là vẻ tức giận, nhưng nhiều hơn là sợ hãi.
“Cô nương, thật sự sẽ chủ cho chúng ?” Dân làng về phía , nữa.
Những chiếc trướng trại của mấy chục vạn đại quân trải dài thấy điểm cuối, các binh tướng san sát, ai nấy đều cao lớn uy mãnh, nếu g.i.ế.c bọn họ, cũng đơn giản như giẫm c.h.ế.t một con kiến.
Mặc dù bọn họ tức giận, nhưng cũng thể vì mà hy sinh tính mạng của cả làng.
“Yên tâm! Hoắc gia quân quân quy nghiêm ngặt, ức h.i.ế.p dân lành, kẻ trái lệnh, chém!”
Hoắc Tĩnh Nhã quát lớn một tiếng, quất roi ngựa, ngựa phi nhanh.
Hai binh lính lăn xuống đất, kéo lê mặt đất.
“Tha mạng, tiểu nhân sai , tiểu nhân hồ đồ ! Đội trưởng tha mạng!” Binh lính rên la.
Dân làng thấy , bàn bạc hồi lâu.
Cuối cùng thấy một đội binh tướng chạy tới, tưởng rằng tay sát hại bọn họ, tất cả đều quỳ xuống đất.
Sợ hãi kêu lớn: “Không truy cứu nữa, chúng truy cứu nữa!”
“Hương môn, đừng sợ hãi, chủ mẫu chúng thỉnh các ngươi đến quan hình.”
Dân làng thấp thỏm hoảng sợ ép theo , bên hai mươi vạn đại quân tập kết xong xuôi trong chốc lát, đen kịt một vùng.
Còn dựng lên một đài cao ba trượng, hai tên binh sĩ trói lên giá gỗ.
Dân làng sợ tới mức chân mềm nhũn.
Tang Ninh bước tới, an ủi: “Hương môn, các ngươi cần sợ, chuyện nắm rõ, hai kẻ phạm trọng tội, theo quân quy, trực tiếp xử tử!”
“Không … cần, cần, chúng … truy cứu nữa!”
Thấy Tang Ninh là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo hiền lành, bọn họ bớt hoảng sợ đôi chút, nhưng bọn họ cũng ngốc.
Đâu quân đội nào vì chút chuyện nhỏ mà xử tử binh lính của , chỉ là diễn trò mà thôi, nếu bọn họ thật sự cho là thật, sẽ chịu sự trả thù đáng sợ!
“May mà vị cô nương ngang qua, giúp đỡ chúng , để bọn chúng đắc thủ, thì truy cứu nữa.”
Lý trưởng trong thôn phận Hoắc Tĩnh Nhã tầm thường, cố ý nhắc tới.
Hai tên binh sĩ trói giá gỗ cũng ai oán cầu xin, thề thốt dám vi phạm quân kỷ nữa.
“Chủ mẫu, tra rõ, hai kẻ là Lăng Nhân và Vương Điền, thuộc doanh thứ ba đội thứ tư của Viêm Tướng quân.”
“Tra rõ là của chúng là .” Tang Ninh từ từ lên đài.
Thân hình nàng giữa một đám tướng lĩnh trông thật nhỏ nhắn, nhưng các tướng lĩnh đều cung kính nàng.
Dân làng kinh ngạc mở to mắt.
Nghe thấy giọng nữ lạnh lẽo hướng về đại quân hùng hậu, lớn tiếng hỏi: “Quân quy Hoắc gia quân, điều hai mươi ba là gì?”
—— “Không ức h.i.ế.p bách tính, hại bách tính, lừa dối bách tính, kẻ vi phạm, nhẹ thì ba mươi trượng, nặng thì, chém!”
“Quân quy Hoắc gia quân, điều hai mươi tư là gì?”
“Kẻ lăng nhục phụ nữ! Bất luận nặng nhẹ, trảm! Trảm! Trảm!”