Đêm khuya, hoàng cung.
Trong điện Phụng Thiên, ngoài Doãn Thuận , tất cả cung nhân đều lui xuống.
Vua và thần, một , một quỳ, cả hai hồi lâu lời nào.
Mãi đến khi hoàng đế mở miệng:
“Hoài Sơn, khanh còn nhớ cuối cùng trẫm và khanh đối diện với chỉ với phận quân thần, là khi nào chăng?”
Sở Hoài Sơn trầm giọng đáp:
“Tâu bệ hạ, là khi còn đăng cơ.”
“Phải . Trẫm nhớ như in cũng là ở điện Phụng Thiên , khi khanh lão Tam vu oan, vỡ món lưu ly chiến Hán mà tiên hoàng yêu quý nhất. Khi đó khanh thoát tội?”
Thân Sở Hoài Sơn khẽ chấn động, cúi đầu dập đất:
“Khi là bệ hạ đoạt lấy mảnh lưu ly vỡ trong tay thần, lừa tiên hoàng rằng chính sơ ý rơi, thần mới may mắn giữ mạng. Vì chuyện , còn chịu tiên hoàng đánh mười roi, nửa tháng thể xuống giường…”
“Thì khanh vẫn còn nhớ!” Hoàng đế lạnh, đột nhiên dậy:
“Sở Hoài Sơn, khanh mấy ngày khi tin đồn khanh thu nhận con gái tiền triều lan , mẫu hậu cùng Dự vương đều khuyên trẫm thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót, nhưng trẫm ! Bởi vì đó là khanh Sở Hoài Sơn, khai quốc công thần theo trẫm khởi nghĩa!! Trẫm giao bộ Lại, đầu Lục Bộ, tay khanh, để khanh nắm giữ việc thăng giáng, điều chuyển quan viên Đại Hạ. Trẫm vốn keo kiệt phong thưởng, ngại dị nghị, lập tức sắc phong khanh Sở Quốc Công… Sở Hoài Sơn a Sở Hoài Sơn, chính khanh phụ lòng trẫm!!”
Sở Hoài Sơn đau đớn nhắm mắt:
“Bệ hạ! Muôn tội muôn đều do thần, chỉ cầu xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ, tha cho thê nữ của thần!”
Hoàng đế đại nộ, chụp lấy chén bên tay ném xuống:
“Thê nữ! Lại là thê nữ! Trong lòng khanh chỉ vợ con, khanh từng nghĩ đến trẫm? Nghĩ đến Đại Hạ? Nghĩ đến xã tắc giang sơn?!”
Chén vỡ tan, mảnh sứ bay văng, một mảnh xẹt qua mặt Sở Hoài Sơn để vệt máu.
Vậy mà vẫn mặc kệ, từng chữ từng lời rõ ràng:
“Chính vì thần nghĩ cho bệ hạ, nghĩ cho giang sơn xã tắc Đại Hạ, nên mới !”
Hoàng đế giận đến gầm lên:
“Vậy ý khanh là trẫm còn cảm tạ khanh?”
Sở Hoài Sơn thẳng lưng, chậm rãi ngẩng đầu:
“Thần dám! Bệ hạ, thần đang trong lúc giận, nhưng vài lời thần vẫn nghi kỵ Thủ phụ là vì quyền thế quá lớn, lập công hiển hách ở Nam Man. bệ hạ còn nhớ chăng? Khi xưa Trưởng công chúa An Thịnh tạo phản, cũng là mạo hiểm trở về tiếp viện, mới bảo vệ thiên hạ nhà Mộ Dung! Nếu tâm mưu phản, hà tất chờ đến hôm nay?”
Hoàng đế lạnh lùng :
“Thời thế khác ! Khi đó từng nếm trải vị ngọt quyền lực, sinh lòng dã tâm thì gì lạ? Đừng quên, thắng lớn Nam Man, chậm chạp hồi kinh, chẳng là ôm binh tự trọng ?”
Sở Hoài Sơn kích động:
“Hắn vì tìm di hài trưởng mới trì hoãn, tình thể thông cảm mà bệ hạ! Hơn nữa, Thủ phụ giao trả nửa bộ hổ phù, trận chiến cũng thể điều binh, chẳng lẽ vẫn đủ chứng minh trung tâm?”
Hoàng đế lãnh đạm :
“Sở Hoài Sơn, trẫm khanh sức biện hộ chỉ vì là con rể của khanh. trẫm là thiên tử, dù chỉ một phần vạn khả nghi, cũng thể đánh cược. Nếu Yến Trừng thật sự phản tâm, trẫm bắt giữ nhà thì ?”
