“Đi thôi. Nếu chúng ta về sớm, chúng ta có thể đón bà nội.” Tô Tiểu Thất nhớ ra hôm nay Bà Đồng Tô sẽ đến Bắc Kinh.
Chiến Bắc Đình vội vàng giải thích: “Mẹ nói cô ấy và Bắc Diệu đi đón bà nội.”
Tô Tiểu Thất bình tĩnh cắn một miếng bánh quẩy.
“Cảm ơn mẹ.”
“Hãy về sớm, chúng ta cũng đến nhà ga nhé.”
“Vâng ạ.”
Một số người đã đi ra ngoài, sau đó liền bỗng nhìn thấy một bóng người lao tới, “Sư phụ, cứu tôi.”
Tô Tiêu Thất: “...”
“Ai?”
“Tôi là anh họ của Nam Thiên là Nam Phương.” Nam Phương lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển: “Sư phụ, năm nay tôi đã già rồi.”
“Bùa bình an mà Tô sư phụ đưa cho tôi có đảm bảo rằng tôi sẽ không bị bỏ tù không?”
“Uuuuuuuuuah... Có lẽ tôi nên về nông thôn cô nghĩ xem tôi sẽ làm gì khi ở lại thủ đô để tìm kiếm mối quan hệ?” Anh chàng này giống như một người nói nhiều, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng của hắn mà quan tâm đến những người xung quanh
Đứng trước mặt Tô Tiêu Thất, từ trái sang phải đi từ trái sang phải rồi quay lại rồi lại nói chuyện trong khi đi bộ
“Gia đình ông già đấy bao vây tôi cuối cùng tôi không dễ dàng gì cũng trốn thoát được cho nên không dám về nhà.”
Chiến Bắc Đình đã nhìn thấy qua Nam Phương đứa trẻ này có chỉ số IQ nhưng không cao nhưng có can đảm tuy cũng không nhiều, dối trá có nhưng cũng không nhiều.
Anh ta nhướng mày: “Anh đã g.i.ế.c ai đó à?”
Giống như một con chuột di chuyển Nam Thiên phát ra một tiếng kêu chói tai.
“Không”
“Ông già ngã xuống và có máu.”
Chiến Bắc Đình trầm ngâm gật đầu: “Vậy là ngộ sát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-654.html.]
“Anh đẩy à?”
“Sư phụ Tô sẽ không cứu một kẻ ngoài vòng pháp luật như anh.”
“Không, không.” Nam Phương giơ tay khua khoắng: “Lão già tự mình ngã xuống đất, tôi đã đỡ ông ấy dậy và đưa ông ấy đến bệnh viện.”
Nam Phương tỏ ra hối hận.
“Người nhà ông ấy tới, họ sửng sốt và cho rằng tôi đã đẩy ông già xuống.”
Nhìn thấy sự hoảng hốt của cậu ta Chiến Bắc Đình thở dài nói: “Nan Phương, nếu anh làm sai thì phải dũng cảm mà chịu trách nhiệm. Chuyện này anh không thể trốn tránh trách nhiệm được.”
“Nếu không, ngươi sẽ hối hận cả đời.”
Nam Phương:”……”
anh ta nhất định bị kích động vì ngôi đền nhỏ của anh ta đang bốc cháy...anh hai Chiến chúng ta cùng bàn xem liệu chúng ta có thể ngừng đổ thêm dầu vào lửa hay không...
Chiến Bắc Hành cau mày.
“Người nhà anh ta nói là anh đẩy ông ấy?”
“Đúng vậy.” Nam Phương kêu lên: “Anh ta còn nói sẽ gọi cảnh sát đến bắt tôi, bọn họ đã lấy hết số tiền mà hiện tôi đang có.” Quần áo của Nam Phương bị rách.
Họ cử người đi theo Nam Phương về nhà để lấy tiền trên xe có rất nhiều người nên Nam Phương nhân cơ hội chạy ra cửa sau xuống xe nhưng Nam Phương thì lại khá rụt rè anh ta sợ những người đó sẽ gọi cảnh sát và bắt anh ta thậm chí còn không dám về nhà. Người nhà ông lão nói, tôi không đẩy ông ta thì tại sao lại giúp ông lão?
Lương tâm của trời đất.. Nam Phương chẳng qua là ra tay giúp đỡ làm việc tốt mà thôi, anh ta háo hức nhìn Tô Tiêu thất
Tô Tiểu Thất: “...”
Ngày nay cũng có mâu thuẫn lẽ ra đời sau không nên có Thẩm phán Vương phải không?
Tô Tiêu Thất lấy từ trong túi ra một tấm bùa táo bạo và dán nó lên người Nam Phương. “Anh quá hèn nhát, cho dù anh không làm chuyện gì xấu nhưng xem ra anh cũng có ý đồ xấu.”
Nam Phương:”……”
Chị, chúng ta không thể không tiết lộ sự thật được không?
Sau khi dán bùa, Nam Phương nhận thấy có điều gì đó khác thường.
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ tức giận: “Tôi muốn tranh luận với bọn họ là tôi đang giúp ông già vả lại có nhân chứng.”