Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 405: Đại điển sách phong Hoàng hậu
Cập nhật lúc: 2025-08-15 01:47:41
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Yên vận cát phục sắc vàng tươi thêu chim trĩ, thắt đai ngọc dệt kim tuyến vân long, đầu đội phượng quan cửu long tứ phượng, bộ đều là đại lễ phục chế theo quy chế Thịnh triều, do Lễ bộ ngày đêm khẩn trương chế tác.
Tân đế tựa hồ hạ quyết tâm, tuyên cáo thiên hạ phận của nàng, chỉ rõ trong sắc phong và sách bảo, ngay cả phẩm phục sắc lập hậu cũng nhất nhất theo chế định của Thịnh triều.
“Cẩn thừa thánh ân! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Nữ tử cung kính hành lễ quỳ lạy, châu ngọc rủ xuống từ phượng quan lay động theo từng cử động, càng tôn lên vẻ đoan trang quý khí.
Tào Dương cung kính dâng lên sắc phong, trong lòng cảm khái muôn phần.
Ai mà ngờ ?
Tiểu cô nương từng xông thiên lao, phá hộ bộ, thậm chí chỉ vì vài câu hợp liền chạy đến phủ uy h.i.ế.p năm xưa, nay trở thành mẫu nghi thiên hạ, địa vị chỉ một mà vạn .
Nhìn Sở Nhược Yên hai tay tiếp nhận sắc thư, thượng thư Lễ bộ vội hô lớn:
“Lễ thành!”
Toàn trường nữa đồng loạt quỳ xuống, hành đại lễ.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Sở Nhược Yên tay cầm chiếu thư, ánh mắt mơ hồ, lòng như mộng ảo. Từng lúc, nàng chỉ là trưởng nữ bệnh nhược của phủ Trấn Quốc công, tính mệnh mong manh, tương lai mờ mịt.
Vậy mà giờ đây, nàng sách lập hậu, thành tựu chuyện mà ngay cả mẫu ruột mang phượng mệnh năm xưa cũng từng .
Hít sâu một , nàng định tâm thần, trịnh trọng :
“Chư khanh bình ! Từ nay về , bổn cung tất lấy đức hạnh trọng, phụ trợ Hoàng thượng, nếu chểnh mảng, mong chư vị tiếc lời chỉ giáo.”
Quần thần nữa cúi đầu, miệng xưng dám, nhưng trong lòng đều vô cùng hài lòng.
Hữu đức hữu năng, khiêm cung tự răn, thử hỏi trải bao triều đại, mấy ai Hoàng hậu mà giữ phong độ như thế?
Tào Dương mỉm tiến lên: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, sắc phong thành, bảo tỷ còn trong tay Hoàng thượng, Người và văn võ bá quan cùng mệnh phụ đang đợi tại điện Phụng Thiên, nương nương nên khởi giá .”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu, đó mấp máy môi, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cô phụ.”
Thân hình Tào Dương khựng , nhưng nụ nơi đáy mắt càng thêm sâu.
Sở Nhược Yên liền lên nghi giá, dẫn theo đoàn nghi trượng hùng hậu, cùng Tào Dương, Từ Yến... hướng về điện Phụng Thiên.
Trong điện Phụng Thiên, những ai đủ tư cách tham dự đại điển sách hậu đều mặt.
Quần thần, mệnh phụ phân chia theo phẩm cấp mà , điện trang nghiêm tĩnh lặng, song ai tinh mắt đều thấy rõ vị cao tọa đợi nổi, ngừng dõi mắt ngoài.
“Còn bao lâu nữa? Không bảo Tể tướng thúc giục ? Quả nhiên vẫn nên để trẫm đích đón!”
Yến Trừng nhíu mày, dáng định dậy.
Dọa Tiêu Thuận vội vàng khom lưng can gián: “Hoàng thượng, lễ thể bỏ! Đại điển sách hậu, quan trọng nhất chính là Hoàng thượng truyền bảo tỷ, xin Người nhẫn nại đôi chút…”
Yến Trừng thở một nặng nề, trong lòng thầm nghĩ: Tào Dương đúng là quá chậm!
Đợi đến lúc phong chức cho thê tử của Tào Dương, nhất định sẽ bắt nếm thử cái cảm giác như trăm móng vuốt cào tim !
Đang nghĩ ngợi, bỗng vang lên tiếng hô dõng dạc từ xa:
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Thần sắc lập tức phấn chấn, tiếng truyền xướng dần rõ ràng, từng bước từng bước đến gần.
Khi bóng dáng trang nghiêm trong đại lễ phục nhưng vẫn toát lên vẻ nhu hòa đoan chính xuất hiện nơi tầm mắt, Yến Trừng bất giác lòng bàn tay rịn mồ hôi, phần khẩn trương.
Chỉ thấy nữ tử ngẩng đầu thẳng, hai tay khép ngực, theo đúng nghi lễ nữ quan Lễ bộ truyền dạy, từng bước vững vàng bước lên bậc kim cấp.
Tấm thảm đỏ rực rỡ, nền cho ảnh vàng tươi tôn quý.
Từng cử động, thể bắt bẻ mảy may!
Trong quần thần lặng bên cạnh, mấy vị lão ngự sử vốn kịch liệt phản đối, lúc cũng chỉ đành tự an ủi: Tuy thế nàng chính, nhưng dù cũng Trấn Quốc công dạy dỗ nhiều năm, quy củ của vị Hoàng hậu quả thực thể chê trách.
Chỉ mong nàng chớ sinh lòng tưởng niệm Vân thị, nảy sinh điều nên!