Sở Hoài Sơn dập đầu:
“Bệ hạ! Thủ phụ Đại tướng quân, tính tình thế nào hẳn rõ hơn ai hết! Nếu nhất thời sai lầm mà động đến nhà họ Yến, tất sẽ dẫn tới hậu quả thể vãn hồi!”
Yến Trừng tin trời, trung vua, chỉ trung với bản !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-gia-dinh-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-364-quan-than.html.]
Ai đối với , thể liều cả mạng để báo đáp; nhưng ai uy h.i.ế.p , đụng đến để tâm, sẽ liều mạng phản kích, thà c.h.ế.t cũng lùi!
Hoàng đế như một trò thiên đại:
“Sở ái khanh, khanh chính đang gì đó! Trẫm là thiên tử, lẽ nào thiên tử vì thần tử mà dè chừng? Từ xưa đến nay, vua thần chết, thần há dám chết? Dựa mà nhà họ Yến ngoại lệ!”
Sở Hoài Sơn huyết khí dâng trào, buột miệng thốt:
“Dựa nhà họ Yến thủ vững biên cương, gia bỏ mạng!!”
Điện đường lập tức rơi tĩnh lặng.
Ánh mắt hoàng đế dần dần lạnh lẽo:
“Tốt, rốt cuộc cũng lời trong lòng? Sở Hoài Sơn, đến cả khanh cũng cho rằng trẫm vững hôm nay, là nhờ Yến Ngũ Lang, là nhờ nhà họ Yến, đúng ?”
Sở Hoài Sơn nghẹn lời, thể ngờ hoàng đế chấp mê bất ngộ đến !
Hắn hít sâu một , bi thương cất tiếng:
“Bệ hạ, thần từng ý đó, thần chỉ cầu xin , nể tình công lao nhà họ Yến, đừng quá vội tay… chí ít, chí ít cũng nên đợi Thủ phụ hồi kinh.”
Hoàng đế khẩy, chẳng để tai. lúc , Doãn Thuận cũng quỳ xuống:
“Bệ hạ, nô tài cho rằng lời Sở Quốc Công lý. Trước khi Tần vương , chẳng cũng từng như ?”
Hoàng đế sửng sốt, quả thực chợt nhớ .
Lão Cửu khi còn sống cũng từng khuyên , trọng dụng Thủ phụ, chớ sinh nghi kỵ, còn nhà họ Yến là trung thần…
Nếu là khác, tất cho là hồ ngôn. nhớ tới út , lòng liền rối loạn trăm bề.
Sở Hoài Sơn thấy thế vội vàng tiếp:
“Bệ hạ! Tần vương và lão thần tuyệt tư tâm, chỉ mong bệ hạ niệm tình Tần vương, hãy chờ thêm một thời gian! Đợi Thủ phụ trở về xử trí cũng muộn!”
Trên mặt hoàng đế lộ vẻ do dự. lúc , ngoài điện truyền đến một tiếng lạnh ghê rợn.
“Đợi về? Rồi cùng con gái khanh trong ứng ngoài hợp, mưu đoạt giang sơn Đại Hạ ?”
Hoàng đế ngẩng đầu, chỉ thấy Thái hậu dẫn Nhu Mẫn bước , thần sắc lạnh lẽo.
“Mẫu hậu? Người đến đây… còn đây là?”
Ánh mắt hoàng đế đầy nghi hoặc, nhưng Tô Thái hậu một tay đẩy Nhu Mẫn ngã xuống đất:
“Hôm nay nếu ai gia tìm Quý Thái phi, bí mật kinh thiên động địa !” Nói quát lớn:
“Nói! Lặp lời ngươi với Quý Thái phi cho !”
Nhu Mẫn run rẩy, Sở Hoài Sơn quát lớn:
“Nhu Mẫn! Không !”
Nhu Mẫn còn lời, chỉ về phía Tô Thái hậu:
“Thái hậu nương nương, nếu nô tì , liệu tha ?”
Tô Thái hậu lạnh:
“Được! Chỉ cần ngươi khai thật sót một chữ, ai gia thể bệ hạ hứa, ngươi vẫn là Quận chúa Nhu Mẫn, chuyện nhà họ Sở tuyệt liên can ngươi nửa phần!”
Lời dứt, Nhu Mẫn lập tức lên tiếng:
“Bệ hạ! Sở Nhược Yên là con ruột của Sở Quốc Công, mà là nô tì! Thân phận thật sự của nàng là con gái của Nhiếp chính vương tiền triều, tên thật là Vân Diểu!!”