Phủ họ Tô.
Tô Đình Quân sốt cao lui, tứ chi rã rời, bất động giường, gương mặt đầy vẻ giận dữ:
“Diêu Tình! Ta niệm tình ngươi hãm hại, nơi dung , mới hảo tâm thu lưu ngươi trong phủ việc vặt, mà ngươi hạ độc ?”
Hắn vốn là bậc quân tử ôn nhuận như ngọc, từ đến nay đều xưng hô nàng là “Diêu cô nương”.
Giờ đây gọi thẳng tục danh, đủ thấy cơn giận dâng đến cực điểm.
Diêu Tình mặc áo bếp, ung dung khoanh tay:
“ thế, kẻ vong ân phụ nghĩa như hạ độc Tô đại nhân bằng tán dược mềm xương cốt, còn thêm chút ít thứ khác, khiến ngoài tưởng ngài đột phát trọng bệnh, cao minh ?”
Tô Đình Quân n.g.ự.c phập phồng dữ dội:
“Ngươi... ngươi cố ý cho lên chiến trường? Ngươi hại c.h.ế.t ?”
Diêu Tình trợn tròn mắt :
“Ai hại ngài? Ta đây là đang cứu ngài đó, Tô đại nhân! Đến cả nữ tử như còn , ngài đối thủ của Yến Thủ phụ, chẳng lẽ chính ngài rõ?”
Tô Đình Quân gắng gượng thở dốc mấy :
“Đình Quân tự nhiên ! Yến tam đang tạo phản, là tội mưu nghịch! Hắn còn liên lụy đến Trường Lạc huyện chủ! Thiên hạ đều phản loạn vì nàng, hậu thế sẽ nàng thế nào? Chẳng sẽ nàng là hồng nhan họa thủy, là yêu cơ dụ dỗ trung thần lương tướng mưu phản ?”
Ánh mắt Diêu Tình thoáng u ám:
“Quả nhiên... trong lòng vẫn là vì quận chúa. Đã , càng thể để !”
Nàng xong liền bước tới đầu giường, châm một nén hương.
Tô Đình Quân lạnh lùng nàng:
“Diêu Tình, ngươi thế, xứng với Yến Ngũ Lang ?”
Toàn Diêu Tình run lên, suýt nữa tưởng thấu tâm ý nàng. vị quân tử đoan chính lạnh giọng chất vấn:
“Yến tam tạo phản, Yến gia đều liên lụy tiếng , ngươi ngăn cản , xứng với linh hồn Ngũ Lang nơi chín suối chăng?”
Nàng nhẹ nhàng thở , khổ một tiếng:
“Xứng , cuối cùng vẫn là Diêu Tình phụ ! Tô đại nhân, xét cả tình lẫn lý, đều thể để ngài vì khó khăn với Yến Thủ phụ mà liều . Xin thứ .”
Hương thơm lặng lẽ lan tỏa, cơn buồn ngủ nhanh liền kéo đến.
Trước khi nhắm mắt, Tô Đình Quân phẫn nộ bật một chữ:
“Cút!”
Diêu Tình khẽ run, lặng lẽ khép cửa phòng .
Bên ngoài, nội giám chờ lâu, vội vàng tiến lên:
“Thế nào ? Tô đại nhân còn thể triều ?”
Diêu Tình lúc sang vẻ mặt thương xót, lấy khăn chấm khóe mắt:
“Đại nhân , dù c.h.ế.t cũng c.h.ế.t nơi sa trường. Phiền công công chuẩn cáng, khiêng ngài cung diện thánh…”
Nội giám hít ngược một khí lạnh cứ như đang cố gượng mà thôi?
Tô đại nhân quả thật trung dũng tận tâm, nhưng dù thế cũng thể mà trận !
Hắn vội vã an ủi mấy câu, như bay trở hoàng cung hồi báo.
Hoàng đế xong, lặng hồi lâu:
“Sao thế ? Chẳng lẽ trời thật sự diệt Đại Hạ ?”
Từ lúc khai triều tới nay, họ Mộ Dung cũng mới trải hai đời!
Bách quan đồng loạt quỳ xuống, gần đây dường như bọn họ càng ngày càng quen với động tác .
Dự vương ghé tới gần, đang định mở miệng thì hoàng đế bất ngờ nắm lấy tay :
“Lão Ngũ, ngươi !”
Dự vương hoảng đến quỳ sụp xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-380-ta-lam-vay-la-cuu-chang.html.]
