“Được. Chúng tôi cũng đi nông trường.” Đánh xe ngựa là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đội mũ che tai, một tay kéo dây cương, một tay cầm túi thuốc lá.
Giọng rất lớn, cười rộ lên nếp nhăn trên mặt có thể kẹp c.h.ế.t ong mật.
Bàn tay như quạt hương bồ vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
“Ngồi ở đây.”
“Cảm ơn.”
Chiến Bắc Hành đỡ Tô Tiểu Thất lên xe ngựa. Anh nhận thấy một ánh mắt sắc bén, quay đầu lại cùng người ngồi ở giữa xe ngựa liếc nhau.
Chiến Bắc Tú không ngờ ở Đại Tây Bắc gặp phải Chiến Bắc Hành và Tô Tiểu Thất.
“Anh năm, chị dâu năm.”
Cô rũ mắt xuống, nhẹ nhàng cắn môi dưới: “Sao mấy người lại tới Tây Bắc?”
Tô Tiểu Thất không ngờ sẽ gặp phải Chiến Bắc Tú.
Chiến Bắc Tú trước mắt và bộ dáng hăng hái trước kia hoàn toàn không giống nhau, trên mặt hai gò cao nguyên đỏ.
Mái tóc tùy ý buộc tóc đuôi ngựa. Hai tay khô nứt, khẩn trương nắm thành nắm đấm.
Mọi người trên xe ngựa đều nhìn qua.
Vẻ mặt Chiến Bắc Hành lạnh lùng: “Cô có nhìn thấy Chiến Bắc Chu không?”
Ở nơi này, anh có thể gặp được Chiến Bắc Tú, Chiến Bắc Chu cũng có thể gặp được.
Ánh mắt Chiến Bắc Tú chuyển sang một bên.
“Tôi... Không có…”
Ngườ đàn ông cao lớn khôi ngô ngồi bên cạnh Chiến Bắc Tú vội chào hỏi: “Anh năm, chị dâu năm. Tôi là Cao Cường, người đàn ông của Bắc Tú.”
“Hôm trước có người đến tìm chúng tôi.”
Chiến Bắc Hành khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn Chiến Bắc Tú.
“Người khác đâu?”
“Nói là hôm nay còn tới tìm chúng tôi.” Cao Cường thấy vẻ mặt Chiến Bắc Hành khó coi, vội vàng nói ra.
Đến nông trường, Cao Cường dẫn hai người Tô Tiểu Thất trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-717.html.]
Chiến Bắc Tú đi theo phía sau.
Trong lòng cô ấy cảm thấy rất ủy khuất, vì sao người khác phạm sai lầm đều có cơ hội. Chỉ có cô ấy phạm sai lầm không có cơ hội, lưu lạc tới Đại Tây Bắc làm thanh niên tri thức.
Vì cuộc sống, cô ấy không thể không tìm Cao Cường có sức lực biết làm việc ở địa phương.
Cao Cường đối với cô ấy rất tốt, chỉ là không biết lời ngon tiếng ngọt.
Tô Tiểu Thất lừi lại hai bước đi cùng Chiến Bắc Tú.
“Chiến Bắc Tú, em muốn biết ai mới là người nhà của em không?”
Chiến Bắc Tú nhướng mày, không phục hừ nói:
“Chị cho rằng tôi ngốc sao?”
“Tôi đối phó chị, nhưng sẽ không đối phó với những người anh của tôi.” Chiến Bắc Tú vẫn không phục: “Tô Tiểu Thất, ngoại trừ anh tôi thích chị, ai mà có thể thích chị chứ.”
“Chị tự cho là mình có bản lĩnh, chị tới đây ở vài ngày thì tôi thấy chị cũng là tìm đàn ông để dựa vào.”
Tô Tiểu Thất đối diện với ánh mắt của Chiến Bắc Tú, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Chiến Bắc Tú, đừng tưởng rằng ai cũng giống em.”
“Tôi khuyên cậu một câu, quý trọng người trước mắt.”
“Nếu em phụ lòng Cao Cường, sau này sẽ bị bối hận giày vò.” Tô Tiểu Thất biết Chiến Bắc Tú tâm cao hơn trời, một lòng muốn trở lại Bác Kinh gặp được một người đàn ông tâm hồn hợp nhất.
“Cao Cường tốt hơn những người trước đây rất nhiều.”
Nói đến chuyện trước kia, Chiến Bắc Tú cắn môi nói không ra lời.
“Đừng nhắc tới chuyện đó. Nếu không phải vì chọc giận hai người, tôi cũng không đến mức theo anh ta.” Chiến Bắc Tú ngẫm nghĩ, hạ thấp giọng nói: “Chị năm, tôi nói thật với chị, tôi và Cao Cường có thể có con không?
“Không muốn?”
Chiến Bắc Tú nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn về Bắc Kinh.”
“Nếu không là chị, tôi đã sớm trở về.”
Tô Tiểu Thất giơ tay lên: “Chiến Bắc Tú, em muốn mạng của chị. Chị lựa chọn tha cho em một mạng, không có nghĩa là sẽ tha thứ cho em.”
“Chỉ cần em bước vào Bắc Kinh, chị sẽ có cách khiến em sống không bằng chết.”
Chiến Bắc Tú: “...”