Tô Tiêu Thất hỏi ngược lại: “Không tặng cho ta, thế ngươi lấy nó trói ta chỉ để khoe giàu thôi à?”
“Khoe khoang ngươi có tiền lại keo kiệt?”
Bạch Thạc: “...”
Người đàn ông đeo mặt nạ: “...”
Hắn ta bắt pháp quyết thúc giục khốn tiên tác: “Giết cô ta.”
Khốn tiên tác càng ngày càng siết chặt hơn.
Sư tổ bạo long không vui, sợi dây này giống như dây phơi quần áo của bà mụ cách vách.
Ánh sao chợt lóe.
Khốn tiên tác tự động nới lỏng, bay đến chỗ của ông ấy.
Tô Tiêu Thất gấp gáp gào lên: “Sư tổ, đưa cho con.”
Khốn tiên tác quay đầu, bay về phía Tô Tiêu Thất.
Nó rất nghe lời quấn vào cổ tay Tô tiêu Thất, biến thành một chiếc vòng tay vàng, bên trên còn có hai mặt dây chuyền hình ngôi sao nhỏ.
Tô Tiêu Thất cong cong mi mắt, trông thật đẹp.
“Cảm ơn sư tổ, con yêu mọi người.”
107 vị sư tổ vui vẻ ra mặt, cuối cùng cũng dỗ dành được tiểu tổ tông đồ tôn ngoan ngoãn này vui vẻ.
Chỉ có lão Quỷ âm thầm lên kế hoạch đánh Tô Têu Thất ngừng lại.
“Tiêu Thất, em xem.”
Chiến Bắc Hành đi đến bên cạnh Tô Tiêu Thất chỉ tay lên về phía chân trời, khí màu đen trên người anh chăm chỉ cần cù không biết mệt mỏi bay ra.
Tô Tiêu Thất tát vào mặt mình một cái.
“Chết tiệt, luôn có điêu dân muốn hại mình mà.”
Không đi Vu Y thần điện môt chuyến, thật sự coi tính tình của cô như bánh trôi nước hả?
Mặc sức mà nhào nặn.
Tô Tiêu Thất mửo pháp trận.
Người đàn ông đeo mặt nạ cũng dồng thời mở pháp trận.
Trong nhay mắt.
Cuồng phong nổi lên.
Cát đá bay loạn, mọi người bị cuồng phong bao vây...
Có người kêu khóc thảm thiết: “Cứu mạng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-586.html.]
“Tôi muốn xuống núi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ chộp lấy một đệ tử của Vu Y thần điện, nhét anh ta vào trong trận pháp.
Máu đỏ b.ắ.n tung tóe.
Người đệ tử kia chỉ còn lại mấy cái xương.
Hắn ta không ngừng lấy người sống hiến tế, muốn kích hoạt trận pháp đạt tới uy lực mạnh nhất.
Tô Tiêu Thất đứng đón gió.
Gió thổi tóc cô bay tứ tung.
Cô vẽ một tấm bùa chú vào hư không, một tấm bùa chú màu vàng chói rơi vào không trung.
Giống như quầng sáng không ngừng mở rộng.
Ban ngày biến thành đêm tối.
Âm linh bò lên từ dưới lòng đất.
Bạch Thạc nhìn về hướng thành phố Bắc Kinh lần cuối: “Chiến Dân Hoàng, ông đừng khiến tôi thất vọng.”
Hắn ta chậm rãi đi đến bên cạnh người đàn ông đeo mặt nạ: “Mở chiêu cuối cùng.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn hắn ta.
“Thật sự muốn làm như vậy sao?”
“Đúng vậy, nghiệp lớn của chúng ta thành hay bại đều ở một chiêu này, nhất định phải g.i.ế.c hết bọn chúng. Đặc biệt là con nhóc thối Tô Tiêu Thất kia, phá hỏng chuyện tốt của chúng ta hết lần này đến lần khác.”
“Thế lực của chúng ta đã thâm nhập vào giới lãnh đạo cao nhất của Trung Quốc, chỉ khi những người đó chết, chúng ta mới có thể che giấu tốt hơn.”
“Mới có thể lấy được thông tin tình báo của Trung Quốc.”
Bạch Thạc tức giận sắc mặt biến màu xanh đen, nếu không phải do con ranh c.h.ế.t tiệt Tô Tiêu Thất thì căn bản không xảy ra những chuyện này.
Không đến hai ba mươi năm nữa.
Là có thể phá hỷ được hệ thống tình báo của Trung Quốc.
Một khi hệ thống tình báo của Trung Quốc bị loại khỏi top năm, hừ hừ hừ...
Bạch Thạc biết đời người không có nếu như, hắn ta chỉ có thể lựa chọn hiến tế chính bản thân mình.
Hắn ta c.ắ.t c.ổ tay mình, m.á.u tươi rơi xuống ao.
Chỉ chốc lát sau.
Bạch Thạc ngã vào trong ao.
Dùng thân xác và linh hồn của Bạch Thạc làm vật hiến tế, chắc chắn sẽ khiến cho đám người Tô Tiêu Thất có đi mà không có về. Người đàn ông đeo mặt nạ thật sâu nhìn ra bên ngoài, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác.
Hắn ta cắn chặt răng hàm, chậm rãi mà mạnh mẽ phun ra: “Giết...”