Giống như muốn dung nhập cô vào trong cơ thể mình, nghe được hô hấp của mình và Tô Tiêu Thất quyện vào với nhau.
Mùi hương nhàn nhạt thấm vào tim gan.
Anh cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực, nhịp đập như tiếng trống vang ở bên tai.
Chiến Bắc Hành sợ Tô Tiêu Thất rời khỏi anh.
Mở miệng giọng khàn khàn: “Tiêu Thất, em nhớ rằng em không phải chỉ có một mình, người khác không quan trọng, em có anh, anh chỉ thuộc về một mình em thôi.”
Tô Tiêu Thất nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay lên.
Đáy mắt lấp lánh như ánh sao.
“Bắc Hành, chúng ta còn có đứa nhỏ.”
Cô biết tự mình điều chỉnh, tự mình an ủi: “Chúng ta còn có đứa nhỏ, em có được đứa nhỏ mà đúng ra em không có được.”
Dường như số phận vẫn chưa từ bỏ cô.
“Đúng vậy.”
Anh cúi người xuống, ôm kiểu công chúa.
Bế Tô Tiêu Thất vào trong ngực, cô yêu đứa nhỏ nhiều như vậy.
Vì đứa nhỏ, cô cũng sẽ không rời khỏi nơi này.
Theo giải thích của anh đối với huyền học, trong lòng Chiến Bắc Hành sợ hãi một cách khó hiểu.
Anh sợ Tô Tiêu Thất có thể hay không sẽ trở về nơi mà cô bị bỏ rơi trước cửa nhà vệ sinh công cộng?
Anh ôm Tô Tiêu Thất đi ra ngoài.
“Anh cả, em đưa Tiêu Thất đi nghỉ ngơi một lát, chờ có người đến bàn giao chúng ta sẽ trở về.” Chiến Bắc Hành nhìn mọi người đang bận rộn, đặc biệt Trương Tam Nguyên là người bận bịu nhất.
Ông ta chỉ cảm thấy mắt mình không đủ dùng.
Chiến Bắc Thịnh liếc nhìn Trương Tam Nguyên, hồi phục lại tinh thần.
“Bắc Hành, đơn vị của em cũng chia bè kéo phái?”
Chiến Bắc Hành cười: “Bộ đội là đơn thuần nhất, chia bè kéo phái cũng không sao, cuối cùng cũng đều dừa vào thực lực để nói chuyện.”
“Em đi nghỉ ngơi đi.”
Chiến Bắc Thịnh xua tay, anh ấy còn muốn đi tìm Chiến Tiểu Giang và Chiến Tiểu Hà.
Hai đứa nhóc này thừa dịp loạn trốn mất rồi.
Chiến Bắc Hành ôm Tô Tiêu Thất đi đến một cái đình bên ngoài, cởi áo khoác quân đội ra choàng quanh người Tô Tiêu Thất.
“Em mang bánh gà theo không?”
Tô Tiêu Thất cười ngọt ngào: “Em có, mẹ chuẩn bị cho em từ sớm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-589.html.]
Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng Tô Tiêu Thất lập tức vui vẻ.
“Em có một người mẹ chồng tốt.”
Chiến Bắc Hành cưng chiều điểm xuống mũi cô: “Em tốt như vậy, sẽ có rất nhiều người thích em.”
“Bọn họ không quan trọng, anh là quan trọng nhất.”
Chiến Bắc Hành đưa tay sờ vào trong túi, cảm thấy lạnh như băng.
Lại sờ xuống một chút.
Giốnh như một con cá đù nhỏ màu vàng.
Sờ lại...
Tô Tiêu Thất xấu hổ sờ sờ mũi: “Để em đi.”
“Tiêu Thất, em ăn cướp?”
Tô Tiêu Thất chột dạ mở to mắt.
“Nói nhảm, vật này rơi vào tay người nào mà không giống nhau chứ, em vì Vu Y thần điện dùng biết bao nhiêu bùa chú rồi.” Cô nói xonh lại cảnh cáo anh: “Chiến Bắc Hành, anh phải hiểu rõ anh đứng về bên nào?”
“Nhưng cái này...”
Tô Tiêu Thất nhíu mày: “Những thứ đó đều là bọn họ mang từ ngoài biên giới đến, đừng có nói với em là của quốc gia, bắt em nộp lại.”
Chiến Bắc Hành: “...”
Nói cũng không sai lắm.
Chỉ là...
Nghĩ đến lời ngụy biện của vợ mình, Chiến Bắc Hành đành giữ im lặng.
Anh suy nghĩ một lát, lại nói: “Đợi mấy năm nữa, em nói sẽ quyên tặng cho quốc gia.”
Tô Tiêu Thất mơ hồ trả lời: “Được.”
Đến khi người dưới chân núi đến tiếp nhận bàn giao, nhóm người Tô Tiêu Thất xuống núi đã là buổi tối.
Sau khi kiểm tra lại thì phát hiện.
Mấy người Bạch Thạc đều c.h.ế.t hết.
Người đàn ông đeo mặt nạ cũng chết.
Trương Tam Nguyên hài lòng: “Cuối cùng lần này cũng giải quyết xong, sau này có thể yên tâm rồi.”
Yên tâm?
Tô Tiêu Thất cảm thấy chưa chắc, chỉ cần bên ngoài còn một hạt giống, thì không thể xem thường.
Nhưng cô không nói gì.
Cùng lên xe với Chiến Bắc Hành.