Trong ngọn núi này có rất nhiều vị đại vu sư cùng nhau bày ra âm linh trận, thậm chí còn nhận được sự giúp đỡ từ một vị thần bọn họ tôn thờ.
Trời đất u ám.
Cát đá tán loạn...
108 vị sư tổ xuất hiện.
Tất cả lũ quỷ trong góc của Vu Y thần điện cũng bị lôi ra
Không nói hai lời, trực tiếp dùng bùa sấm sét nghiễn nát bọn chúng.
Lại là một trận quỷ khóc sói tru.
Người đàn ông đeo mặt nạ cau mày, không thể tin nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mắt.
Vội vàng dùng một tấm bùa chú chạy trốn.
Bùa chú của hắn ta vừa xuất hiện đã va ngay vào một bức tường.
Hắn ta vừa mở mắt nhìn.
Là sư tổ bạo long thân cao mét chín, tự mình dâng ra ảo ảnh.
Giơ tay lên là một cái tát, tát cho người đàn ông đeo mặt nạ lộn mấy vòng liên tiếp.
Có sư tổ giúp đỡ, chuyện tiếp theo rất đơn giản.
Giống như bị châu chấu đi qua, không còn một cọng cỏ.
Một tiếng sau.
Vu Y thần điện đã thay đổi.
Ánh mắt của Tô Tiêu Thất rơi vào một người trong góc, cô tìm thấy một mặt dây chuyền ngọc trên một cái kệ đầy bụi.
Mặt dây chuyền ngọc bích đó hơi quen mắt.
Giống như là mặt dây chuyền bà đồng Tô cho cô.
Ánh mắt Tô Tiêu Thất phức tạp cất hai mặt dây chuyền vào trong túi, xoay người lại thì nhận được một cái ôm to lớn từ sư tổ bạo long.
“Đồ tôn ngoan.”
Tô Tiêu Thất vỗ vai sư tổ bạo long một cái.
“Sư tổ, mặt dây chuyền ngọc bích có lai lịch như thế nào?” Cô đưa miếng ngọc bội trong tay ra.
Sư tổ bạo long: “...”
“Thất à, ta không phải sư tổ thích ăn dưa đâu. Ông ta không có chuyện gì làm thì đi nhìn bí mật của nhân gian, nghe lén xong thì chạy đi tìm mấy bà mụ ở cách vách thảo luận vui vẻ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-587.html.]
Sư tổ bạo long chỉ biết đánh đánh g.i.ế.c giết.
Cò giựt dây người khác đánh đánh g.i.ế.c giết, dạy người khác đánh đánh g.i.ế.c giết.
Trừ đánh đánh g.i.ế.c giết ra, chỉ có đồ tôn ngoan là người chơi vui nhất.
“À. Vậy con biết rồi.”
Tô Tiêu Thất nhét ngọc bội vào trong túi: “Bà nội con cho con một cái mặt dây chuyền không khác cái này là bao, ngọc bội này đặt ở vị trí quan trọng như vậy trong Vu Y thần điện, nhất định có chỗ đặc biệt.”
“Con nghi ngờ bà nội con à?”
Tô Tiêu Thất lắc đầu: “Không có, trong lòng con bà nội cũng giống như sư tổ vậy.”
Gương mặt dữ dằn gắt gỏng của Bạo long giờ phút này lại không biết có bao nhiêu dịu dàng, chỉ là có điểm hòa nhã nhưng xa cách, ông ấy sờ tóc Tô Tiêu Thất.
“Thất Thất nhà ta thật ngoan.”
Tô Tiêu Thất mở to mắt, xách lỗ tai sư tổ bạo long kéo lại gần.
Nói vào trong tai ông ấy mấy câu: Sư tổ bạo long: “…”
Ông ấy muốn thu hồi lại câu nói Thất Thất thật ngoan vừa rồi.
Đồ tôn phản nghịch này, lúc nào cũng đào hố người khác không thương tiếc.
Ông ấy trợn mắt, tức giận không nói được câu nào.
Khóe miệng, đuôi mắt của Tô Tiêu Thất đều cong lên: “Được rồi, dù sao thì cũng không có ai yêu ai thương con. Con chính là cây cải xanh trong ruộng mặc người làm thịt…”
Cô dứt lời.
Xoay người muốn rời đi.
Sư tổ bạo long giậm chân tức giận, làm cho Vu Y thần điện run rẩy ba lần.
“Ta đồng ý với con.”
Khóe miệng Tô Tiêu Thất lập tức nhếch lên, cô xông lại ôm chặt lấy sư tổ Bạo Long.
“Sư tổ là người tốt nhất.”
“Mọi người mau về trời đi, gói nó lại cho con.”
Sư tổ Bạo Long: “…”
“Cái gì? Là ai bảo muốn chúng ta gói lại, khiến chúng ta nằm yên mặc sự đời.”
Trừ lão Quỷ ra, các vị sư tổ đều giật mình, lập tức biến mất không thất tăm hơi.
Bạo Long cũng rầm một cái biến mất ngay lập tức.