“Ta nói cho cháu biết, nhà ta nhiều người chỗ nhỏ, Nếu không, ta chỉ định giấu mấy món đồ tốt.” Ông lão đau lòng những món đồ tốt này, đám cháu ba ba này nói đánh đập liền đập.
Sao lại đánh mất bảo bối của lão tổ tông?
Tô Tiêu Thất cười hì hì.
“Nhà cháu rộng lắm.”
Ngụ ý, ông lão ông cân nhắc thật kỹ.
Ông lão là một người tinh khôn.
“Ta đi lấy đồ tốt cho cháu.”
Ông lão từ bên trong kéo ra một cái túi da rắn, đồ tốt nửa túi da rắn.
Tô Tiêu Thất nhìn một cái.
Cái bát kia rất quen thuộc, tựa như bát kiếp trước bán với giá trên trời ở Hương Giang.
Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
Phú quý kinh thiên động địa này.
Ông ơi, ông chính là đại gia của cháu.
Tô Tiêu Thất rất kích động.
Ông cụ đưa túi da rắn cho Tô Tiêu Thất, hạ thấp giọng nói.
Lúc ra ngoài ngàn vạn lần chú ý, hiện tại có mấy thằng nhóc chuyên đoạt đồ cổ.
“Ông ơi, cám ơn nhiều.”
“Lão tử cháu c.h.ế.t cũng sẽ nhớ ông tốt.”
Ông cụ: “...?”
Cháu gái à, cháu nhớ là tốt rồi. Ta với lão tử kia của cháu thật không có giao tình gì.
Tô Tiểu Thất và ông cụ ngồi phơi nắng trong bãi rác.
Cô lấy từ trong túi ra một nắm hạt dưa.
Đặt trong tay ông cụ.
Chính mình cũng cầm hạt dưa cắn.
Ông cụ đứng dậy đi vào trong phòng, tìm một cái vại tráng men sạch sẽ đun nước sôi hai lần.
Mới rót nước sôi bưng tới.
“Cháu gái, uống chút nước đi.”
“Cảm ơn ông.” Tô Tiêu Thất ngồi trên ghế gỗ hoa lê đời Hán, tán gẫu với ông lão.
Lần tán gẫu này, mới phát hiện.
Ông lão lại là một kho tàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-634.html.]
Ông ấy nghiên cứu đồ cổ rất nhiều, bản thân cũng biết một tay hội họa thư pháp.
Tô Tiêu Thất: “...”
Ông lão ông vẫn là ông lão ông.
“Ông ơi, vậy ông…?” Mũi cô có chút chua xót, ông lão nên đến trường học hoặc là đến đơn vị di vật văn hóa.
Lại nhìn túi da rắn bên chân mình.
Có phải tìm lý do thối nát đều bị ông lão nhìn thấu hay không.
Tô Tiêu Thất nhất thời có chút ngượng ngùng.
“Cháu gái, hôm nay ta rất thỏa mãn. Nếu không phải học sinh của ta bảo vệ ta, ta nào có công việc tốt như vậy.” Ông lão vẻ mặt nhìn thấu phồn hoa trong cuộc đời, cuối cùng rơi vào bình thản.
“So với những người đi đến trang trại và quét nhà vệ sinh, và bị lôi kéo để giáo dục và học tập, ta hài lòng.”
Tô Tiêu Thất nhìn về phía mặt ông cụ một cách tỉ mỉ.
“Ông ơi, con cái ông no đủ sung túc, con cháu của ông đều có tiền đồ lớn.”
Ông cụ lấy túi t.h.u.ố.c lá ra, bỏ sợi t.h.u.ố.c lá vào.
Trên khuôn mặt tang thương lộ ra tưởng niệm: “Ta có một đứa con trai trước khi xuống nông thôn bị ta đánh một trận.” Ông lão châm thuốc lá, hít mạnh hai hơi.
“Từ đó về sau, không còn liên lạc nữa.”
“Ta viết vài phong thư, đá chìm đáy biển.” Ông lão cũng không đem những lời Tô Tiêu Thất nói con cái có tiền đồ lớn để ở trong lòng, con cái đều bình an khỏe mạnh sống là tốt nhất.
Điều ông bận lòng đơn giản chính là người đã mất liên lạc.
Tô Tiêu Thất an ủi:
“Đó là bởi vì chú ấy lên nhầm xe, đến một nơi khác.”
“Cháu yên tâm, nó rất tốt.”
“Cảm ơn cháu, cháu gái.” Trong lòng ông lão rất vui vẻ, hiếm khi có một người trẻ tuổi cùng ông ngồi ở bãi rác nói chuyện phiếm.
Tô Tiêu Thất lấy từ trong túi ra một tấm bùa.
Đặt vào trong tay ông lão.
“Ông ơi, đem bùa dùng hồng bao bọc lại. Đặt ở nơi cao trong nhà ông, con cái ông bình an khỏe mạnh như ông mong muốn.”
Ánh mắt ông lão rạng rỡ: “Cháu biết chút huyền học?”
Tô Tiểu Thất vui vẻ.
Còn là đại sư huyền học nổi danh.
Ông lão phun ra một vòng khói: “Với tâm tính của cháu, tương lai nhất định sẽ có danh tiếng.”
“Cháu gái, các cháu cần cổ vật dưỡng linh khí, sau này có cần gì tới tìm ông lão ta.”
“Vâng ạ.”
Tô Tiểu Thất thỏa mãn đáp ứng.