“Hoàng ! Thần đối thủ của !”
Sắc mặt hoàng đế lạnh như sương:
“Ngươi dám kháng chỉ?”
Dự vương cuống quýt:
“Thần dám, nhưng thần một tiến cử chính là thế tử phủ Nam Bình bá, thám hoa năm ngoái, Tạ Tri Châu!”
Hoàng đế nghĩ ngợi hồi lâu mới nhớ :
“Hắn thể đảm đương nổi ?”
“Hoàng , tuy là văn thần, nhưng từng góp công lớn trong vụ án Phùng Hoán, tài thao lược. Hơn nữa, phu nhân của …”
Dự vương đến đây liếc Tào Dương, như điều kiêng kỵ.
Hoàng đế liền bảo:
“Tào khanh, lui xuống .”
Tào Dương gần đây vẫn luôn như khúc gỗ, cũng ngẩng đầu, chỉ cúi lui .
Dự vương :
“Hoàng quên ? Phu nhân của họ Tạ, là biểu tỷ của Trường Lạc huyện chủ, mà hai thiết vô cùng. Nếu đến lúc đó mang theo phu nhân xuất chinh, thiết lập cạm bẫy để dụ bắt Trường Lạc, thì Yến tam liệu vì cố kỵ mà chịu thúc thủ ?”
Hoàng đế vỗ đùi đánh đét:
“Diệu kế! Lão Ngũ, quả hổ là đắc lực nhất của trẫm. Được, trẫm lập tức phái ngươi đến phủ Nam Bình bá tuyên chỉ. , ngươi cũng cùng ! Như lời ngươi , hai nhà thích, trẫm vẫn thật an tâm…”
Dự vương nửa đầu còn đang đắc ý, đến nửa thì lập tức cụp mặt.
lúc cũng dám chọc giận hoàng thượng, đành buồn bã lĩnh mệnh rời .
Phủ Nam Bình bá.
Choang! một chén nóng Tạ lão phu nhân hất vỡ tan tành.
Mảnh sứ văng , cứa rách mu bàn tay Tước Linh, lập tức rướm máu, song nàng vẫn quỳ ngay ngắn, một lời.
“Thật là tạo nghiệt mà! Tri Châu nhà lấy ngươi thì tai họa kéo đến liên miên! Không hoàng thượng trọng dụng thì thôi, nay còn vì biểu nhà ngươi tạo phản mà phái chiến trường, ngươi... ngươi nhất định hại c.h.ế.t nó mới lòng ?!”
Tạ lão phu nhân tức giận đến run tay, mạnh tay véo lấy vai nàng một cái.
Tước Linh đau đến run rẩy, cắn môi hé nửa lời.
Lúc Tạ Tri Châu bước , lão phu nhân vội vàng dậy:
“Đi ? Hoàng thượng thế nào?”
Tước Linh cũng ngẩng đầu , ánh mắt căng thẳng.
Tạ Tri Châu đáp ngay, ánh mắt dừng nơi vết thương tay nàng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng:
“Hoàng thượng phong Bình Yến tướng quân, lĩnh binh hai mươi vạn, ngày mai xuất chinh.”
Lão phu nhân xong tối sầm mặt mày, ngã phịch xuống ghế.
Tước Linh cũng cúi đầu, hai tay siết chặt khăn tay:
“Phu quân, ... xin ... tất cả là của …”
Nàng cho rằng, tất cả đều do biểu Nhược Yên mà thành như .
Lão phu nhân đột ngột bật dậy:
“Giờ ngươi lời đó ích gì? Nhà họ Tạ chúng đúng là xui tám đời mới rước ngươi cửa! Tri Châu, giờ con thấy rõ chứ? Tổ mẫu năm xưa ngăn cản con cưới , đều là vì cho con!”
Ngày thường, những lời của lão phu nhân còn hết Tạ Tri Châu nghiêm nghị ngắt lời.
, chỉ lặng im.
Tim Tước Linh bỗng chốc lạnh lẽo, ngay đó liền một cái tát nặng giáng lệch sang một bên:
“Tiện nhân! Còn đó gì? Ngươi hại nhà đủ ?”
Nàng ngã nhào xuống đất, theo bản năng ôm lấy bụng, còn kịp mở lời, giọng lão phu nhân lạnh như băng vang lên:
“Người , kéo Tạ thị nhốt phòng củi! Mỗi ngày chỉ đưa một bữa cơm một bình nước, đợi đến khi đại công tử bình an trở về tính!”