Kế tiếp chỉ sợ ngay cả nhà bọn họ, cũng phải tiếp nhận thẩm tra của bộ phận an toàn và cấp trên.
Anh ra lại đau lòng Chiến Bắc Hành.
Trở về thủ đô, gặp phải đều là chuyện phiền lòng gì.
“Con người không thể quá tốt bụng.”
“Em đau lòng người khác, chỉ sợ người khác đang suy nghĩ làm sao lấy d.a.o đ.â.m em.”
Chiến Bắc Thịnh vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm ngoại trừ Chiến Bắc Hành ra mấy đứa em trai, chỉ sợ bọn họ cùng bên kia một nhà cùng nhau chơi đùa lớn lên.
Lại là một người tốt thối nát?
Mấy người Chiến Bắc Đình đồng loạt gật đầu.
Nghe Chiến Bắc Thịnh nói chuyện.
Chu Nguyệt nhìn sắc mặt trầm thấp của mọi người: “Có muốn em về nhà mẹ đẻ thở không, mấy chị em dâu chúng em về nhà thảo luận.”
Những gia tộc này của họ, đều có chút sâu xa.
Mấy người cùng nhau thở dài.
“Còn phải nói với ông nội một tiếng. Bảo mọi người gần đây cẩn thận một chút.”
Chiến Bắc Diệu ánh mắt âm lãnh, mãnh liệt đứng lên.
Cái ghế sau m.ô.n.g ngã xuống đất.
Tô Tiêu Thất và Chu Nguyệt sợ tới mức run rẩy.
Chiến Bắc Đình và Chiến Bắc Hành đưa mắt nhìn Chiến Bắc Diệu.
“Em gấp gáp làm cái gì?”
Chiến Bắc Diệu: “.....”
Anh ấy nhếch miệng, từ trong túi sờ điếu thuốc đặt ở dưới mũi ngửi ngửi.
“Không thể cứ như vậy. Những người bị thẩm tra thả ra hoặc ngồi tù đều phải gánh vác lửa giận của chúng ta.”
“Gọi điện thoại nói với Bắc Anh một tiếng, để các cô ấy toàn lực lùng bắt Chiến Bắc Chu.”
Mấy anh em Chiến gia không phủ nhận quyết định của anh ấy.
“Anh chỉ sợ lần này ngay cả chúng ta cũng gặp phải thẩm tra. Chúng ta còn chưa tính, nếu Bắc Hành bị thẩm tra mới gọi là oan.” Chiến Bắc Thịnh áy náy nhìn về phía Chiến Bắc Hành.
“Xin lỗi, Bắc Hành.”
Chiến Bắc Hành không sao cả cười cười.
“Chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em.”
“Đúng. anh em ruột thịt đánh hổ, sợ cái gì.” Chiến Bắc Sanh chẳng hề để ý nói.
“Em biết cái gì? Đối thủ đều ở sau lưng nhìn chằm chằm chúng ta, đến lúc đó tìm mấy chứng cứ cần thiết mang lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-648.html.]
Tầng càng cao.
Càng có đối thủ không nhìn thấy tùy thời mà động.
Sức ăn của Tô Tiêu Thất tăng nhiều.
Cô căn bản không có cơ hội ngẩng đầu lên.
Đều là Chiến Bắc Hành cho cô ăn, chọn cá đặt trong bát cơm, lại dùng thìa nhỏ rưới một chút nước sốt cá hấp.
Ăn no đến sáu phần mới ngẩng đầu lên.
“Anh cả, không cần lo lắng có tiểu nhân.”
“Em vẽ mấy lá bừa cho các anh, sẽ không có chuyện gì.”
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt nhìn thoáng qua mấy anh em nhà họ Chiến, trên đầu mỗi người đều đội tử khí cùng tài vận màu vàng.
Trong đó......
Chiến Bắc Hành và Chiến Bắc Thịnh là chói mắt nhất.
Chiến Bắc Sanh màu vàng lớn nhất.
“Có em ở đây, đừng lo lắng tiểu nhân.”
Tâm mấy anh em nhà họ Chiến đều thay đổi.
Nghe một chút......
Mặt trời nhỏ này.
Nhiều cục nước đá, đều có thể phơi nắng.
Chiến Bắc Sanh thờ ơ ngước mắt: “Nghe nói nhà ông hai còn có một ít tài sản. Ông hai mang theo mấy đứa nhỏ vị thành niên ở đó.”
Hai mắt Tô Tiêu Thất sáng ngời.
Tài sản...?
Cái này cũng rất có sức hấp dẫn.
“Loại tài sản gì?”
Chiến Bắc Sanh kiên nhẫn giải thích:
“Ông hai cũng có mấy người bạn tốt, nói là chuyện này tội không bằng người nhà, đoán chừng nhất định có những thứ tranh chữ đồ cổ kia không cầm lên được mặt bàn, tương lai thế cục thay đổi. Những thứ này, không phải là nhà bọn họ át chủ bài sao?”
Tình hình đã thay đổi...?
Tô Tiêu Thất cảm thấy Chiến Bắc Sanh là một người tinh mắt.
Không có gì ngạc nhiên khi... anh ấy lúc sau sẽ xuống biển.
Tô Tiêu Thất ngoắc ngoắc ngón tay.
“Hì hì. Đợi lát nữa em đi ra ngoài một chuyến.”