Nói đến báo công an, Chiến Bắc Tú thực sự luống cuống.
Cô ta không biết tại sao mình lại cầm d.a.o găm trong người, tại sao cô phải g.i.ế.c Tô Tiêu Thất?
Cái này không nên mà.
Còn nữa, sao trên d.a.o găm lại có thuốc độc?
Chiến Bắc Tú rất mơ hồ, nước mắt nước mũi tem lem: “Chị dâu năm, hôm nay tôi Tây Bắc ngay. Tôi sẽ cách xa cô, van xin cô nương tay tha cho tôi một mạng.”
“Cô xem tôi là cái rắm thả đi.”
Từ đầu đến cuối Chiến Bắc Nguyệt đều không nói gì.
Nói thật.
Trong tâm tư cô ấy không mong Chiến Bắc Tú ngồi tù, có suy nghĩ như vậy cô ấy rất xin lỗi Tô Tiêu Thất.
Chuyện như vậy rơi vào trên người người trong nhà mình.
Mới hiểu được có bao nhiêu khó xử.
Tô Tiêu Thất nhíu mày: “Cô thả ống quần tôi ra.”
Tưởng Kiến Phương không ngừng khóc: “Tiêu Thất, mẹ rất xin lỗi con, mẹ biết nói ra yêu cầu này rất quá đáng.”
“Nhưng mà, con có thể đồng ý với mẹ được không?”
Tô Tiêu Thất từng cảm nhận được tình yêu thương ngắn ngủi của mẹ trên người Tưởng Kiến Phương, có lẽ lão Quỷ nói đúng, cô vốn là không có duyên phận với cái gọi là tình thân.
“Con đồng ý với mẹ.”
Tô Tiêu Thất bổ sung thêm một câu: “Con là vì mẹ nên mới đồng ý chuyện này.”
Sau này, coi như là người thân bình thường mà chung sống thôi.
Tưởng Kiến Phương khóc, dựa vào trong n.g.ự.c của Chiến Dân Đức, không thể không nói trong lòng Chiến Dân Đức thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng ông ấy cũng không nỡ để con gái mình bị bắt.
Cả người Tô Tiêu Thất giống như mất đi sức lực, cô đứng dậy muốn lên lầu.
Hốc mắt Chu Nguyệt hồng hồng.
Nhanh chóng đứng lên đỡ Tô Tiêu Thất lên lầu, Trương Tường cũng theo sau.
Hai người đỡ Tô Tiêu Thất ngồi lên giường.
“Tiêu Thất, em nằm nghỉ một lát.”
Hai người không biết nói chuyện gì, chỉ cảm thấy nói gì cũng vô dụng.
Tô Tiêu Thất nằm trên giường lẩm bẩm: “Em muốn gặp Bắc Hành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-594.html.]
Chu Nguyệt không nhịn được mà khóc.
“Tiêu Thất, chị biết trong lòng em không thoải mái, khiến em phải chịu thiệt thòi rồi.”
Nếu không phải Tô Tiêu Thất có năng lực.
Chẳng phải thực sự sẽ bị g.i.ế.c c.h.ế.t sao? Một câu g.i.ế.c người không thành, nhẹ bỗng đổi lấy đi về Tây Bắc?
Trong lòng Chu Nguyệt bế tắc, khó chịu.
Phía dưới loáng thoáng truyền đến tiếng cãi vã.
Chiến Bắc Nguyệt cũng đi lên lầu, vợ của Chiến Bắc Thịnh và Chiến Bắc Sanh ở đơn vị không về.
Lúc này Tô Tiêu Thất không muốn nhìn thấy người nhà họ Chiến.
Cô chỉ lạnh lùng nói một câu: “Em mệt rồi, mọi người xuống dưới đi.”
“Phía dưới loạn thành một đoàn rồi. Mấy anh em Bắc Đình không đồng ý đưa Bắc Tú đến Tây Bắc, họ giữ vững lập trường muốn báo công an.” Chiến Bắc Nguyệt nhìn Tô Tiêu Thất, cô ấy có chút tư tâm.
Hy vọng Tô Tiêu Thất có thể khuyên nhủ mấy người Chiến Bắc Thịnh.
Tô Tiêu Thất biết được ý định của Chiến Bắc Nguyệt.
Cô trực tiếp kéo chăn che kín đầu, không nói thêm gì nữa.
Chu Nguyệt vội vàng kéo rèm cửa sổ, làm động tác mời: “Tiêu Thất đang mang thai, chúng ta đừng làm phiền em ấy.”
“Được.”
Ba người đi ra phòng khách phía ngoài.
Hai đứa nhỏ hèn nhát ngồi trên ghế sofa, đang nhìn bài vị của các vị sư tổ.
“Tiểu Giang, Tiểu Hà. Đừng để ai quấy rầy thím năm của hai đứa nghỉ ngơi.” Chu Nguyệt nhỏ giọng dặn dò.
Chiến Tiểu Giang hừ mũi.
“Là sư phụ.”
“Được được, đừng để ai quầy rầy sư phụ các con nghỉ ngơi.”
“Ok.”
Hai đứa nhỏ hèn nhát nhìn chằm chằm Chiến bắc Nguyệt, chỉ ra cửa: “Tất cả các người ra ngoài.”
Được thôi.
Họ không dài dòng với tiểu bá vương.
Tô Tiêu Thất mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cô nằm mơ thấy kiếp trước của mình.
Một đôi vợ chồng sinh đôi hai đứa con gái, một đứa gầy teo, một đứa mập mạp.