Ở chỗ cao nhất trong đại điện.
Sở Nhược Yên chầm chậm bước đến bậc cuối cùng, dừng : “Thiếp tạ Hoàng thượng long ân”
Dứt lời liền định quỳ xuống, tân đế nắm lấy cổ tay, kéo nàng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-405-dai-dien-sach-phong-hoang-hau.html.]
“Trẫm , mặt trẫm, nàng vĩnh viễn cần hành lễ!”
Lời dứt, trường xôn xao.
Mấy vị lão ngự sử vừ Ngũ Lang trấn an xong suýt nữa phun máu.
Không hành lễ nghĩa là gì? Hoàng thượng nâng Hoàng hậu lên ngang hàng với ?
Cả đám đồng loạt ném ánh sắc bén về phía Tào Dương đầu hàng đầu.
Đến nước , tân đế chỉ phá lệ nữa, mà là vứt bỏ quy chế !
Ông là Thủ phụ, bá quan chi thủ, chẳng lẽ lấy một lời?
Vậy mà lão hồ ly chỉ chăm chăm thẳng, giả như gì!
Thủ phụ mở miệng, chư thần nào dám giữa đại lễ mà phản đối?
Chỉ vài lão ngự sử cứng đầu há miệng, liền bóng đen ập tới đánh cho hôn mê.
Trên cao, Yến Trừng chẳng buồn để tâm phản ứng bên .
Hắn khổ tâm tiến hoàng thành, chẳng để một quân vương trói tay trói chân nắm quyền chí tôn, thể nâng đỡ một , thì còn nghĩa lý gì?
Hắn , đích cầm lấy bảo tỷ, trịnh trọng đưa về phía :
“A Yên, cho nàng.”
Đây là phượng ấn. Theo quy chế, nàng quỳ xuống, hai tay giơ lên quá đỉnh đầu mà tiếp nhận, mới thể hiện đế vương uy nghi.
giờ đây, Yến Trừng cho nàng quỳ, cứ thế đưa thẳng tới chẳng là ngang nhiên tuyên bố với thiên hạ, đế hậu đồng vị ?
Sở Nhược Yên khóe môi khẽ giật, cảm giác phía lưng như châm đâm, nhưng do dự một thoáng, vẫn là hai tay tiếp lấy.
Yến Trừng sợ, nàng còn sợ gì?
Cùng lắm sử quan mắng là “gà mái gáy sớm”, danh tiếng gì nàng chẳng từng mắng qua?
“Hoàng thượng ”
Từ giữa bá quan, cuối cùng vẫn một lão thần Ảnh Vệ xử lý cất tiếng.
mới ba chữ, liền một thanh âm cao hơn lấn át:
“Đế hậu đồng tâm, vạn thế xương long! Thần Tào Dương kính chúc Hoàng thượng, Hoàng hậu thiên thu vạn tuế!”
Thượng thư Hộ bộ Kỷ Dao cũng lập tức phụ họa: “Hoàng thượng, Hoàng hậu thiên thu vạn tuế!”
Hai dẫn đầu, bá quan tức thì đồng loạt quỳ xuống như nước thủy triều: “Đế hậu đồng tâm, thiên thu vạn tuế!”
Lão thần nọ trừng lớn mắt, đầu về phía lão ngự sử Dư, chỉ thấy vị danh thần vốn nổi tiếng cương trực lúc nhắm mắt.
Trải qua thời cuộc triều , ông hiểu rõ cái gọi là quy chế, mặt đế vương chẳng đáng một xu.
Hoàng đế hôn quân, sinh linh đồ thán, giữ quy chế cũng vô ích.
Ngược , nếu là một minh quân, chỉ vì yêu hậu mà vượt lễ chế, chút tì vết chẳng đáng gì.
Vì thế ông chậm rãi quỳ xuống: “Đế hậu đồng tâm, thiên thu vạn tuế…”
Lão thần câm lặng, thấy xung quanh đều phục, chỉ còn mỗi trơ trọi, cuối cùng cũng chỉ đành cúi lưng, thuận thế quỳ xuống…
Yến Trừng thì chẳng buồn để ý đến ai, nắm tay Sở Nhược Yên cùng bước đến long tọa phượng vị, xuống.
“Bái!”
Văn võ bá quan, mệnh phụ khuê tú, đồng loạt hành lễ tam quỳ cửu khấu.
Yến Trừng vẫn luôn nắm tay Sở Nhược Yên, từng buông rời.
Một màn lọt mắt , nhất là những kẻ như Bùi Kị, cuối cùng cũng hiểu rõ Tân đế nâng Hoàng hậu, vì lôi kéo thế lực Trấn Quốc công Tào Dương, mà là chân tình yêu trọng.
Con , đáng sợ nhất là khi động chân tình.
Năm xưa họ nhà Yến thất thế, vị Hoàng hậu chẳng chút do dự mà gả .
Tiên đế nghi kỵ, nàng cũng ngại mang cả hai nhà rời theo .
Trong lúc tối tăm gặp ánh sáng, giữa chốn tuyệt lộ thấy con thuyền cứu mạng, nhất là Tân đế còn mất cha , trong cảnh như mà đưa than sưởi ấm, ai thể kháng cự nổi?
Những đại thần từng mưu tính đưa hậu cung, đều dần dẹp bỏ ý niệm.
Cũng kẻ cam tâm như Bùi Kị, khi rõ dung mạo Hoàng hậu, liền ghé tai hầu nhỏ giọng căn dặn...