“Đại đội trưởng Chiến, cứu tôi. “Một chiến sĩ trẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi ngã xuống trước mặt anh, mắt lướt qua một giọt nước mắt.
“Đại đội trưởng Chiến, tôi thấy mẹ tôi rồi.”
Chiến Bắc Hành giơ s.ú.n.g lên, hai mắt đỏ ngầu. Cảnh tưởng trước mắt chứng kiến đều là canh c.h.é.m g.i.ế.c đầu tiên trên chiến trường Tây Nam.
Tô Tiểu Thất lẩm bẩm trong miệng.
Một lá bùa dán qua.
Đầu Chiến Bắc Hành đầy mồ hôi mới tỉnh táo lại, anh nắm chặt hai tay. Đôi mắt đỏ dần trở lại bình thường.
“Tiểu Thất.”
“Anh trúng ảo thuật của ông già đó.” Tô Tiểu Thất cười lạnh: “Ông già, xem ra so với đại vu sư Tây Nam còn có vài phần bản lĩnh hơn.”
Tô Tiểu Thất không ngừng cởi bỏ trận pháp của Đại Vu sư.
Từng bước từng bước đi tới cửa núi Đông.
Ông cụ râu bạc khoanh chân ngồi ở giữa trận pháp, chậm rãi nhấc mí mắt lên.
“Con nhóc thối, quả nhiên có vài phần bản lĩnh.”
“Đáng tiếc không phải là tộc của tôi, phải giết.”
Chân phải Tô Tiểu Thất giẫm lên tảng đá, tay phải khoác lên đùi phải: “Hay cho một lão tặc không biết xấu hổ, ở đất Hoa quốc của tôi còn dám mạnh miệng.”
“Xem chiêu.”
Ông cụ râu bạc cũng không nhiều lời, hai tay mang theo một cỗ gió âm. Vài tấm gỗ đen rơi trên mặt đất, triệu hoán âm binh gần đây.
Sát khi trên người Chiến Bắc Hành đầy đủ.
Anh đặc biệt đối phó với những âm binh kia, có lá bùa trong tay anh cành liễu và nhánh đào quật đánh âm binh chạy tán loạn khắp nơi.
Tô Tiểu Thất thì tập trung đối phó với lão già râu bạc.
Nửa giờ sau...
Ông cụ râu bạc không thể tin nhìn Tô Tiểu Thất: “Tôi không tin, không có khả năng.”
“Cô vhir mới hơn hai mươi tuổi, không có khả năng.”
Ông ta không cách nào tin cả đời mình chuyên tâm tu hành, cuối cùng lại kém hơn một con nhóc trẻ tuổi này.
Bùa trong tay Tô Tiểu Thất ném ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-716.html.]
“Hừ, tài nghệ không bằng người khác thì phải nhận thua.” Cô chậm rãi đi tới bên cạnh ông cụ râu bạc, cầm trong tay một cây gậy chọc chọc ông ta.
“Sau này, Vu sư mấy người chỉ có thể làm một tên hề.”
“Ha ha ha, vu sư của chúng ta như cỏ nhỏ sau gió xuân.”
Một chân Tô Tiểu Thất giẫm lên tay ông cụ râu bạc.
“Muốn vẽ phù? Muốn giở trò xấu?”
Tô Tiểu Thất hung hăng dùng sức giẫm xuống.
Ông cụ râu bạc kêu thảm một tiếng, ông ta vừa muốn cử động đã bị Tô Tiểu Thất ném một lá bùa xuống.
Trực tiếp nổ tới linh hồn của ông ta cũng không còn.
Chiến Bắc Hành cũng giải quyết những âm binh kia, âm binh bị Chiến Bắc Hành giáo huấn ngồi xổm trong góc run lẩy bẩy.
Tô Tiểu Thất vẽ một vòng tròn: “Những âm binh như mấy người nên nghĩ lại, tốt xấu cũng là quỷ trên đất của Hoa quốc, làm sao có thể bị Vu sư nước khác điều khiển?”
Mấy câu nói kia khiến những con quỷ kia không biết làm sao, luôn cảm thấy mình làm chuyện trái lương tâm.
“Đưa những người này rời đi đi.”
Một ánh sáng lóe lên.
Hắc Bạch Vô Thường đến nhận người, hai bên chào hỏi nhau.
Tô Tiểu Thất rất quan tâm đưa vài lá bùa lên.
Hắc Bạch Vô Thường mang quỷ rời đi.
Đợi đến khi người Chu Dã lưu lại tìm được nơi này. Chiến Bắc Hành đang trói mấy Vu sư còn lại.
“Đội trưởng Chiến.”
“Lâm Kiến Vĩ, cậu đưa những người này đi. Thẩm vấn cẩn thận, trong số đó có X cũng có cuộc sống gia đình tạm ổn.”
“Vâng.”
Đợi họ mang người đi.
Tô Tiểu Thất dùng một lá bùa đổi lấy lửa thật đốt sạch mọi thứ ở đây: “Nơi Vu sư từng ở, vẫn là mượn lửa thật của lão Quân đốt sạch.”
Xử lý xong chuyện ở đây, Tô Tiểu Thất và Chiến Bắc Hành xuống núi chuẩn bị hội hợp với Tống Uy.
Xuống núi đi không xa.
Tô Tiểu Thất thấy xe ngựa đi tới, cô phất phất tay: “Đồng hương, chúng tôi muốn tới nông trường phía trước, có thể đi cùng xe ngựa của mọi người không?”