“Bác ơi, bác cứ cầm đi, nhà nhiều trẻ nhỏ phải cố mà sống.”
“Bác lại có thêm cháu trai, bác giữ lại đi.”
Bác bảo vệ xúc động: “Con gái à, cảm ơn con nhiều.”
Cuối cùng bác ấy không nỡ mà trả lại cho Tô Tiêu Thất.
Nhà nhiều trẻ con, đều phải sống.
Những thứ đồ hôm nay Tô Tiêu Thất cho bọn họ, có thể giúp bọn họ vượt qua được thời điểm khó khăn này.
Sau khi Tô Tiêu Thất rời đi, cô đổ hết đồ trong túi da rắn vào túi vải.
Dẫn theo hai đứa nhỏ về nhà.
Tưởng Kiến Phương vẫn luôn chờ ở cửa, lúc nhìn thấy Tô Tiêu Thất cầm túi lá sen khô vội chạy về phía cô.
“Tiêu Thất, con có đói không?”
Chiến Tiểu Giang nhanh miệng trả lời: “Không đói bụng, chúng con ăn bánh nướng ở nhà hàng rồi.
“Thím sư phụ còn mua bánh bao thịt.” Chiến Tiểu Hà nuốt nước miếng.
Trong lòng Tưởng Kiến Phương hơi khó chịu.
Bà ấy biết trong lòng Tô Tiêu Thất có khúc mắc, bà ấy cũng biết mình làm không đúng.
Bà ấy không thể trơ mắt mà nhìn Bắc Tú ngồi tù được.
“Mẹ, con không đói. Trên đường Tiểu Giang nói muốn ăn bánh nướng nên con dẫn chúng đi ăn.”
Tô Tiêu Thất không mặn không nhạt giải thích một câu.
“Được rồi, mẹ Ngô hầm canh gà cho con.” Tưởng Kiến Phương lấy lòng nhìn cô: “Chờ khi nào đói thì con ăn.”
“Con cảm ơn.”
Tô Tiêu Thất lên lầu, rửa mặt, sau đó thu dọn hành lý của cô và Chiến Bắc Hành thật tốt.
Chờ Chiến Bắc Hành làm nhiệm vụ về rồi thì bọn họ chuyển nhà.
Chờ Chiến Bắc Hành trở về đã là một tuần sau.
Mắt anh đều là tia máu.
Nhìn là biết mấy ngày này đều ngủ không ngon giấc.
Sau khi về đến nhà.
Chiến Bắc Hành nhận ra mọi chuyện không đúng lắm, người nhà hình như ai cũng lấy lòng Tô Tiêu Thất.
Ngoài miệng Tô Tiêu Thất không nói lời nào.
Nhưng sự hời hợt trong ánh mắt không qua được mắt Chiến Bắc Hành.
Anh ăn vài miếng mì trong bát.
“Tiêu Thất, chúng ta lên lầu đi.”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-598.html.]
Tưởng Kiến Phương muốn nói lại thôi nhìn hai người bọn họ lên lầu, không cầm được nước mắt chảy xuống.
Bà ấy xoay người về phòng.
Ôm lấy Chiến Dân Đức mà khóc: “Tôi mất con trai và con dâu rồi.”
Vẻ mặt của Chiến Dân Đức cũng buồn thiu: “Kiến Phương, là chúng ta sai rồi.”
“Nếu như lần đầu chúng ta vô tình mất đi Bắc Hành.”
“Lần này là chúng ta tự tay đẩy nó đi.”
Tưởng Kiến Phương rất thích Tô Tiêu Thất, bà ấy thật lòng coi cô như con gái của mình.
Nhưng đối mặt với chuyện Chiến Bắc Tú ngồi tù...
Nội tâm bà ấy lại nghiêng sang con gái.
...
Sau khi lên lầu.
Chiến Bắc Hành ôm Tô Tiêu Thất, anh tham lam ngửi mùi hương trên tóc Tô Tiêu Thất: “Tiêu Thất, xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh ngủ trước đi.”
Chiến Bắc Hành buông lỏng cô ra, ngiêm túc nhìn vào mắt của Tô Tiêu Thất.
“Tiêu Thất, em không nói cho anh biết có chuyện gì, anh không thể nào ngủ được.”
Tô Tiêu Thất nắm một tấm bùa chú trong tay.
“Anh sẽ ngủ rất say.”
Chiến Bắc Hành: “...”
Anh ấm ức hề hề: “Vợ à, xin em đó.”
Tô Tiêu Thất đưa tay sờ mi tâm của anh, hay là nói mọi chuyện cho Chiến Bắc Hành.
Ngay lập tức.
Chiến Bắc Hành cảm thấy m.á.u trong người đông lại.
Cứ tưởng tìm được nhà, tìm được nơi ấm áp.
Nhưng suýt chút nữa lại lấy mất mạng của Tiêu Thất.
Quanh người Chiến Bắc Hành lạnh lẽo: “Cô ta đi Đại Tây Bắc rồi sao?”
“Đúng vậy.” Tô Tiêu Thất gật đầu.
Trong đầu Chiến Bắc Hành suy nghĩ xem có ai quen biết ở Đại Tây Bắc hay không, không thể mềm lòng với kẻ dám động đến Tô Tiêu Thất.
Kiểu gì cũng phải khiến cô ta chịu đủ khổ sở.
“Chúng ta chuyển nhà đi.”
Chiến Bắc Hành ôm Tô Tiêu Thất vào lòng một lần nữa: “Tiêu Thất, xin lỗi em, là anh khiến em rơi vào nguy hiểm.”
Tô Tiêu Thất nhón chân lên.