Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn - Chương 393: Đủ Thấy Sự Coi Trọng Đối Với Hoàng Hậu
Cập nhật lúc: 2025-08-15 01:47:28
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ một câu nhẹ nhàng, cũng đủ khiến cho Tề Diêu lập tức quỳ sụp xuống đất.
Những ngày gần đây, tân đế biểu hiện quá mức ôn hòa, suýt nữa khiến quên mất, là hoàng đế, cũng từng là vị tướng quân bước qua núi thây biển m.á.u mà tiến kinh thành!
Yến Trừng gõ nhẹ hai ngón tay lên long án:
“Có điều, lời ngươi cũng lý. Môn sinh của Cố Dự rải khắp thiên hạ, triều cục yên, bọn văn thần nên an phận một chút thì hơn.”
Hắn nhíu mày trầm tư một thoáng, nhàn nhạt :
“Ngươi cứ với một tiếng, ấu tử Cố Bỉnh Chi thể hồi kinh, hai tôn nhi của cũng đến tuổi dự thi, thể tham gia khoa khảo . Còn nữa…”
Nói đoạn, từ đống tấu chương mặt rút hai bản:
“Thứ tử thứ tư của , Cố Lan Chi, sủng diệt thê, đuổi nguyên phối Việt thị khỏi phủ, hiện nay kiện lên Thuận Thiên phủ, chuyện giao cho xử lý .”
Một phen lời ung dung bình tĩnh, nhưng càng khiến trong lòng Tề Diêu lạnh lẽo hơn.
Đây nào là chăm sóc, rõ ràng là đang ép Cố Dự lựa chọn!
Rốt cuộc là giữ Cố Phi Yến, bảo cả tộc họ Cố...
Quả nhiên, khi lời truyền đến tai Cố Dự, lão thần run như cầy sấy, giằng co hồi lâu, mới chậm rãi, từng chút một dập đầu xuống đất:
“Lão thần… tiếp chỉ, tạ ân!”
Tiếp chỉ tạ ân, tức là chọn vế .
Tề Diêu trong mắt hiện vẻ thương xót:
“Lão đại nhân, ngài cũng đừng trách Hoàng Thượng, dù Hoàng Hậu nương nương là cùng bệ hạ vượt qua giông gió, tình nghĩa chẳng thể so sánh.”
Cố Dự nào ? nghĩ đến cháu gái, vẫn kìm lệ già tuôn rơi:
“Phi Yến nó hồ đồ... là do chúng nuông chiều quá mức, cứ nghĩ chuyện đều thể nó gánh vác, nhưng mà…”
Tề Diêu vỗ vai ông, xoay rời .
Nói thêm cũng vô ích. Hắn đắc tội với tân đế chắc chết, nhưng đắc tội với hoàng hậu, thì tuyệt đối thể sống!
Ngoài ngự thư phòng.
Lúc Sở Nhược Yên bước thì gặp ngay Tề Diêu, vị tân nhiệm Hộ bộ Thượng thư dọa đến suýt nữa hành đại lễ tam bái cửu khấu.
Nàng sờ sờ má, ngờ vực: Mình đáng sợ đến thế ?
Vừa bước trong Yến Trừng vui mừng gọi:
“A Yên, mau đến xem, đây là tôn hiệu mà trẫm bảo Lễ bộ dự thảo cho nàng.”
Trước mặt nàng, từng tự xưng là “trẫm”.
Sở Nhược Yên tiến tới, dãy chữ chi chít mà Lễ bộ dâng lên, thành tiếng:
“Như Trinh, Đoan Kính, Chiêu Yên… Sao giống phong hiệu dành cho nữ nhân ? Của chẳng nên là Khai Nguyên, Thánh Văn các kiểu ?”
Yến Trừng kéo nàng lòng, cung nữ, nội thị xung quanh lập tức cúi đầu tránh tầm mắt.
“ là phong hiệu cho nữ nhân, là dành cho nàng.”
Sở Nhược Yên trừng lớn mắt, vội vàng dậy khỏi lòng :
“Chàng điên ? Tôn hiệu của hoàng hậu các triều, đều là khi qua đời mới ban, từng tiền lệ tôn phong khi còn sống!”
“A Yên!” Nam tử cũng dậy, ôm lấy thắt lưng nàng, “Triều là triều , triều là triều . Ta phong cho nàng tôn hiệu, ai dám gì?”
Nói đoạn liền cầm lấy chu bút, khoanh một vòng quanh hai chữ “Chiêu Yên”:
“Cái tệ, Chiêu đức hữu công, tên nàng trong đó, cứ chọn cái ?”
Sở Nhược Yên hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy nam nhân nhà điên thật ! Nếu chuyện truyền ngoài, e rằng ngày mai Ngự sử đài dâng sớ mắng nàng vượt lễ chế, loạn triều cương!
Yến Trừng dường như thấu tâm tư nàng, khẽ , áp trán trán nàng:
“Yên tâm, Ngự sử đại phu và Ngự sử trung thừa đều bổ nhiệm, đợi xong lễ phong hậu của nàng .”
Thấy tính toán chu đến , Sở Nhược Yên cũng chẳng còn lời để phản bác, chỉ đành :
“Dù cũng chờ đến khi đại điển đăng cơ của xong …”
Nàng sẽ tìm cơ hội từ từ khuyên ?
Yến Trừng hài lòng hôn nhẹ bên môi nàng, thì Doãn Thuận khẽ ho một tiếng:
“Hoàng thượng, chương trình lễ đăng cơ do Lễ bộ trình lên , ngài xem qua ?”
