Cô ấy chỉ biết Tô Tiểu Thất không quen nhìn cô ấy.
“Hừ…”
“Em cứ ở đây, sống thật tốt với Cao Cường.” Tô Tiểu Thất nhìn thoáng qua Cao Cường là một người có bổn phận.
Chính là thích phụ nữ lớn lên đẹp mắt có học vấn.
Đại đa số con gái Tây Bắc không biết chữ.
Chiến Bắc Tú xinh đẹp như vậy là cô gái biết chữ, giống như tiên nữ rơi vào lòng Cao Cường.
Anh ta chủ động giúp Chiến Bắc Tú làm việc.
Chiến Bắc Tú không nhận được thư trở về, chủ động để Cao Cường cưới mình.
Cả đời ở lại Tây Bắc, trải qua cuộc sống người phụ nữ nhà nông…?
Cô ấy ngẫm lại cũng muốn phát điên...
Chiến Bắc Tú lại gần: “Chị có cái gì muốn tặng cho tôi sao?”
Tô Tiểu Thất nhìn cô ấy như nhìn kẻ ngốc.
“Em quên quan hệ của chúng ta là gì? Chị còn có thể tặng đồ cho em.” Con nhóc này có phải hơi ngốc phải không.
Chiến Bắc Tú thở ra một hơi thật sâu.
“Mặc kệ là quan hệ gì, chị cũng là chị năm của tôi.”
“Ngoài miệng gọi chị dâu năm, cũng không ít lần làm chuyện xấu.” Tô Tiểu Thất khinh bỉ nói.
Không để ý tới Chiến Bắc Tú.
Trực tiếp cất bước đuổi theo Chiến Bắc Hành.
Đến nhà họ Cao.
Ba căn nhà tranh, bên ngoài thấp bé chính là phòng bếp. Ngoài ra, còn có một chuồng dê, bên trong nuôi không ít dê.
Cao Cường chủ động giải thích, đây là dê chủ động nhận về.
Chờ lớn lên, lại nộp lên nông trường.
Đổi lấy lương thực và tiền bạc.
Cao Cường bảo Chiến Bắc Hành và Tô Tiểu Thất ngồi ở trong phòng, nói cho bọn họ biết Chiến Bắc Chu đưa tới một cái rương, nói là đêm nay sẽ tới lấy.
Nếu như không tới lấy, để Chiến Bắc Tú thu lại, về sau có người tới.
Chiến Bắc Hành luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Bắc Tú, cái rương ở đâu?”
Chiến Bắc Tú giật giật môi: “Tôi sợ trong rương có đồ không tốt, không dám để trong nhà. Chôn ở bên ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-718.html.]
“Dẫn chúng tôi đi.”
Chiến Bắc Tú để Cao Cường ở nhà.
Cô ấy dẫ Tô Tiểu Thất và Chiến Bắc Hành đi đào rương.
“Anh cũng cùng đi.”
Chiến Bắc Tú trừng mắt: “Anh cũng qua đó, ai nấu cơm?”
Cao Cường cao một mét chín, so với Chiến Bắc Hành còn cao hơn, anh ta hơi kinh hãi. Vội vàng cười đáp ứng: “Anh sai rồi, anh sẽ nấu cơm.”
“Dọn dẹp phòng tây một chút, để cho anh năm... còn có chị dâu năm ở.”
Anh năm là thật, chị dâu năm là nhân tiện.
Chiến Bắc Tú cũng không rõ vì sao mình không quen nhìn Tô Tiểu Thất.
Chính là không muốn tốt với cô ấy.
Tô Tiểu Thất không thèm để ý, cô không quan tâm người không quan trọng.
Ba người đi tới một khu rừng cách đó không xa, nói là khu rừng cũng chỉ là mười mấy cây bạch dương.
Chiến Bắc Tú đưa xẻng trong tay cho Chiến Bắc Hành.
“Ở đây.”
Chiến Bắc Hành đào cái rương ra.
Chiến Bắc Tú ở một bên nói thầm: “Vốn tôi không muốn nhận rương, lại sợ là đồ không tốt cho chúng tôi. Tôi cũng không thể để anh ta hại ba mẹ cùng các anh.”
Chiến Bắc Hành không nói lời nào.
Lấy cái rương sắt ra: “Tiểu Thất, em lại đây xem.”
Tô Tiểu Thất đi tới dán một lá bùa lên trên: “Có thể mở ra.”
Chiến Bắc Hành thử rất nhiều cách nhưng căn bản không mở ra được.
“Bắc Hành, để em.”
Một lá bùa dán lên, cái rương tự động mở ra.
Chiến Bắc Hành lấy tay gảy một chút đã ngây người.
Ngoài một số tài liệu của Viện nghiên cứu, còn có các loại hạt nhân khác. Tài liệu năng lượng, tất cả đều là tài liệu mật.
Liên quan đến tương lai của Hoa quốc.
Chiến Bắc Hành bỏ tư liệu vào trong rương: “Tiểu Thất, niêm phong cái rương lại.”
Chiến Bắc Tú thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chiến Bắc Hành, không vui nói:
“Mất hứng cái gì? Tôi cũng chưa tiết lộ với bất luận kẻ nào.”
“Chiến Bắc Tú, tôi cảnh cáo cô chuyện này đến đây thôi, coi như cái gì cũng không biết.”