Chiến Bắc Hành b.ắ.n một phát dọa đến chó soi đầu đàn. Chúng cũng không né tránh vẫn tìm cơ hội công kích.
Tô Tiểu Thất lấy ra một lá bùa: “Định.”
Bầy sói bị nhốt lại.
Tống Uy: “...”
Lần đầu tiên nhìn thấy chuyện thái quá như vậy.
Thẳng đến khi xuyên qua giữa bầy sói, đầu anh ta còn có chút mơ hồ, sói cứ như vậy định ở chỗ này không nhúc nhích.
Thịt lớn đi qua giữa.
Tô Tiểu Thất thậm chí đi tới trước mặt con sói đầu đàn, ném hạt dẻ nhiều lần cho sói đầu đàn.
“Đồ ngu, dù sao ngươi cũng là Lang Vương. Đầu óc có hố sao? Không đi chính đạo, nghe những thứ xấu xa kia lừa dối.”
Nổ hạt dẻ đánh xong, lại đau lòng sờ sờ đầu sói.
“Sau này thông minh một chút.”
Ôm đầu sói dán sát mặt.
Chiến Bắc Hành: “...”
“Tiểu Thất.”
Tô Tiểu Thất sờ sờ đầu Lang Vương: “Nhóc này rất đẹp trai.”
Mười lăm phút trôi qua, sau khi Tô Tiểu Thất rời đi.
Bầy sói mới động đậy được.
Lang vương ngửi ngửi mùi trong không khí, rốt cuộc không để bầy sói đuổi theo nữa.
Mang theo bầy sói rời đi.
Nhóm người Tô Tiểu Thất đến nơi.
Trên cây đối diện treo mấy vị giáo sư, Tống Uy cùng mấy người lính nhìn thấy thì vội vàng tiến lên.
Vừa muốn trèo lên cây đã bị Tô Tiểu Thất ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích, đây là ảo giác.”
Tô Tiểu Thất ném một lá bùa qua, những giáo sư kia không thấy đâu mà cột ở trên cây chỉ có người giấy.
Tống Uy dừng bước, cả đời này chưa từng thấy qua chuyện thần kỳ như vậy.
Trong đó có một người giấy nhếch miệng cười to:
“Ha ha ha, Tô Tiểu Thất. Kẻ đối nghịch với Vu Y Thần Điện ta chắc chắn phải chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-715.html.]
Mặt mày Tô Tiểu Thất cong cong, gió thổi bay mái tóc trên trán: “Ai mà không phóng đại? Chỉ bằng mấy thứ đồ chơi mờ ám của mấy người thôi sao?”
Tô Tiểu Thất hai tay bắt pháp quyết.
“Ta sẽ cho các ngươi thấy như thế nào mới gọi là kiến thức thuật sĩ.”
Cô vẽ bùa trong hư không, hai tay lật lên. Một đạo bùa sáng lên, tất cả bùa hình nộm của đối phương dùng đều nổ tung.
Tô Tiểu Thất híp mắt, nghiêm túc chợt lóe.
“Phá.”
Khóe miệng cô chứa lãnh ý: “Tống Uy, mọi người mau theo hướng đông nam xuất phát. Đi theo bùa chỉ đường tôi chỉ cho anh.”
“Nhóm người giáo sư lập tức bị chuyển đi.”
Tống Uy không kịp nghiên cứu kỹ lời của Tô Tiểu Thất nói đã vội gật đầu đáp ứng.
“Chúng tôi đi ngay đây.”
“Đội trưởng Chiến, mọi người…?”
Ánh mắt đội trưởng Chiến âm lãnh: “Nếu đám Vu sư này muốn ở lại đất đâi của Hoa Quốc, cũng không thể để cho bọn họ rời đi.”
Nhiều người hành động riêng biệt.
Chiến Bắc Hành và Tô Tiểu Thất đi đến chỗ bọn họ ẩn thân.
Ông cụ râu bạc đang trốn trong hang.
Trước mắt ông ta quơ quơ đầu ngón tay khô héo cầm bảng gỗ. Nhúng thẻ gỗ vào bát trước mặt.
“Không thể nào.”
“Sư tổ?” Trong lòng người đàn ông hầu hạ bên cạnh dâng lên bất an: “Tô Tiểu Thất kia tránh thoát được công kích của bùa hình nộm sao?”
“Phá bùa hình nộm của chúng ta.”
Trong mắt ông cụ râu bạc hiện lên sự không cam lòng và thất vọng.
“Tại sao hạt giống tốt như vậy lại là người Hoa Quốc?” Ông ta không hiểu, X từ trước đến nay coi trọng vu thuật.
“Nếu không dùng được, không bằng giết…”
Ông cụ râu bạc nhìn thoáng qua sơn động ở thật lâu: “Yên tâm đi, tôi bố trí rồi. Nơi này chính là đất chôn cất vợ chồng bọn họ.”
Chờ Tô Tiểu Thất và Chiến Bắc Hành đi tới gần.
Sắc trời tối sầm lại.
Bốn phía truyền đến thanh âm của anh linh, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng vui đùa ầm ĩ đan xen vào một chỗ.
Xa xa thổi tới một trận gió âm.
Trước mắt Chiến Bắc Hành là cảnh tượng lần đầu tiên anh tham gia chiến đấu vào năm đó, bao nhiêu chiến sĩ ngã xuống trước mặt anh.