Nháy mắt Triệu Thiên Hựu tỉnh táo lại. Anh ấy đưa tay đặt lên vị trí trái tim của mình, nhíu mày.
Mời vừa rồi, trong đầu anh ấy vang lên một giọng nói.
Khiến cho anh ấy không tự chủ mà phải nghe theo...
“Chút tài mọn sao việc gì phải đề cập đến.” Tô Tiêu Thất khinh thường nói: “Một điện chủ rách như ngươi mà lại dám mở trận lớn như vậy, không biết còn tưởng là kéo da hổ hát tuồng ấy chứ?”
Tô Tiêu Thất tiếp tục ném bùa chú ra.
Những đề tử của Vu Y thần điện nhất thời đều không cử động được, đến cả những con ch.ó kia cũng chỉ có thể há miệng đứng hình.
Nước dãi trong miệng chảy ròng ròng.
Mùi hôi thúi đó khiến xông những đệ tử kia c.h.ế.t đi sống lại.
Mí mắt bọn họ giật giật, lưu lại dư ảnh, cơ thể lại không nhúc nhích được.
Điện chủ của Vu Y thần điện là Bạch Thạc, hắn ta nheo mắt lại.
Nở nụ cười lạnh nhạt, khinh thường: “Con ranh thối tha, hôm nay sẽ khiến cho ngươi có đến mà không có về.”
Tô Tiêu Thất khinh thường: “Huênh hoang với ai không biết? Bắc Hành, lên...”
Chiến Bắc Hành nhếch khóe miệng, giơ tay ôm theo một đứa nhỏ hèn nhát xông đến.
“Nhớ di chuyển nhanh chút.”
Bạch Thạc vung tấm bùa chú lên, bùa chú của Tô Tiêu Thất lập tức bay đến.
Bùa chú của hai người loạn chiến trên không trung.
Người xem hoa cả mắt.
Trương Tam Nguyên: “...”
Tạo nghiệt.
Hai vị đại gia đấu pháp ở chỗ này, có biết là trận này tiêu tốn biết bao nhiêu tiền không?
Mỗi một tấm bùa chú đều rất đắt đó.
Hu hu hu...
Ông ta không có, thật đáng thương.
Trương Tam Nguyên nhịn không được, ôm lấy anh trai đứng bên cạnh khóc lóc.
Triệu Thiên Hựu: “...?”
Đại sư Trương lớn lên thành một tên ngốc à?
Hai đứa nhỏ hèn nhát rơi xuống đất, lăn một vòng, ôm lấy chân Bạch Thạc.
Há miệng cắn hắn ta.
Bạch Thạc nhấc chân đá...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-584.html.]
Đứa nhỏ hèn nhát dính chặt như cao dán chó vậy, Chiến Bắc Hành đã xông tới.
Tất cả người trong đại điện đều chạy đến.
Đám người Triệu Thiên Hựu nghênh chiến.
Có bùa chú mà Tô Tiêu Thất cho lúc trước, những người này chống chịu đòn rất tốt.
Chiến Bắc Thịnh theo Tô Tiêu Thất đi vào phía sau đại điện.
Chính giữa đại điện là một bức tượng tà vật thật cao, là tà vật mà nước X cung phụng.
Ở giữa có một cái lò rất lớn.
Không biết tại sao?
Tô Tiêu Thất luôn cảm thấy nơi này có một mùi rất quen thuộc, hình như bên trong có thứ gì có mối liên hệ mật thiết với cô.
Chẳng qua là...
Chuyện liên quan đến cô và Chiến Bắc Hành, có rất nhiều việc nhìn không hiểu được.
Cũng không thấy rõ được.
Chỉ là nỗi đau đớn dằn vặt ngày càng mãnh liệt hơn.
Đáy lòng Tô Tiêu Thất sinh ra một nỗi đau buồn, nỗi đau buồn khiến cô muốn hủy thiên diệt địa.
Trong mắt cô thoáng qua một tia tàn độc.
Phá hủy đi.
Một tấm bùa chú của Tô Tiêu Thất rơi vào không trung, hai tay cô bắt pháp quyết niệm chú.
Một trận pháp dần dần được hình thành.
Sắc mặt Tô Tiêu Thất càng ngày càng tái nhợt, trong đôi mắt hiện lên sự tàn độc vô tận.
“Mấy vị tổ sư gia, hiện.”
Mấy chữ ngắn ngủi.
Nhưng tràn ngập ý uy hiếp.
Lão nhân gia trên trời đang cười nhạo mấy con hồ ly nhỏ ở Thanh Khâu, đột nhiên xuất hiện một giọng nói ở trong đầu.
“Không ổn. Đồ tôn phản nghịch muốn làm chuyện xấu.”
Tất cả mọi người biến thành một tia sáng xuất hiện trên bầu trời bên trên trận pháp, mỗi một điểm sáng hội tụ thành một ngôi sao lớn.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Tiêu Thất, vẻ mặt ai cũng ngưng trọng.
Những giọt nước mắt ấm ức tụ lại trong mắt.
Vốn là những lời khiển trách ban đầu đã thay đổi mùi vị.
Họ hận mình không thể biến thành thực thể, đánh vỡ mồm những kẻ trong Vu y thần điện.
“Đồ tôn ngoan, đánh c.h.ế.t bọn chúng, có sư tổ ở đây không cần phải sợ.”