Hóa chuyện của còn lo xong, vội lo chuyện cho nàng?
Sở Nhược Yên nghẹn họng, đẩy về long ỷ:
“Công công đúng, mau chính sự !” Dứt lời mới sực nhớ điều gì, sang Doãn Thuận, “Công công, ông cũng trở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-393-du-thay-su-coi-trong-doi-voi-hoang-hau.html.]
Doãn Thuận cúi hành lễ:
“Được hoàng thượng chê, lão nô phúc hầu hạ hai vị.”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu. Dù Doãn Thuận cũng từng hầu hạ tiên đế suốt nửa đời, kinh nghiệm cùng thủ đoạn đều thừa, nếu ở bên Yến Trừng, cũng giúp san sẻ nhiều.
Đến gần giữa trưa, dùng xong ngự thiện.
Sở Nhược Yên mới :
“Phụ và di mẫu vẫn hồi kinh, cung một chuyến, thăm thúc phụ thúc phụ và cô cô một chút…”
Yến Trừng lập tức dậy:
“Doãn Thuận, chuẩn kiệu, trẫm cùng A Yên.”
Sở Nhược Yên vội ngăn :
“Thôi , chính vụ chất cao như núi, rảnh mà theo ! Hơn nữa chỉ thăm thích, mà cả hoàng đế cùng, bên ngoài bàn tán .”
Yến Trừng lạnh giọng:
“Ai dám!”
“Ngoài miệng mắng, trong lòng chắc chắn cũng mắng. Ta giữ thể diện cho , nhưng lúc nên khiêm tốn một chút, chờ việc yên tính tiếp, ?”
Đôi mắt trong suốt của nàng , Yến Trừng lập tức bại trận:
“Được , để Doãn Thuận và Mạnh Dương theo nàng, thêm cả Ảnh Tử hộ vệ, A Yên, nàng hứa với bình an , bình an về!”
Dù đại loạn yên, thế cục còn thật sự định.
Sở Nhược Yên vốn Doãn Thuận cần theo, nhưng thấy nghiêm túc như , e rằng nếu nàng còn khăng khăng, sẽ đòi tự theo, đành gật đầu đồng ý.
Trước đại môn phủ họ Tào.
Lão phu nhân Tào cùng phu thê Tào Dương đang chờ đón.
Sở Tĩnh cảm khái thôi:
“Cứ như mơ , lão gia, ông tin nổi ? Thủ phụ trở thành hoàng đế, Nhược Yên thành hoàng hậu …”
Tào Dương thì lấy lạ, chỉ :
“Nhìn bộ dáng tiên đế đó, gặp ai g.i.ế.c nấy, thiên hạ dù họ Yến thì cũng chẳng thể tiếp tục họ Mộ Dung.”
Lão phu nhân Tào trầm giọng:
“Thời thế khác, Sở nha đầu hóa phượng hoàng, chúng thể như xưa nữa, mang phận thần tử mà nghênh đón, hiểu ?”
Cả phủ đồng thanh: “Tuân lệnh!”
Chẳng bao lâu, đại kiệu tám khiêng màu vàng rực xuất hiện, đều cầm quạt rồng phượng bằng lụa vàng đỏ, khí thế huy hoàng. điều khiến Tào gia giật nhất, là theo hầu hai bên…
Một là Doãn Thuận, một là Mạnh Dương, đều là nhân vật đỏ rực bên cạnh tân đế.
Phái hai theo hầu, đủ thấy tân đế coi trọng hoàng hậu tới mức nào!
“Lão tham kiến hoàng hậu nương nương!”
“Tào Dương cùng thê tử, nhi tử tham kiến hoàng hậu nương nương!”
Người nhà họ Tào đồng loạt quỳ xuống, Sở Nhược Yên vội vàng xuống kiệu, đỡ họ dậy:
“Cô tổ mẫu, thúc phụ, cô cô, đừng như , mau dậy .”
Tào Dương vẫn kiên quyết:
“Lễ thể bỏ.”
Hành xong nửa lễ mới miễn cưỡng kéo dậy, Sở Nhược Yên thở dài:
“Thúc phụ khiến khó xử lắm đó. Ban nãy còn định đến nhờ thúc phụ chỉ dạy một chuyện hoàng thượng nhất định ban cho tôn hiệu…”
Chưa dứt lời, Tào Dương trợn mắt:
“Cái gì? Ban tôn hiệu!!”
Sở Nhược Yên thấy đến thúc phụ mà phản ứng cũng dữ dội thế, càng tuyệt vọng. Ngay cả thúc phụ là dễ chấp nhận mà còn thế, thử hỏi nếu Yến Trừng thực sự đưa việc trong lễ phong hậu, sẽ gây sóng gió lớn cỡ nào?
Doãn Thuận hiền hòa:
“Hoàng hậu nương nương, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, còn Tào đại nhân, chi bằng phủ tiếp?”
Lão phu nhân Tào gật đầu liên tục:
“ đúng! Hoàng hậu nương nương, mời phủ.”
Sở Nhược Yên khóe miệng giật giật, định bước chân , thì lưng bỗng truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp. Ngoảnh thì là Tạ Tri Châu phóng ngựa tới, tóc tai rối bời, mặt cắt còn giọt máu.
“Nhạc phụ nhạc mẫu! Linh Nhi mất tích , hai con bé ?!!”