Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô còn chưa nói xong, Chu Nguyệt đã kéo tay áo cô lắc lắc “Có những lúc không thể nhìn thấy tổ sư gia.”
Tô Tiểu Thất sắc mặt tối sầm.
“Tổ sư đại nhân sẽ không dám.”
Chu Nguyệt: “...”
Người đệ tử này có giọng nói hay hơn tổ tiên của mình.
Tô Tiêu Thất an ủi: “Chúng ta vào trước đi Bắc Hành ở đây.”
Chu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn mỉm cười cúi người xuống, “Hai người vào đi.”
Tô Tiểu Thất trầm ngâm nhìn anh ta lắc đầu cười lạnh: “Thật đáng thương anh sẽ xui xẻo cả đời.”
“Cô... đến c.h.ế.t rồi mà miệng lưỡi vẫn còn chua ngoa đến vậy.”
Tô Tiêu Thất khịt mũi và cho hai người này một cơ hội đáng tiếc bọn chúng vô cớ bị cám dỗ mà mất trí và cũng đã lừa gạt rất nhiều người trước đó. Tô Tiêu Thất đẩy cửa nhà tre ra cửa nhà trúc vẫn còn mùi trúc dường nhìn như mới làm. Bên trong... tối như hầm băng bên ngoài nắng chói chang nhưng ngôi nhà trúc này dường như bị che khuất khỏi ánh nắng Chu Nguyệt đứng ở bên ngoài có chút sợ hãi.
“Tiểu Thất, sao trong phòng lại kỳ quái như vậy?”
“Không thể nào lần trước tôi đến đây nơi này có cửa sổ.” Người đàn ông mặc bộ đồ dài Tôn Trung Sơn cười khúc khích.
Tô Tiêu Thất bước vào trong vài bước cánh cửa liền được đóng.
Chu Nguyệt: “...”
“Anh năm .”
Chiến Bắc Hành bước ra khỏi khu rừng gần đó người đàn ông mặc bộ dài Tôn Trung Sơn sửng sốt.
“Cậu là ai?”
“Ta là chú của anh.” Chiến Bắc Hành vội vàng tới xử lý hai người bọn họ đồng thời tìm gần đó một sợi dây trói bọn họ lại Chu Nguyệt lo lắng mím môi.
“Tiểu Thất đã đi vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-663.html.]
“Vẫn ổn.”
Chiến Bắc Hằng tin tưởng vào thực lực của Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất ở lại bên trong cơn gió kỳ quái xung quanh thổi vào mang theo mùi tanh cô ấy cho hắn ta một tràng vỗ tay.
“Đó là tất cả những thứ hắn có?”
Tô Tiêu Thất từ trong túi lấy ra một cây nến đánh diêm rồi thắp nến những vật thể không xác định luôn muốn tìm cách thổi tắt nến.
“Biết làm sao được”
Tô Tiêu Thất khinh thường nói: “Tất cả đều là tân binh liệu có thể làm nên trò trống gì?”
“Cũng chỉ biết lừa gạt những người bình thường không có sức lực kiềm chế bản thân bất luận kẻ nào có bản lĩnh đều có thể đè ngươi xuống đất chà xát ngươi.”
Cô đặt cây nến vào giữa khi nói.
Có một bức tượng ở đó trên bàn hương phía trước có một số đồ cúng khác với bánh trái cây thông thường mà là một con gà đẫm m.á.u được cất giữ ở đây Tô Tiêu Thất di chuyển một tấm đệm cói và đặt nó ở giữa sau đó ngồi bắt chéo chân một giọng nói khàn khàn phát ra từ căn phòng.
“Tiểu nha đầu đáng ghét, cô là người đã năm lần bảy lượt hủy hoại việc tốt của chúng ta?”
Tô Tiêu Thất tùy ý ngước mắt lên: “Ngươi chính là sinh vật tà ác được người Tây Nam tôn sùng sao?”
“Ta là Thần”
Tô Tiểu Thất cười khẩy: “Những thứ được cất giữ trong các đền thờ Đạo giáo là những thứ bạn giấu trong bóng tối thì nhiều nhất chính là ác quỷ.”
Cô ra hiệu làm một con dấu bằng tay của mình miệng nở nụ cười ngây thơ nói: “Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mối hận cũ và mới nếu ngươi đã dám giúp Chiến Mẫn Hoàng đối phó Bắc Hành ta sẽ cho ngươi biết thực lực của ta mạnh đến mức nào.”
“Dựa vào cô?”
Hắn ta ác độc cười một cách nguy hiểm.
“vậy sẽ thỉnh giáo.”
Tô Tiêu Thất thực sự không phải là người mạnh mẽ còn trẻ như vậy mà có tài thì sao?
Cũng không thể chiến đấu cùng với một vị thần phải không?
“Chỉ dựa vào mình ta cũng cho các ngươi nhận đủ rồi.”